Trương Chiêu nói xong, thì có rất nhiều Giang Đông muội tử gật đầu đồng ý.
Phương pháp kia vừa đơn giản, thô bạo, thích hợp thượng bất chính, hạ tắc loạn
Giang Đông muội tử hay sử dụng, dù sao Tôn Kiên đang cùng Đổng Trác quân tranh
đoạt Sào Hồ, trong ngắn hạn không thể trở về, Tôn Sách lại đi Công Tôn gia làm
con tin, Tôn Quyền không quả quyết, đúng dịp để Giang Đông muội tử nhóm phá
phách. Chỉ là chọn ai mới là vấn đề.
Trương Chiêu cầm một cây quạt quan văn vốn hay dùng, chắp tay nói: “ Như thế
gian nan, thống khổ, có khả năng tạo thành thể xác và tinh thần tổn thương
sự tình, nhất định phải do một người thân thể to lớn, lại thông minh xinh đẹp,
biết tùy cơ ứng biến. Ta với tư cách Giang Đông lão thần, đối với Giang Đông
trung thành và tận tâm, là thích hợp nhất làm chuyện này, ta không vào địa
ngục thì ai vào địa ngục ! “
“ Bốp “ một cây quạt bay tới đem Trương Chiêu quật ngã trên đất, Cố Ung nhảy
ra mắng to: “ Ý của ngươi là người khác đối với Giang Đông không trung tâm sao
? Chuyện này ngoài ta Cố Ung, không còn ai phù hợp hơn. “
“ Phù phù “ một chân đem Cố Ung đá bay ra ngoài, Tổ Mậu nhảy ra nói: “ Các
ngươi quan văn thì được tác dụng gì, chỉ biết cãi nhau là giỏi, bá vương ngạnh
thượng cung sự tình để võ tướng làm là thích hợp nhất, chuyện này ta nhận rồi.
“
“ Tranh giành cái rắm ah ! Còn không phải muốn sinh ám kim sắc nữ hài tử sao ?
Lại còn giả bộ. “
“ Ăn ta một quạt. “
“ Ah, ngươi thật quá đáng, xem phi đao ! “
“ Nãi nãi , dám động vũ khí, tiếp ta một phủ... “
Trong phòng nghị sự vang lên không dứt đánh nhau thanh âm, Giang Đông tác
phong thật khác người. Lát sau, văn thần võ tướng nhóm nhao nhao thành một
đoàn, có mấy người y phục bị rách, người khác khố tử bị kéo, muội tử nhóm
không có ai chỉnh tề. May mắn mọi người tự giác không dùng võ tướng kỹ, quân
sư kỹ , đánh nhau vẫn còn có thể khống chế phạm vi, bằng không một đống võ
tướng kỹ sử ra, sợ là nghị sự phòng đã bị hủy.
Tôn Quyền cùng Chu Du ngồi ở chủ vị, nhìn phía dưới càng đánh càng hăng, hai
người cười khổ một tiếng, liếc nhau, cùng lắc đầu.
Liệt Hỏa mỹ nhân rốt cục nhịn không được, “ Phanh “ vỗ bàn, nàng cùng băng sơn
mỹ nhân quả thực là hai thái cực, bình thường băng sơn mỹ nhân đối với loại
này kéo bè kéo lũ đánh nhau chỉ lạnh lùng nói một câu “ Một đám ngu ngốc “ ,
sau đó khoanh tay nhìn. Nhưng Liệt Hỏa mỹ nhân lại quát to: “ Dừng tay lại cho
ta, bằng không thì một mồi lửa đem nghị sự phòng đốt hết... “
“ Kiệt “
Chu Tước từ Liệt Hỏa mỹ nhân đầu ngón tay bay lên, nhưng nàng cũng không đem
sự tình làm lớn, cho nên chỉ gọi ra to cỡ ma tước đồng dạng tiểu Chu Tước.
Thấy Chu Tước xuất hiện, Giang Đông muội tử nhóm lúc này mới dừng lại. Liệt
Hỏa mỹ nhân đã can thiệp rồi, mọi người cũng không dám náo loạn, đành thối lui
đứng một bên.
Liệt Hỏa mỹ nhân tức giận nói: “ Nhìn ngươi bộ dạng, chỉ vì nam nhân mà tranh
giành ra như vậy, còn có chút nữ nhân sao ? Nam nhân loại vật này đều đê tiện
, chỉ đáng xách giày cho nữ nhân mà thôi, các ngươi quả thực để nữ nhân mất
mặt. “
Nàng dừng một chút: “ Còn có, các ngươi thân phận quá thấp, cho dù cùng Tôn Vũ
gạo nấu thành cơm, đối phương chỉ cần bồi ít lương thực tới, chúng ta cũng
không thể trở mặt giam Tôn Vũ được. Nhất định phải là người có địa vị cao mới
có tác dụng. Ta cùng Nhị thiếu chủ quyết định rồi, các ngươi ai cũng không
được phản đối, chuyện này... Hừ, để Tam thiếu chủ ra mặt đi. “
Nàng thốt ra lời này, mọi người đã hiểu. Nếu Tôn Vũ ở Giang Đông cường bạo địa
vị tương đối thấp nữ nhân, Công Tôn gia chỉ cần tốn chút tiền tài đem sự tình
hóa giải rồi, lúc đó Giang Đông cũng không có lí do giữ người. Không thể vì
một võ tướng hoặc một văn thần chịu nhục, mà ảnh hưởng hai nước bang giao ?
Mặc kệ triều đại nào, cũng chưa từng nghe qua vì việc này mà dẫn phát chiến
tranh , chuyện này nếu để thiên hạ biết..., sẽ cho rằng Giang Đông làm quá.
Nếu như muốn dùng lý do này giữ Tôn Vũ, trừ phi Tôn Vũ cường bạo một người có
địa vị cao, phải cỡ Tam thiếu chủ thân phận mới được.
Trương Chiêu chép miệng: “ Nhưng Tam thiếu chủ hài tử này... Quá đơn thuần,
nàng làm sao biết câu dẫn nam nhân ? Lần trước nàng còn hỏi ta a, hơn nữa Tam
thiếu chủ đối với Tôn Vũ chung tình , bảo nàng hãm hại Tôn Vũ, sợ khó a. “
Liệt Hỏa mỹ nhân hừ một tiếng: “ Nàng không biết câu dẫn, ngươi Trương Chiêu
đi câu dẫn không phải xong sao ? Nhưng chỉ cho phép câu dẫn, không được vượt
quá giới hạn, cuối cùng gạo nấu thành cơm lúc để Tam thiếu chủ thay, những
người khác không được nhúng tay, miễn ảnh hưởng Giang Đông đoàn kết. Ai to gan
cùng Tam thiếu chủ tranh giành, đợi chúa công về nhất định không tha cho nàng.
“
Liệt Hỏa mỹ nhân vừa nói xong, muội tử nhóm cũng không dám cãi nữa, ai cũng
biết Tôn Kiên là muốn Tôn Vũ ở rể nhất, từ Hổ Lao quan cuộc chiến Tôn Kiên đã
có ý này, nếu ai dám cùng Tôn Thượng Hương tranh giành nam nhân, đoạt chúa
công con rể, tuyệt đối sẽ bị Tôn Kiên trừng trị rất thảm.
Trương Chiêu còn chưa bỏ ý định, lại nói: “ Tam thiếu chủ quá đơn thuần, nàng
sẽ không đáp ứng ở thành thân trước đó cùng Tôn Vũ làm cái kia... “
Liệt Hỏa mỹ nhân nhíu mày: “ Dùng xuân dược là được, kêu người ở hắc điếm Cát
lão thần tiên phối chế xuân dược mua về... Khục khục... Tuy làm vậy ảnh hưởng
Tam thiếu chủ ước nguyện ban đầu, nhưng chỉ cần kết quả hoàn hảo , nàng sẽ
không trách chúng ta... “
Rạng sáng ngày thứ hai, Tôn Vũ rời giường đi thương binh doanh vấn an Xích
Bích đại chiến bị thương Giang Đông binh sĩ, kết quả vừa tới bờ sông, thì thấy
Lục Khẩu huyện phương hướng chạy đến một chiếc tiểu thuyền, chèo thuyền là mấy
tên Cẩm Phàm quân binh sĩ, đầu thuyền đang đứng một vị mặt tròn nhỏ nhắn ngự
tỷ, bộ dáng là rất xinh đẹp, trong mắt tán ra con buôn khí, mặc một thân
thương nhân hay mặc áo choàng.
Hoa Đà đến rồi !
Xa xa thấy Tôn Vũ ở bờ sông, Hoa Đà cao hứng la to hai tiếng, những ngày này
Hoa Đà trôi qua không tệ, nàng đến lục khẩu huyện sau, dựa theo trước kia lệ
cũ ở Lục khẩu huyện chưa bệnh miễn phí cho người nghèo, gõ địa phương kẻ giàu
có trúc giang, vì có Công Tôn quân bảo hộ, cái kia trúc giang gõ một gõ một
cái chuẩn.
Tiếc là Lục Khẩu huyện là tiểu huyện thành, sinh bệnh người không nhiều, làm
nàng không có nhiều việc để làm, đang lúc muốn tìm việc làm thời điểm, thì
nghe nói Giang Đông thương binh đang chờ nàng tới cứu trị, vì vậy Hoa Đà vội
lên một chiếc tiểu thuyền, đến Hạ khẩu huyện.
Nàng bản thân tuy tham tài, nhưng thật sự có tế thế cứu dân chi tâm , là một
hảo y sinh, theo Tôn Vũ hướng thương binh doanh đi. Đầu năm nay tham gia quân
ngũ , đương nhiên đều là người nghèo, Hoa Đà cũng không muốn lấy tiền, tiến
vào thương binh doanh sau, trên người kim quang đại phóng, chớp mắt đã chữa
cho gần trăm người. Nhưng liên tục như vậy, tinh lực tiêu hao cũng rất lớn,
đành phải tạm thời nghỉ ngơi.
Tôn Vũ cùng nàng nói chuyện phiếm, hai người đi dọc Trường Giang bờ sông,
không bao lâu, thì thấy phía trước bờ sông có một đám người , những người này
đều ăn mặc y phục rách nát, mặt mũi xanh xao, đều là người nghèo, đang ở bờ
sông vớt gì đó.
Tôn Vũ vốn không định tham gia, Hoa Đà đối với người nghèo sự tình rất để
bụng, nàng một lòng giúp đỡ người nghèo có thể sống tốt, loại này thời điểm
đương nhiên quan tâm, Tôn Vũ sợ Hoa Đà gặp chuyện không may, cũng đành theo
sau.
Nghe ngóng mới biết, những người này là đang vớt xác ngựa, nguyên lai Xích
Bích đại chiến kết thúc, Tây Lương thiết kỵ tổn thất rất lớn, mấy vạn chiến mã
rơi xuống nước chết đuối, xác ngựa theo nước bồng bềnh, dạt vào Hạ Khẩu huyện
bên cạnh một tiểu vịnh, người dân nghèo đem xác ngựa vớt lên. Dù sao cũng chưa
để quá lâu, thịt ngựa chưa thối rữa, vẫn có thể ăn. Cho dù hư một chút, bọn họ
cũng không quan tâm, ít ra không có gì ăn. Không thể không nói đầu năm nay dân
nghèo dạ dày không tệ, loại này trong nước một hai ngày thịt ngựa nếu để cho
đời sau người, đánh chết cũng không dám ăn, ăn xong nhất định tiêu chảy.
Một người kéo một xác ngựa lên, vất vả đem nó chất lên bản xa, định đẩy đi.
Một bên đẩy, một bên thở dài: “ Con ngựa to thế này, cũng phải vài trăm cân
nha. Đáng tiếc ăn không kịp, sẽ thối dữa mất, cũng chỉ có thể ăn no mấy ngày.
“
Hoa Đà nhịn không được, đụng lên đến hỏi nói: “ Ngươi ăn không hết làm gì vậy
chẳng phân biệt được cho người khác ăn ? “
Cái kia người nghèo ngây người, buồn bực nói: “ Bình thường, ta ăn không hết
còn có thể chia cho thân nhân bằng hữu, hoặc đem đi bán, đổi lấy gạo cũng
được. Nhưng lần này xác ngựa quá nhiều, hiện tại thịt ngựa so với rau dại còn
không đáng tiền, ăn không hết chỉ có thể nhìn nó hư thối, thật sự lãng phí ah,
Tôn Vũ nghe xong, giật mình nhớ tới, niên đại này vốn không có tủ lạnh, mấy
vạn con ngựa thi thể, không đến vài ngày sẽ hư hết, tiểu Lục Khẩu huyện căn
bản không thể xử lý hết, quả thực rất lãng phí .
Ồ ? Những người này sao không đem thịt ngựa làm thành thịt khô hay lạp xưởng a
? Có thể bảo tồn rất lâu đây.
Tôn Vũ nghĩ tới đây, Nmo1 đã nhắc nhở: “ Chủ nhân, lạp xưởng là Nam Bắc triều
mới có ghi lại trong sách sử , phải hai trăm năm nữa mới xuất hiện. Về phần
thịt khô, hiện tại đã ở Hán Trung phát minh ra, nhưng vẫn chưa mở rộng ra
ngoài, cho nên thời đại này thịt rất quý... Trương Phi có thể bán thịt heo mà
phát tài, không thể không có nguyên nhân . “
Tôn Vũ “ BA~ “ một tiếng vỗ trán, thì ra là thế, cái kia... Ta sẽ dạy bọn họ
làm thịt khô lạp xưởng a, nhiều thịt ngựa như vậy để hư thì quá lãng phí,
những người này hẳn sẽ đau lòng ah, người ta vất vả mới kiếm được cái để ăn.
Tôn Vũ hướng Hoa Đà mỉm cười: “ Hoa cô nương, ta không phải đáp ứng ngươi giúp
đỡ người nghèo có thể sống tốt sao ? Chúng ta hôm nay sẽ đi bước đầu tiên. “
Tôn Vũ hét to một tiếng: “ Các hương thân, ta có một cái bảo tồn thịt ngựa
phương pháp, có thể giúp các ngươi lấy được thịt ngựa bảo tồn một năm trở lên
cũng không bị hư, ai muốn học, tới đây a ! “
Hắn vừa nói xong, chung quanh lập tức ầm ĩ.