3 - Chương Tưởng Ông Mày Dễ Trêu À!


Trong đám người đứng đó, không ngờ lại có cả mấy gã từng là lính đặc chủng
xịn.

Tâm trạng mập mạp trầm hẳn xuống, đây là chuyện mà hắn không gặp nhất.

Những người này đều là binh sĩ từng bắn giết giữa mưa bom bão đạn, trong quân
đội là tinh anh ngàn người có một, thời gian tới sẽ trở thành những sĩ quan
chỉ huy có kinh nghiệm thực chiến! Bây giờ chỉ cần hai bên động thủ, học viên
của hắn chắc chắn sẽ bị đánh cho tàn phế, mà tiền đồ của những tinh anh kia
cũng sẽ đi đứt.

Học viên trại duy tu cơ giới thấy huấn luyện viên tới, nhất thời hò reo vang
dội rồi dạt sang hai bên nhưnờng đường. Mập mạp bước tới bên mấy học viên đang
nằm lăn quay dưới đất, kiểm tra tỉ mỉ một hồi, cuối cùng thở phào một hơi.

Tuy rằng mấy người đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ như thể thể sắp
chết đến nơi, nhưng thực tế chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

Náo loạn cả buổi, thế mà hoá ra tất cả đều chỉ là một đám giảo hoạt hèn mọn
không có cốt khí, đối phương vừa mới đụng vào người đã nằm lăn ra đất giả
chết, trên người thì chẳng có mấy vết thương mà cứ cố nằm bẹp ra để lấy nước
mắt của mấy nữ sinh cả tin, nhìn biểu hiện của mấy gã này thì có vẻ rất đau
đướn nhưng rõ ràng là đang hưởng thụ đây mà.

"Mẹ nó, một đám ăn hại, báo hại ông mày phải lo lắng!" Mập mạp đứng dậy, quát:
"Tất cả đứng lên, còn giả chết nữa ông đánh cho thành tàn phế thật luôn!"

Động tác của quân đoàn vô lại còn nhanh hơn cả điện, vừa nãy còn đang nằm lăn
quay dưới đất, giờ thì chỉ trong nháy mắt tất cả đã đứng lên.

Katherine đứng ở hằng đầu của bên đặc chủng hừ lạnh một tiếng, nói: "Quả là
tướng thế nào thì quân thế ấy! Lúc đầu thì khí thế hừng hực, điệu bộ hùng hổ,
vậy mà ta chỉ mới dùng sức tất cả đã nằm bẹp xuống đất rồi!"

"Là bị con gái đánh sao?" Mập mạp phát điên mất rồi! Mấy gã nam sinh của mập
mạp đỏ bừng cả mặt, ngượng nghịu gãi đầu gãi tai.

Mập mạp quay đầu nhìn lại, hắn vốn không có ấn tượng gì với nữ sinh này, nhưng
ánh mắt sắc bén của hắn đã lập tức nhận ra một đôi đại thỏ trắng 36D đang ra
oai với mình.

Đại thỏ trắng ơi là đại thỏ, chúng ta thực sự là oan gia ngõ hẹp rồi!

Katherine thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngực mình thì không khỏi nghiến răng
nghiến lợi, đỏ bừng cả mặt, cả giận nói: "Đồ lưu manh ngươi nhìn cái gì! Không
biết xấu hổ!"

Mập mạp bĩu môi, thầm nghĩ: "Ngươi dùng bộ ngực ra oai với ta, ta lại không
thể nhìn ngươi sao. Đạo lý kiểu quái gì thế!" Rồi hắn cũng không để ý tới cô
nữ sinh này, quay đầu hỏi đám học viên của mình: “Sao các ngươi lại đánh
nhau?"

Nhắc tới cái trọng tâm câu chuyện này, mấy gã học viên bị ăn đòn lúc nãy liền
bắt đầu mở máy kể khổ: "Bọn họ rất coi thường chúng ta, nói trại duy tu cơ
giới chúng ta tất cả đều là một đám giẻ rách, vừa giống củ cải lại vừa giống
lợn, huấn luyện viên cũng là một kẻ vừa béo vừa ngốc."

"Con mẹ nó chứ!" Mập mạp giận sôi lên, đám học viên đặc chủng gà con không
biết trời cao đất dày, khi dễ người ta quá đấy! Dám coi ông đây với củ cải và
heo sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, đám học viên tranh cãi với nhau, không tránh khỏi có chút
chuyện bé xé ra to, mình dù sao cũng là huấn luyện viên, nếu là xử lý không
tốt thì ai cũng không có lợi. Vì thế, hắn lập tức bình tâm tĩnh khí, nhẹ nhàng
nói: "Có chút chuyện nhỏ, hà tất phải gây chiến với nhau. Bây giờ các còn gườm
gườm nhìn nhau như vậy, sau này sao có thể làm huynh đệ đứng chung một chiến
hào! Nhất là các ngươi lại là đối tượng được đào tạo chuyên sâu, lúc nào cũng
có thể được điều tới chiến trường Galileo. Mục đích các ngươi tới học viện này
là cái gì, ta nghĩ tất cả mọi người hẳn vẫn còn nhớ chứ."

Ánh mắt mập mạp đảo qua mấy người lính đặc chủng xịn, những binh sĩ này cũng
biết gã trung úy kia đang chỉ điểm cho mình, làm gì còn tâm trạng gây sự.

"Tân sinh, là do quân đội tuyển chọn đặc biệt, trong lĩnh vực của mình đều là
nhất đẳng ưu tú. Các ngươi đến nơi đây, đâu phải để gây chuyện thị phi, mục
tiêu của các ngươi là gì thì hãy tập trung mà tiến tới đích. Muốn là tướng
quân cũng tốt, làm nguyên soái cũng được, nhưng nhất định phải dốc hết sức
mình cho mục tiêu ấy, chứ không phải là đi gây sự đánh nhau." Tuy hai bên có
tâm tình khác biệt nhưng những lời này của mập mạp vẫn rất thấm thía.

"Thôi bỏ đi, cũng không phải là chuyện gì to tát, tranh cãi mấy câu, đâu cần
tự uỷ tiền đồ! Tất cả giải tán đi!" Mập mạp phất phất tay.

Katherine luôn thấy mập mạp không vừa mắt, nghe xong lời này liền quay sang
mấy cô bạn bên cạnh, thấp giọng nói: "Thấy chưa, ta đã nói gã mập mạp chỉ là
đồ vô dụng mà, đúng là chỉ có loại huấn luyện viên này mới dạy ra được một đám
học viên kém cỏi như vậy, may mà huấn luyện viên của chúng ta không béo như
hắn." Tuy rằng đã ra vẻ cố nói bé, nhưng mà ai lại cũng có thể nghe thấy những
lời này.

Học viên đặc chủng cười to, ánh mắt nhìn nhìn mập mạp và học viên duy tu cơ
giới càng thêm phần khinh bỉ, tựa như tất cả những người trước mặt đều là một
đám thiểu năng vậy.

Đám học viên của mập mạp nhất thời biến sắc, hắn vừa nhìn đã biết ngay là
không xong rồi, nếu hôm nay không để cho học viên của mình có được chút mặt
mũi thì sau này đừng mong bọn họ còn phục mình, dù sao bọn họ cũng là vì hắn
mà gặp chuyện, nếu hắn không thể đỡ đạn cho thì còn mặt mũi nào mà đòi dạy
học.

Mập mạp từ trước đến nay vẫn luôn ăn thua đủ với người ta, bây giờ cái tật đó
lại tái phát, liếc xéo đám học viên đặc chủng, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, xem ra
mấy năm nay các ngươi chữ nghĩa đều vứt vào hố xí mất rồi, không biết cái gì
gọi là hòa thuận ở chung, cũng không hiểu cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!"

Dù sao người ta cũng là huấn luyện viên, học viên đặc chủng cũng không dám nói
lời nào, chỉ có Katherine căm thù mập mạp đến tận xương tuỷ, lập tức kêu lên:
"Ngươi mà cũng đòi là thầy giáo à!"

Mập mạp lấy ra tấm thẻ bài đeo trên cổ, chỉ vào mấy chữ trên đó, nói: "Khoa
thiết kế chế tạo robot và vũ khí - Trợ lí giảng viên Điền Hành Kiện, nhìn rõ
chưa?"

Katherine chợt cứng lưỡi, thật sự không ngờ cái tên mập mạp đê tiện vô sỉ này
lại là trợ lý giảng viên của học viện. Nàng suy nghĩ một chút rồi bỗng nhảy
dựng lên quát: "Giả! Nhất định là giả! Ngươi giả mạo giảng viên, người như
ngươi sao có thể là giảng viên của học viện được!"

Mập mạp ghét nhất là cái kiểu chỉ hươu bảo ngựa này, mỉm cười nói: "Tiểu muội
muội, ngươi xem cho kỹ, toàn thân trên dưới ta có chỗ nào là giả không?"

Cũng không chờ Katherine trả lời, mập mạp bỗng nhiên cả giận nói: "Ngươi nói
giả thì là giả sao! Tưởng cái học viện này là vườn hoa của nhà ngươi à?"

"Chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, đầu óc của ngươi để ở chỗ quái nào
thế?"

"Tóc tai bù xù, lại còn khóc lóc om sòm giữa đường giữa chợ, ngươi không biết
mất mặt là gì à?"

Luận về bản lĩnh cãi nhau, Katherine đâu thể là đối thủ của kẻ thân kinh bách
chiến như mập mạp, nhất thời vừa thẹn vừa tức, liền phi tới đá cho mập mạp một
cước.

Mập mạp cũng không có thói quen đánh nhau với con gái, động khẩu cãi nhau là
được rồi, động thủ đánh nhau thì còn ra thể thống gì chứ! Thân thể hắn chớp
lên, né sang một bên.

Mắt thấy Katherine một cước không trúng lại xoay người chuẩn bị đánh tiếp thì
bỗng có một tiếng quát vang: "Dừng tay!"

Người vừa quát vang chính là huấn luyện viên của trại đặc chủng, vị thượng úy
từng bán đứng mập mạp này chỉ vừa trừng mắt một cái, toàn bộ học viên trại đặc
chủng đã lập tức câm như hến, ngay cả Katherine cũng phải đứng sang một bên,
không dám động thủ nữa.

Xem ra đám học viên này đã bị viên thượng úy kia hành hạ đến thành bản năng mẹ
nó rồi.

Việc có gã thượng úy kia chạy đến cũng chẳng làm cho mập mạp vui lên được chút
nào. Trong quân đội, bao che cho đàn em đã thành truyền thống, tiểu đệ gây
chuyện, đại ca hai bên tuyệt đối sẽ không chịu nhận lỗi, mà là cả hai sẽ cãi
nhau một trận rồi oánh lộn một phen, kế đó mới phân đúng sai. Bên thắng dù vô
lý thì cũng chỉ bị người ta chửi mấy tiếng vương bát đản, mà bên thua cho dù
có lý cũng chỉ có thể im miệng, trở về cắm đầu vào luyện tập, luyện đến khi
nào có thể thắng lại mới thôi.

Quả nhiên, gã thượng úy lạnh lùng nói: "Thay mặt cho học viên trại huấn kuyện
đặc chủng, xin cảm ơn Điền trung úy. Có điều, lần sau nếu muốn dạy dỗ ai thì
xin hãy đưa đến chỗ ta, ta sợ bọn họ không phục ngươi đâu!"

Mập mạp thấy người này đã không hiểu chuyện lại chẳng nể tình, cả giận nói:
"Nói thật nhé, cái đám đặc chủng các ngươi quấy phá chọc ngoáy ở đâu thì cũng
cóc phải là chuyện của tao. Nhưng nếu chọc vào trại duy tu cơ giới, tao đây
nhất định sẽ quản, đừng tưởng là bộ đội đặc chủng mà ngon, tao gõ mấy thằng
đặc chủng tụi bay cũng chỉ như đá đít mấy thằng lưu manh ngoài phố thôi."

Gã thượng úy không ngờ mập mạp lại rắn như thế, dám coi bộ đội đặc chủng chỉ
là một đám lưu manh thôi sao? Nhất thời hắn lửa giận công tâm, đang muốn phản
pháo thì Katherine ở bên cạnh đã cười khẩy nói: "Cái thứ béo ú, cả người toàn
mỡ như ngươi mà còn muốn đánh nhau bộ đội đặc chủng sao, đúng là làm người ta
chết cười mà."

Thượng úy vừa nghe thấy thế thầm mỉm cười, hắc hắc, cô bé này quả cũng hiểu
chuyện, mập mạp bất quá cũng chỉ là huấn luyện viên duy tu cơ giới, đánh nhau
được với ai chứ, đừng nói là mình, chỉ cần mấy gã học viên được quân đội điều
tới kia cũng đủ úp chết hắn rồi.

Các nữ sinh trại duy tu tức tối, đều nói: "Đánh nhau với đám các ngươi, huấn
luyện viên của chúng ta một tay cũng đánh được mười người!"

"Đúng thế, chỉ là một đám to xác mà thôi, có gì ghê gớm chứ."

Mập mạp vội chen vào, nếu để mấy cô nàng lắm mồm này nói thêm nữa, có khi đến
lúc trời tối cũng chưa xong. Hắn nhìn Katherine, cười lạnh nói: "Đừng tưởng
rằng có chút công phu mèo cào đó là có thể diễu võ dương oai, ngươi còn kém xa
lắm!"

Katherine cả giận nói: "Ta chỉ cần chút công phu mèo cào đó là cũng đủ để thu
thập ngươi rồi! Nếu không tin ngươi hãy giương mắt lên mà xem, xem ta đánh cho
ngươi răng rơi đầy đất! Huống hồ. . ." Nha đầu chợt động tâm niệm, vội chuyển
sự chú ý lên người gã thượng úy trên người: "Ta không đánh được ngươi, thì với
công phu của huấn luyện viên bọn ta, mười người như ngươi cũng không bõ dính
răng!" Katherine dù sao cũng rất thông minh, biết vô luận là thắng hay bại thì
việc gây chuyện với huấn luyện viên cũng đều không có kết quả tốt, bây giờ chỉ
có gán trách nhiệm sang cho huấn luyện viên của mình thì mới mong dễ giải
quyết.

Học viên trại duy tu cơ giới sơ xanh mặt, nếu bàn về đánh nhau, bọn họ thực sự
là gà trong gà, tuy rằng mập mạp huấn luyện kỹ thuật duy tu rất lợi hại, nhưng
đối phương lại không phải là robot hay vũ khí để mà tháo lắp! Nhất thời, tất
cả đều không biết làm sao, thật hơi có chút uất ức.

Học viên trại đặc chủng thấy huấn luyện viên của mình không nói câu nào thì
tựa như được cổ vũ, tất cả đều thi nhau bơm đểu, càng bơm càng nguy hiểm.

Mập mạp không thèm để ý, nói với Katherine: "Ta không đánh nhau với con gái!"

Học viên bên đặc chủng vừa nghe thấy câu này, nhất thời nhao nhao hò hét,
tiếng trêu chọc nổi lên bốn phía.

Mập mạp mỉm cười đi tới sát sân huấn luyện, nhìn đám học viên trại đặc chủng,
nói: "Thế này đi, bây giờ ta sẽ làm vài động tác, bất luận là học viên hay
huấn luyện viên, chỉ cần trong các ngươi có ai có thể làm lại được thì coi như
là ta thua!"

Trước mắt mọi người, mập mạp tung ra một cú đá sắc bén, trong nháy mắt đã đá
gãy một gốc cây lớn, sau đó đạp ra một cú khiến thân cây gãy bay ra xa hơn
mười mét, tiếp đó, cái thân thể béo ú của hắn xoay tròn nhảy lên, một chân
quật mạnh vào vòng rào thép, vòng rào thép lớn cỡ cổ tay như bị một cây gậy
sắt đập mạnh, lõm sâu vào, qua một lúc lâu, lực chấn động vẫn khiến nó rung
lên bần bật!

Tất cả mọi người trở nên ngây ngốc, toàn bộ sân huấn luyện lặng ngắt như tờ,
chỉ còn có tiếng ong ong phát ra từ vòng rào thép


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #102