Tất Cả Đều Không Trọng Yếu, Chỉ Ngủ Mới Quan Trọng


Hán hiến đế sợ hãi, thấy hơn năm mươi tên tử sĩ cùng một lúc bị thiểm điện bổ
trúng cháy đen, nguyên vốn đã mỏi mệt không nâng nổi chân, không biết vì sao
đột nhiên tràn đầy lực lượng, đương nhiên, chính hắn cũng không biết loại lực
lượng này đến từ muốn sống bản năng.

Lúc Vương Doãn cùng Nam Hoa lão tiên giao chiến, hai người tốc độ nhanh như
điện thiểm, Hán hiến đế thấy Nam Hoa lão tiên tốc độ cực nhanh, đã biết mình
bây giờ nếu không bỏ chạy, đợi Vương Doãn chết, lúc đó muốn chạy cũng không
được.

Hán hiến đế tuy không biết võ công, nhưng chạy trốn lại có một tay. Hắn không
biết võ tướng kỹ, cũng không biết cái gì khinh công, nhưng nếu Đoàn Dự dùng “
Lăng Ba Vi Bộ “ cùng hắn thi chạy, chưa chắc có thể đuổi kịp hắn. Hán hiến đế
không nghĩ gì hết, cứ cắm đầu hướng bên cạnh sơn câu lao đi. Cái gọi là hoảng
hốt chạy bừa, là chỉ hắn lúc này tình huống.

Điên cuồng chạy loạn một hồi, phía trước xuất hiện một cái vạn trượng cao
nhai, vách núi dựng đứng, sâu không thấy đáy, phía dưới tối đen, Hán hiến đế
chạy đến bờ vực, thân thể nghiêng một cái, suýt nữa ngã xuống, may mắn kịp
thời thò tay ôm lấy một gốc đại thụ.

Nhưng đeo ở trên lưng bọc nhỏ, bên trong để truyền quốc ngọc tỷ không biết sao
từ trên lưng hắn trượt xuống, rơi vào vách núi vạn trượng.

“ Ah... Ngọc tỷ... “ Hán hiến đế thật sự muốn chết tâm cũng có, đây là hắn
phục quốc duy nhất hi vọng ah.

Không đợi hắn leo lên, Nam Hoa lão tiên đã chạy tới, thấy dựa sát vách núi Hán
hiến đế, Nam Hoa lão tiên cười lạnh : “ Đem truyền quốc ngọc tỷ đưa cho ta...

“ Nó... Nó rớt xuống dưới vực rồi... “ Hán hiến đế hàm răng lập cập, nói
chuyện đều cà lăm.

Nam Hoa lão tiên: “ ... “ Không lâu sau, một đạo thiểm điện oanh ở đáng thương
Hán hiến đế trên người, vị này cửu ngũ chí tôn, cứ như vậy bị chém giết, Nam
Hoa lão tiên còn chưa hết giận, định tiếp tục hướng Hán hiến đế thi thể trút
giận, nhưng nghĩ tới truyền quốc ngọc tỷ, lại cuống lên. Một đạo toàn phong
xuất hiện, bao trùm Nam Hoa lão tiên thân thể, nàng tựa như một chiếc lá phất
phơ hướng vách núi rơi xuống.

Vách núi phía dưới, một thớt đại mã đang chậm rãi tản bộ, ăn cỏ, thập phần
nhàn nhã. Nó trên lưng có một tiểu loli, tiểu loli ước chừng mười một mười hai
tuổi, một trương mặt nhỏ tuyết bạch, so lau bạch phiến còn muốn bạch hơn vài
phần. Nhưng đôi môi lại đỏ như anh đào đồng dạng tươi ngon mọng nước, trên đầu
đeo sư tử khôi, lưng thắt một điều thú bì đái, mười phần mỹ nhân bại hoại,
trưởng thành tuyệt đối hại nước hại dân. Chỉ tiếc tiểu loli hiện đang ngủ say,
nước miếng từ miệng tí tách nhỏ xuống, làm lưng đại mã một mảnh ướt đẫm .

Nàng đúng là “ Kỵ thần “ Mã Siêu, từ khi Mã gia thua trận sau, Mã Siêu, Mã
Đại, Bàng Đức ba người trốn thoát, chỉ là ba người giết ra loạn quân sau cũng
lạc nhau rồi, Mã Siêu một đường lúc tỉnh lúc ngủ, cũng không biết mình chạy đi
đâu, đều do chiến mã chạy loạn, lúc này vừa vặn chạy tới vách núi phía dưới.

Trong lúc ngủ mơ tiểu Mã Siêu thấy đói bụng, nàng một bên khò khè, một bên vô
thức vươn tay, ở bên hông treo đồ ăn trong túi nhỏ mò mò, đây là thói quen của
nàng, nàng có thể vừa ngủ vừa ăn uống. Đáng tiếc đồ ăn túi nhỏ hiện tại rỗng
tuếch, rong ruổi bao ngày, nàng mang theo đồ ăn đã ăn hết, cho nên nàng đáng
yêu bàn tay nhỏ ở trong túi mò cả buổi, cũng không mò được cái gì.

Tiểu Mã Siêu phẫn nộ, tỉnh ngủ, ngẩng đầu mắng: “ Cận vệ binh đâu ? Của ta đồ
ăn túi nhỏ sao cái gì cũng không có ? Làm hại ta tỉnh ngủ, các ngươi phải chịu
trách nhiệm... “

Nói đến đây, tiểu Mã Siêu đã hoàn toàn thanh tỉnh, nàng giương mắt nhìn quanh,
phát hiện chỉ có mình một người một ngửa ở một cái không biết sơn câu bên
trong... Chung quanh nào có cái gì cận vệ binh, một bóng người cũng không
thấy.

“ Ah... Quân ta thất bại... Mẫu thân chết rồi, Mã Đại tỷ tỷ cùng Bàng Đức tỷ
tỷ cũng không thấy... “ Tiểu loli miệng nhỏ méo xệch, có điểm muốn khóc, nhưng
nàng lập tức khắc chế cảm xúc, khóc cũng vô dụng , dù có khóc, người chết cũng
sẽ không trở về, vì khóc mà làm chậm trể ngủ là không được, vẫn là vừa ngủ vừa
khóc đi.

Muốn ngủ được sâu, phải chuẩn bị sung túc đồ ăn, tiểu loli quyết định tạm thời
không ngủ, dành chút thời gian hái quả dại để ở trong túi, sau đó mới tiếp tục
ngủ, trong mộng thương cảm một phen.

Tiểu Mã Siêu thấy bên cạnh có một gốc đại thụ, trên cây lơ lửng rất to trái
cây, cũng không biết trái cây tên là gì, nàng từ trên lưng lấy xuống Hổ Đầu
trạm kim thương, duỗi thương chọc nhánh cây, muốn đem trái cây chọc xuống.

Đúng lúc này, truyền quốc ngọc tỷ từ vách núi bên trên rơi xuống. Cũng may vận
khí tốt, nó nếu trực tiếp rơi trên mặt đất, kiểu gì cũng vỡ tan, nhưng lại rơi
vào dày đặc lá cây, làm gãy rất nhiều nhánh cây nhỏ, đại thụ rung lên một hồi,
nó rơi xuống lực lượng hóa giải đi nhiều. Sau đó lại bị một căn tráng kiện
nhánh cây đập vào, lần này rơi xuống lực lượng đã tiêu tán mất. Đại thụ bị
ngọc tỷ rơi xuống lực lượng ảnh hương không nhỏ, nhánh cây rung rinh, rất
nhiều trái cây rớt xuống.

Tiểu Mã Siêu nghi hoặc, mình chỉ chọc một phát nhánh cây a, sao cả gốc đại thụ
lại rung động dữ vậy ? Rớt xuống rất nhiều trái cây ? Được rồi, không rõ sự
tình cũng đừng có nghĩ nhiều, tránh làm chậm chễ việc ngủ.

Tiểu loli mở túi nhó, hứng rơi xuống trái cây, một khỏa... Hai khỏa... Ba
khỏa... Ồ ? Cái gì thế này ? Không phải trái cây thì phải ? Mặc kệ a, dù sao
từ trên cây rơi xuống , có lẽ là một loại quả... Bốn khỏa... Năm khỏa... Mười
khỏa... Được rồi, túi hết chỗ chứ rồi, có thể đủ ăn được một thời gian. Tiểu
loli đem đồ ăn túi nhỏ treo lại bên hông, truyền quốc ngọc tỷ cứ như vậy lọt
vào tay tiểu loli.

Tiểu loli cảm thấy mỹ mãn ngáp một cái, định ngủ tiếp... Lúc này Nam Hoa lão
tiên đã xuống, nàng trên đầu bảo thạch sắc “ Hán mạt Tam Tiên, Nam Hoa lão
tiên “ từ trên trời từ từ hạ xuống, trong mắt lộ ra tinh quang, tìm kiếm
truyền quốc ngọc tỷ hạ lạc, thì thấy được tiểu Mã Siêu.

“ Tiểu nữ hài ! “ Nam Hoa lão tiên dùng uy hiếp ngữ khí hỏi: “ Truyền quốc
ngọc tỷ là ngươi nhặt được sao ? “

“ Cái gì truyền quốc ngọc tỷ ? Đừng quấy rầy ta ngủ. “ Tiểu Mã Siêu mới mặc kệ
ngươi là từ bầu trời bay xuống hay từ dưới đất chui ra , cũng mặc kệ đối
phương bảo thạch sắc hay lục sắc, dù sao ngủ mới quan trọng, quản ngươi là ai.
Nàng nằm sấp trên lưng ngựa định ngủ, thò tay từ trong túi lấy ra thứ gì đó,
dùng sức cắn, cứng quá... Nguyên lai nàng lấy ra truyền quốc ngọc tỷ, cắn
không được.

Tiểu Mã Siêu từ từ nhắm mắt, đem ngọc tỷ thả vào trong túi, lẩm bẩm nói: “ Quả
này cứng quá, chắc phải để vài ngày mới chin được, trước ăn cái khác. “

Nàng lại duỗi tay lấy ra quả khác, dùng sức cắn một cái, mùi thơm xộc vào mũi:
“ Không tệ... “

Nam Hoa lão tiên giận dữ, duỗi ra khô quắt cánh tay, chỉ tiểu Mã Siêu nói: “
Đem ngươi túi đưa cho ta... “

“ Xả đản, đây là ta lúc ngủ lương thực, ngu mới đưa cho ngươi. “ Tiểu Mã Siêu
mắt vẵn nhắm, thậm chí còn bắt đầu khò khè. Nam Hoa lão tiên cảm giác rất mất
mặt, ngay cả Vương Doãn đối với ta cũng không dám tỏ thái độ như vậy, tiểu nữ
hài này rõ ràng là cố ý , đúng ! Nàng nhất định là cố ý. Thúc có thể nhẫn,
thẩm không thể nhẫn ah ! Nam Hoa lão tiên một chỉ, hơn mười đạo thiểm điện bổ
về phía tiểu Mã Siêu.

“ Kỵ thần “ ! kim sắc quang mang từ tiểu Mã Siêu tán ra, phô thiên cái địa đấu
khí đem sơn câu bên trong cây cối thôi dạt sang hai bên. Tiểu Mã Siêu cả người
lẫn ngựa kéo theo một chuỗi tàn ảnh, phi nhanh ra ngoài. Lúc này hơn mười đạo
thiểm điện mới gào thét lao đến, ở tiểu Mã Siêu vừa đứng vị trí bổ thành một
cái hố sâu.

“ Muốn chạy sao ? Đâu dễ vậy. “ Nam Hoa lão tiên cười lạnh, thân thể lóe lên,
đuổi theo sau. Nàng võ tướng kỹ “ Hán mạt Tam Tiên, Nam Hoa lão tiên “ ngoài
thao túng thiểm điện năng lực, còn bao hàm Ngũ Hành độn thuật, có thể thao
túng phong vũ lôi điện, người bình thường muốn thoát khỏi nàng truy đuổi, quả
thật rất khó.

Nam Hoa lão tiên sứ dùng Súc Địa Thành Thốn năng lực, hướng Mã Siêu đuổi theo.
Nhưng mà... Kế tiếp một màn để Nam Hoa lão tiên răng thiếu chút nữa rơi xuống.
Tiểu Mã Siêu kéo dài một đạo tàn ảnh, chớp mắt nhi bỏ xa Nam Hoa lão tiên nửa
dặm. Bất kể nàng “ Phong độn “ hay “ Độn thổ “ , cho dù Súc Địa Thành Thốn,
chiêu gì cũng không đuổi kịp Mã Siêu, tốc độ kia thật sự quá nhanh, phải biết
Nam Hoa lão tiên mặc dù nhanh, để người thấy hoa mắt tốc độ. Mã Siêu còn có
thể khiến người mắt sinh ra tàn ảnh, còn đáng sợ hơn.

Nhìn trong giây lát biến mất vô tung tiểu Mã Siêu, Nam Hoa lão tiên thiếu chút
nữa thổ huyết ngã xuống.

“ Khó trách cổ nhân nói mười thần tướng liên thủ vô địch thiên hạ, quả nhiên
có chút môn đạo . “ Nam Hoa lão tiên oán hận dậm chân, nàng có thể hao tốn
mấy năm bố cục nhiễu loạn thiên hạ, cũng không phải một sớm một chiều, dù sao
sau này còn có cơ hội cướp lấy truyền quốc ngọc tỷ, cũng không sợ nó biến mất,
chỉ cần biết truyền quốc ngọc tỷ ở tay người nào, thì lấy được chỉ là vấn đề
thời gian mà thôi.

Nhớ tới Thất Tinh kiếm, vật kia tuy không tính là lợi hại, nhưng không phải
không có chỗ dùng. Nam Hoa lão tiên mượn gió bay lên đỉnh núi, tìm Thất Tinh
kiếm, nhưng trên mặt đất một mảnh thi thể cháy đen vẫn còn, Thất Tinh kiếm thì
không thấy đâu, có vẻ bị đi ngang qua thương khách hoặc phụ cận thợ săn nhặt
mất, tóm lại... Nam Hoa lão tiên không tìm thấy nó.

“ Tức quá ! “ Nam Hoa lão tiên toàn thân giận run lên: “ Kỵ thần, ngươi nhớ
đấy, ta muốn ngươi đẹp mắt ! “

“ Kỵ thần “ Mã Siêu lúc này đang ngủ say, thân thể dựa sát vào lưng đại mã,
tựa như hài nhi nằm ngủ có người đu đưa đồng dạng thoải mái, thần mã truyền
quốc ngọc tỷ, thần mã thiên hạ đại thế, tiểu loli mới mặc kệ nghĩ nhiều như
vậy.

Tất cả đều không trọng yếu, chỉ ngủ mới quan trọng !


Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Chương #481