Phi Tướng ! Lữ Bố


“ Hoa Dung đạo ? “ Đổng Trác nhíu mày nghĩ nghĩ, tuy bình thường không để ý
gì, nhưng dù sao cũng là một quân tổng soái, đối với các nơi địa hình cùng
quân lược yếu đạo vẫn có chút hiểu biết.

Dựa theo Đổng Trác tình cảnh hiện tại, đầu tiên hướng Hoa Dung huyện trốn là
tốt nhất, bởi vì Hoa Dung huyện phụ cận có Đổng Trác kho lương thảo, Xích Bích
bại quân sẽ theo các hướng cùng đường nhỏ trốn về Hoa Dung huyện, ở đó tiến
hành tiếp tế. Nếu Đổng Trác trốn tới đó, có thể một lần nữa tập trung được một
chi đại nhân mã, hơn nữa có thể cùng trên sông thất lạc nữ tướng tụ hợp, trừ
phi Công Tôn quân cùng Giang Đông quân phái cường lực võ tướng truy kích, nếu
không sẽ không làm được các nàng. Đổng Trác tin Công Tôn quân cùng Giang Đông
quân ở Xích Bích đại chiến kết thúc, trong ngắn hạn không thể điều đại quân
đến truy kích mình. Thông hướng Hoa Dung huyện ngắn nhất lộ tuyến, là Hoa Dung
đạo.

Hoa Dung đạo ngay tại Ô Lâm thị trấn hướng Tây Bắc không xa, là Ô Lâm huyện
cùng Hoa Dung huyện ngắn nhất lộ tuyến, nhưng cũng là không an toàn nhất lộ
tuyến, nó chỉ là một đầi nhỏ hẹp thông đạo, hai bên có nhiều đầm lầy hồ nước,
hành tẩu không chú ý sẽ rơi vào bãi lầy.

Lý Nho khuyên giải nói: “ Bệ hạ, tuy Hoa Dung đạo lầy lội khó đi, bất lợi với
đại quân, nhưng chúng ta hiện tại chỉ có mấy ngàn người, đi Hoa Dung đạo không
vấn đề gì. Đây là đến Hoa Dung huyện gần đây đường, chúng ta nên đi ngay kẻo
không kịp. “

Đổng Trác đang định gật đầu, bên cạnh Quách Gia lại cau mày nói: “ Chúng ta
nếu nghĩ ra Hoa Dung đạo, quân địch cũng có thể, ta cảm thấy Hoa Dung đạo
không an toàn... Ta có một kế... “

Đổng Trác đào tẩu rồi !

Tuy Giang Đông dũng sĩ cùng Cẩm Phàm quân toàn lực đuổi theo. Nhưng trên sông
khắp nơi là thiêu đốt chiến thuyền, bị thương binh sĩ, lúc này liều mạng truy
đuổi, cũng không thích hợp. Hơn nữa, còn có tối trọng yếu sự kiện phải giải
quyết.

Lữ Bố !

Đúng vậy, Lữ Bố vẫn còn trên sông, tuy khổng lồ trên nước bình đài đã thiêu
hủy rồi, nhưng có một khối ước chừng 30 trượng bình đài, ở ba chiếc lâu
thuyền chống đỡ vẫn vững vàng trôi nổi giữa sông.

Lữ Bố ôm tinh lực hao hết Điêu Thuyền, cưỡi hỏa hồng sắc xích thố mã, đứng ở
bình đài trung tâm. Vừa rồi có vô số ngọn lửa lan tới, nhưng vừa đến gần Lữ Bố
liền tắt ngấm, vì Lữ Bố đem đấu khí mở rộng, tạo thành cường đại áp chế, đem
tất cả hỏa diễm thổi bay ra ngoài.

Bốn phương tám hướng vô số chiến thuyền hướng Lữ Bố áp sát, Giang Đông quân,
Công Tôn quân nữ tướng nắm chặt vũ khí, tập trung quan sát Lữ Bố. Không thể
phủ nhận, bây giờ là đối phó Lữ Bố tốt nhất cơ hội, nàng bị nhốt ở giữa sông
một khối bình đài, tiến thối không được, xích thố mã ưu thế tốc độ không thể
phát huy, bình đài quá nhỏ, tính ổn định cũng kém, đánh bại Lữ Bố khả năng phi
thường cao. Tuy mười thần tướng còn không tề tụ đủ, nhưng ở đây võ tướng nhiều
như vậy, chẳng lẽ hợp lại còn không bằng mười thần tướng sao ?

Nhìn bốn phương tám hướng chậm rãi vây tới quân địch, hắc giáp tiểu loli trên
môi nổi lên một tia trào phúng, trương kia tinh xảo khuôn mặt nhỏ hiện lên một
tầng nhàn nhạt sát khí, đấu khí đại phóng, như khí tường bình thường, đem 30
trượng áp khí khuếch trương lớn đến bốn mươi trượng. Tiểu Lữ Bố sinh khí nói:
“ Ta ăn xong bánh bao, quay đầu nhìn lại đã thấy các ngươi làm Điêu Thuyền tỷ
tỷ ngất xỉu ! Ta nhất định không tha cho các ngươi. “

Nguyên lai Tiểu Lữ bố thấy Chu Tước bay lên, đại hỏa khắp nơi, mới nhớ ra đây
là chiến trường, nàng lo lắng Điêu Thuyền an nguy, quay đầu tìm kiếm, thì phát
hiện tinh lực suy kiệt ngất xỉu một chỗ Điêu Thuyền, vội vàng ở bình đài trước
khi phân giải đem nàng ôm lên ngựa.

Hỏi Điêu Thuyền vì sao như vậy, mới biết được Điêu Thuyền cùng Giang Đông nhị
kiều liều mạng sử khống tâm kỹ, tinh lực suy kiệt ngã xuống, làm Lữ Bố rất tức
giận : những kẻ này, dám khi dễ tỷ tỷ của ta ! Thúc khả nhẫn, thẩm bất khả
nhẫn a !

Lữ Bố đem Điêu Thuyền đặt trên lưng ngựa, thò tay lấy xuống Phương Thiên Họa
Kích... Động tác này lập tức đưa tới một mảng hít hơi lạnh thanh âm. Trương
Cáp, Từ Hoảng, Thái Sử Từ, Cam Ninh, Chu Thái, Lăng Thống, Tổ Mậu... đã nghe
qua Lữ Bố uy danh, thấy Lữ Bố rút Phương Thiên Họa Kích động tác, nhịn không
được giật mình.

Đúng vậy, mọi người biết trên nước bình đài vây công Lữ Bố là đả bại Lữ Bố
biện pháp tốt nhất, hiện Lữ Bố không thể nghi ngờ là yếu nhất thời điểm, nhưng
thấy nàng lấy xuống Phương Thiên Họa Kích, mọi người nội tâm vẫn có chút bất
an.

' Thật hèn nhát..., một đám nhát gan, ta không sợ nàng đâu. “ Mỹ nhiêm nương
Quan Vũ vuốt mình râu giả, hừ lạnh nói: “ Các ngươi nhìn, ta lên đài đây, ba
đao sẽ đem nàng chém. “

“ Nhị tỷ, đừng khoác lác, ngươi cái này da trâu thổi cũng quá lớn, người ta
chỉ chớp mắt là đánh bại ngươi, lúc đó thì rất mất mặt. “ Bên cạnh Trương Phi
chăm chú nói: “ Theo ta thấy, ngươi có thể kiên trì 30 chiêu bất bại là cùng.

“ Tam muội, ngươi dám coi thường ta ? “ Mỹ nhiêm nương không phục nói: “ Nói
vậy ngươi lợi hại hơn sao. “

Trương Phi cười ha ha nói: “ Ta so với ngươi lợi hại hơn, ta tối thiểu có thể
chống đỡ 50 chiêu. “

Mỹ nhiêm nương lần này không vui, hét lên: “ Nói nhảm, theo lời ngươi, ngươi
so với ta lợi hại hơn ? Ta không phục, đến, Tam muội, hai ta trước đại chiến
200 hiệp phân thắng bại... “

Mọi người: “ ... “ liền địch nhân đều quên, lại trước nội chiến, hôn mê !
Chúng ta làm bộ không biết các nàng, bằng không rất mất thể diện.

“ Nhảm vl... ! Còn ồn ào nữa ta đem các ngươi toàn bộ giết sạch. “ Lữ Bố phát
hỏa, mấy kẻ này làm Điêu Thuyền tỷ tỷ ngất xỉu, còn ở nơi này không ngừng lải
nhải, quả thực rất ồn ào.

“ Đừng... BUBU... Đừng động thủ. “ Điêu Thuyền yếu ớt thanh âm ở Lữ Bố bên tai
vang lên : “ Tỷ tỷ không sao... Ngươi đừng giết người, giết người không phải
hảo hài tử... Đừng để ý các nàng, chúng ta đi thôi, trở lại nữ hoàng bên
người. “

“ Đi ? Ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi đây. “ Chu Thái nghiêm nghị quát: “
Nơi này giữa sông, tứ phía toàn là nước. Cho dù ngươi là nhân trung Lữ Bố, chỉ
cần ngươi rơi xuống nước, ta sẽ không sợ ngươi. “

Lữ Bố dùng xem người chết đồng dạng ánh mắt nhìn qua Chu Thái, lạnh lùng nói:
“ Ngươi quá ồn ào ! “

Trên bình đài trừ Lữ Bố, còn có tiểu Triệu Vân, nàng cưỡi tiểu bạch mã, mặc kệ
Lữ Bố sát khí, chậm rai đến gần Lữ Bố, nói khẽ: “ Chúng ta là bằng hữu, ta
không cùng bằng hữu đánh nhau, ngươi nên trốn đi a, lần sau gặp mặt, ta lại
mời ngươi ăn bánh bao. “

Lữ Bố nhìn Tiểu Triệu vân, khó được mỉm cười: “ Ta cũng không muốn cùng ngươi
đánh nhau, còn có tỷ tỷ cũng bảo ta không nên đánh nhau, ta đi đây... “

“ Nhưng mà ngươi đi thế nào ? “ Tiểu Triệu Vân tò mò lắc lư đầu hỏi : “ Khắp
nơi đều là nước... Trừ phi ngựa của ngươi có thể như Lưu Bị tỷ tỷ mã có thể
ở trên nước hành tẩu, bằng không thì đi không được ah. “

Tiểu Lữ bố học Triệu Vân bộ dạng lắc lư đầu, lộ ra một ngụm trắng noãn răng
nhỏ: “ Ngựa của ta biết bay ! “

Vừa dứt lời ! Hỏa hồng sắc xích thố mã kim quang tán ra, ám kim sắc “ Mã trung
xích thố “ nhảy lên không trung, mọi người chỉ nghe thấy xích thố mã phát ra
một tiếng khủng bố hí dài, không nghĩ tới xích thố mã vốn im lặng cũng sẽ phát
ra thanh âm, Bảo mã Thông Linh, chủ nhân thích yên tĩnh, cho nên nó sẽ không
hí bậy.

Chỉ thấy xích thố mã cứ như vậy nhảy lên, đã nhảy lên rất cao, một đôi ám kim
sắc quang mang biến ảo thành hai cánh theo xích thố mã trên lưng kéo dài, hai
cánh chậm rãi vỗ, đem xích thố mã lơ lửng giữa không trung.

“ Ta đi rồi, chúng ta mãi mãi là hảo hữu. “ Tiểu Lữ bố nghiêm túc hướng Triệu
Vân cười nói. Sau đó nàng học Tiểu Triệu vân bộ dạng cười hì hì, hướng chung
quanh đang ngẩn ra nữ tướng hét to : “ Tỷ tỷ muốn ta làm hảo hài tử, bằng
không thì ta phi ở không trung bắn tên... Các ngươi đều sẽ chết ! “

Mọi người: “ ... “

Lữ Bố những lời này rất cuồng vọng, nhưng không ai dám phản bác nàng, ngay cả
không tim không phổi Quan Vũ cùng Trương Phi, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn lơ
lửng giữa không trung Lữ Bố, nhất thời không nói gì.

Hổ Lao Quan trăm anh chiến Lữ Bố lúc, Lữ Bố từng biểu hiện nàng cung thuật,
loạn quân bên trong, nàng tiện tay một mũi tên, đã thoải mái đánh ngã “ Cung
Vương “ Hạ Hầu Uyên. Lúc này nàng ở giữa không trung, võ tướng cũng không làm
gì được nàng, nếu để nàng bắn tên, không khéo thật sự sẽ bị nàng diệt sạch.

Chúng nữ nhìn giữa không trung Lữ Bố, lập tức sinh ra một loại cảm giác vô
lực. Quá biến thái ! Khó trách Hổ Lao quan cuộc chiến Lữ Bố thiên hạ nổi
tiếng, nguyên lai nàng cường hãn như vậy. Vừa rồi nếu không phải Tiểu Triệu
vân mời Lữ Bố ăn bánh bao, trận này đại chiến ai thắng ai thua, không cần nói
cũng biết.

Trên lưng ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi Điêu Thuyền lại mở miệng, nàng nhẹ thở dài
một cái nói: “ Công Tôn quân, Giang Đông quân các vị anh thư, kỳ thật... Ta
cùng BUBU cũng không muốn cùng các ngươi là địch, không biết vì sao, nội tâm
ta luôn luôn có một cỗ mơ hồ ý thức nói cho ta biết, các ngươi không phải địch
nhân... Cho nên ta không muốn để BUBU cùng mọi người giao chiến. Ai, không nói
nữa ! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta sau này còn gặp lại ! “

Mọi người nghe xong lời này, mới biết nguyên lai Điêu Thuyền âm thầm phân phó
Lữ Bố thả mọi người một con ngựa.

Lữ Bố nhẹ nhàng vỗ mã cổ, xích thố mã giương lên bốn vó, ở hư không chuyển
động, ám kim sắc hai cánh vỗ mạnh, kim quang lóe lên, kéo thành thật dài tàn
ảnh, biến mất ở Tây Bắc phương chân trời. Không ai truy đuổi, vì căn bản không
thể truy, cũng không ai dám đuổi theo.

Đứng ở soái hạm quan sát hết thảy Liệt Hỏa mỹ nhân Chu Du cùng tiểu Gia Cát
Lượng liếc nhau, cùng thở dài: “ Thì ra là thế... Điêu Thuyền có thể ẩn ẩn
chống cự “ Soán quốc “ cho nên nàng mới không coi chúng ta là địch nhân... “

Trên mặt sông đột nhiên có người nhẹ giọng hát vang, mọi người nhìn sang,
nguyên lai là Tiểu Triệu Vân đang hướng Lữ Bố biến mất phương hướng ngâm nga
một thủ cổ quái ca : “ Thời Tam quốc có loại kỳ diệu vũ bộ, mỗi khi quân tâm
tan rả nhảy lên cái này điệu nhảy nói không nên lời thoải mái, hắn phát minh
người là cái kia cao lớn Lữ Bố, nghe nói hắn còn có thể bên cạnh cưỡi ngựa bên
cạnh khiêu vũ còn một bên thay quần áo, vì phải học được cái này kỳ diệu vũ
bộ, Khổng Minh tự thân xuất mã ám mà mai phục, quản hắn khỉ gió ba lần đến
mời, trải qua mấy lần thăm dò cùng xâm nhập, Khổng Minh phát minh ra một cái
khác bộ đồ vũ bộ đối kháng cái kia Lữ Bố, cùng hắn nói đó là một loại chiến
tranh vũ bộ, không bằng nói là một loại quỷ dị chiến thuật, tăng thêm kỳ lạ âm
phù, nó lại để cho mệt mỏi chiến tranh trước thời gian tựu chấm dứt, song
phương bỏ vũ khí xuống cùng một chỗ khiêu vũ. “


Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Chương #472