Mở Khóa ! Xích Bích Hỏa Thần


Trên bình đài tiểu Lữ Bố vừa mới ăn bánh bao xong, thì nghe thấy Công Tôn quân
cùng Giang Đông quân muội tử nhóm cùng hô to: “ Liều mạng ! “ , hai nữ nhân
thì bằng một ngàn “ con vịt “ , ý tứ hai nữ nhân cùng so với một ngàn con vịt
tử còn ồn ào hơn. Bây giờ không phải là hai nữ nhân mà là Công Tôn quân cùng
Giang Đông quân hai phe nữ nhân cùng một chỗ, ồn ào trình độ, so nhất ức “ con
vịt “ cũng không kém là bao.

Tiểu Lữ bố liền cảm thấy nhức đầy, nàng thò tay cầm Phương Thiên Họa Kích, còn
quay sang Tiểu Triệu Vân cười nhẹ, tỏ vẻ hữu hảo.

Lữ Bố phiền muộn ôm đầu: “ Những kẻ này tại sao cứ ồn ào như vậy ? Ta muốn đem
các nàng toàn bộ đánh bay lên thiên thượng hết. “

Tiểu Triệu Vân cũng vừa ăn xong bánh bao, cười hì hì nhỏ giọng: “ Ta có một
biện pháp, có thể làm tất cả mọi người im lặng. “

Tiểu Lữ Bố vui vẻ, vội vàng hỏi: “ Biện pháp gì ? Mau chỉ ta ! “ Tiểu Triệu
Vân ở Tiểu Lữ Bố bên tai, thì thầm gì đó, , chỉ thấy Tiểu Lữ Bố sắc mặt biến
ảo không ngừng.

Hắc giáp loli chần chờ hỏi Tiểu Triệu vân: “ Làm vậy thật sự có thể để các
nàng không ồn ào nữa sao ? “ Tiểu Triệu Vân gật đầu. Hắc giáp loli hiển nhiên
không tin tưởng lắm, nhưng nàng sắp nhịn không nổi, đành kiên trì nói: “ Ta
thử xem. “

Công Tôn quân cùng Giang Đông quân muội tử nhóm đang muốn xông lên bình đài,
thì thấy hắc khôi hắc giáp, cưỡi hỏa hồng xích thố mã tiểu Lữ bố hướng bình
đài biên giới đi. Vừa thấy đầu này khủng bố quái vật, mọi người nội tâm căng
thẳng, Trương Cáp sờ trên vai vết thương, là ở Hổ Lao quan đại chiến bị Lữ Bố
đả thương , nàng cảm giác vết thương ẩn ẩn đau.

Mỹ râu nương Quan Vũ cùng tửu quỷ muội tử Trương Phi vẫn đang hò hét: “ Liều
mạng, cùng nàng liều mạng đi ! “

Thì thấy vốn uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, không ai địch nổi tiểu Lữ Bố
mặt bỗng đỏ ửng, dùng ngượng ngùng thanh âm lớn tiếng hỏi: “ Liều mạng là cái
gì ? Ăn được không ? “

Quan Vũ: “ ... “

Trương Phi: “ ... “

Đổng Trác: “ ... “

Chu Du: “ ... “

Công Tôn quân toàn thể muội tử: “ ... “

Giang Đông quân toàn thể muội tử: “ ... “

Đổng Trác quân binh sĩ: “ ... “

Vừa mới đằng đằng sát khí chiến trường, nháy mắt trở nên cực kỳ yên tĩnh,
Trương Liêu ngã sấp xuống bình đài, Điển Vi nhất thời không nói gì, Đổng Trác
vừa tức vừa nhịn cười, băng sơn mỹ nhân ngẩn ra... Đáng sợ quái vật, lại có
thể nói ra một câu như vậy ?

“ Liều mạng là cái gì ? Ăn được không “ quỷ dị một câu nói, đến cùng là cỡ nào
quỷ dị gia hỏa mới có thể hỏi ra một câu như vậy.

Quỷ dị không khí giằng co suốt một nén hương, thế gian như mất đi âm thanh.

Tiểu Lữ bố vui vẻ, vừa rồi Tiểu Triệu Vân dạy nàng câu này, nàng vẫn không tin
chỉ một câu như vậy thì có thể làm mọi người im lặng, không nghĩ ra lại hiệu
quả như vậy, quá kỳ lạ nha ! Học được chiêu này, tương lai ai còn ồn ào, câu
này vừa ra sẽ làm đối phương câm miệng, tuyệt chiêu ah, so với cường đại võ
tướng kỹ còn cường đại hơn !

Tiểu Lữ Bố quay đầu nhìn tiểu Triệu Vân, hai mắt phát sáng lộ vẻ sùng bái thần
sắc. Nàng chạy đến Tiểu Triệu Vân trước mặt, nắm chặt tiểu Triệu Vân hai tay,
nhỏ giọng: “ Ngươi thật lợi hại, ta muốn bái ngươi làm sư phụ. “

Hai tiểu loli để chiến trường an tĩnh trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là trong
nháy mắt mà thôi, Lữ Bố vui vẻ chưa xong, giật mình tỉnh lại binh sĩ lại tiếp
tục giương cung, cầm chắc đao thương.

Bình đài mái chèo lần nữa huy động, khổng lồ trên nước bình đài từng chút
hướng về Giang Nam bờ sông mà đi. Giang Đông dũng sĩ lại hướng bình đài leo
lên, nhưng mới leo được một nửa, băng thành Quách Gia đã nhẹ nhàng vung tay, “
Thiên đố quỷ mưu “ ám kim sắc quang mang vẩy ra bắn vào Giang Đông dũng sĩ
thân thể, bọn họ bỗng bất động, sau đó hoa chân múa tay nhảy vào cuồn cuộn
Trường Giang.

May mắn còn nhiều đồng bạn ở dưới nước, không trúng chiêu binh sĩ vội vàng đem
trúng chiêu người cõng trên lưng, hướng bên mình chiến thuyền bơi đi, đem
trúng “ Thiên đố quỷ mưu “ đồng bạn ném vào chiến thuyền.

Bạch y Lữ Mông cũng leo nhanh quá, bất hạnh trúng chiêu, hậu quả thân thể bất
động ngã xuống nước, “ Dơ bẩn “ nước sông làm nàng toàn thân ướt sũng, chỉ
thấy Lữ Mông hú lên quái dị, sau đó hôn mê bất tỉnh. May mắn Lăng Thống ở gần
đó, vội vàng cõng nàng bơi đến băng sơn mỹ nhân chiến thuyền.

“ Đại đô đốc, chúng ta phải làm gì bây giờ ? “ Lăng Thống lớn tiếng la to: “
Chúng ta đối phó Quách Gia kiểu gì đây ? Ám kim sắc quân sư kỹ... Ôi trời ơi !
! ! “

Băng sơn mỹ nhân thân thể kịch liệt run rẩy, nàng cũng không biết làm sao, vừa
rồi lúc không ai chú ý, nàng đã dồn hết tinh lực thử rồi, định dựa vào “ Thủy
Thần “ quân sư kỹ uy lực, vẫn không phá được Quách Gia “ Thiên đố quỷ mưu “
đành nhìn Quách Gia tự tung tự tác, Giang Đông dũng sĩ cứ lần lượt ngã xuống
nước.

Không nghĩ tới sắp hỏa thiêu Đổng Trác quân thành công, Quách Gia lại mở khóa
biến thành ám kim sắc quân sư, thật quá đáng, ông trời muốn Giang Đông phải
thua sao ? Không được, ở ta suy sút thời điểm, chỉ có Giang Đông chịu thu ta
kẻ này không biết võ tướng kỹ phế vật, Giang Đông là nhà của ta, ta không tha
thứ cho kẻ nào có ý đồ với Giang Đông.

Băng sơn mỹ nhân rốt cục không thể tiếp tục giữ cái kia lạnh lẽo bộ dạng, dùng
cả người khí lực hét lớn: “ Ta tin tưởng rằng, muốn đối phó cự đại trên nước
bình đài, biện pháp duy nhất là hỏa ! Cho ta một cái kỳ tích a, Xích Bích kỳ
tích, lão thiên gia, van ngươi, cho ta một mồi lửa, đủ thiêu hủy cái này bình
đài ! “

“ Ha ha ha, hướng ông trời nói nhảm, thua nên điên rồi sao ? “ Đổng Trác đắc ý
cười to.

Ông trời luôn ở mấu chốt thời khắc làm ra kỳ tích !

Băng sơn mỹ nhân thân thể đột nhiên phát sáng, phảng phất như một tiểu thái
dương tỏa ra rực rỡ hào quang. Một thanh kim sắc đại tỏa từ băng sơn mỹ nhân
trên đầu xuất hiện.

“ Chu Du Chu công cẩn... Đệ nhất tỏa cởi đã cởi bỏ, tham dự Xích Bích đại
chiến, hỏa thiêu quân địch thất bại, toàn quân lâm vào tuyệt cảnh... Đệ nhị
gông xiềng cởi bỏ điều kiện hoàn thành... Mở khóa bắt đầu... “

“ Oa, hôm nay rốt cục là ngày gì nha ? “

“ Lại mở khóa tiếp ? “

“ Trời ạ, tiếp tục mở khóa kìa. “

Liên tiếp quái khiếu âm thanh vang lên.

“ Nàng đã là ' Thủy Thần ' rồi, sao còn có thể mở khóa nữa ? “

“ Không có khả năng ! “

Kim sắc đại tỏa vỡ tan, bay vào băng sơn mỹ nhân thân thể, trên đầu vốn là “
Thủy Thần “ hai chữ, lúc này “ Thủy Thần “ hai chữ đột nhiên chậm rãi ảm đạm,
sau đó lại xuất hiện hai chữ to nhảy lên : “ Hỏa thần “ !

“ Ồ ? Võ tướng kỹ thay đổi kìa ! “

“ Có loại sự tình này sao ? “

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Tôn Vũ sau này nhìn Nmo1 thu hình lại lúc, nghi hoặc nhịn không được gọi
nghịch ngợm ngự tỷ Đồng Uyên ra hỏi thăm, Đồng Uyên lúc này không có ý tứ
cười: nha, ta lần trước ở Thọ Xuân không phải đã nói rồi sao ? Thủy Thần tên
này rất kỳ lạ ! Hiện tại nhớ rồi, nàng kỳ lạ ở chỗ nàng vốn là song thần hợp
nhất. Có khi là Thủy Thần, có khi lại biến thành Hỏa Thần. “

“ Ách ! Vậy là tính là một hay là hai thần ? “ Tôn Vũ hỏi lại.

“ Đương nhiên chỉ tính là một. “ Đồng Uyên hì hì cười nói: “ Mười thần nghĩa
là mười người, thủy hỏa song thần chỉ chiếm một danh ngạch . Vì thủy hỏa bất
tương dung , cho nên khi nàng là Thủy Thần thời điểm, không dùng được Hỏa thần
quân sư kỹ, mà khi nàng là Hỏa thần thời điểm, lại dùng không được Thủy Thần
quân sư kỹ. Thủy hỏa song thần, vĩnh viễn không thể cùng xuất hiện ở trên thế
gian. “

Băng sơn mỹ nhân lúc này trên đầu “ Hỏa thần “ kim sắc chữ to, bộ dạng lạnh
như băng dùng mắt thường có thể thấy dần dần hòa tan. Khi nàng sử “ Thủy Thần
“ lúc, cá tính của nàng lạnh như băng, nhưng khi nàng sử “ Hỏa thần “ lúc,
tính cách của nàng cũng phát sinh biến hóa. “ Thủy Thần “ lạnh lẽo như băng
tuyết, còn “ Hỏa thần “ lại nhiệt tình như lửa. Nguyên lai... Nàng là người
hai nhân cách.

Băng sơn mỹ nhân nháy mắt biến thành Liệt hỏa mỹ nhân, bộ dạng lạnh lùng biến
thành cuồng nhiệt cùng hưng phấn, nàng mở miệng cười to : “ Oa ha ha ha ha,
tên kia lạnh như băng gia hỏa một mực chiếm giữ thân thể, hiện tại rốt cục đến
lượt ta đi ra ! “ Liệt hỏa mỹ nhân ở đầu thuyền bày một cái thập phần khoa
trương tư thế, một tay chống nạnh, một tay chỉ phía trước, biểu hiện phong
phú, hai mắt cũng trở nên linh động.

“ Quách Phụng Hiếu, ngươi là ám kim sắc, ta không phá được ngươi ' Thiên đố
quỷ mưu “ nhưng ngươi chưa chắc có thể phá được quân sư kỹ của ta! “ Liệt
Hỏa mỹ nhân cười ha ha: “ Xem tuyệt chiêu của ta đây ! “

Nàng ở duỗi tay ra trước dùng sức nâng lên... Mọi người vốn nghĩ là sẽ thấy
bình đài bốc cháy, nhưng sự tình lại không như vậy. Chỉ thấy Liệt hỏa mỹ nhân
đầu ngón tay, đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa mỗi lúc một to ra,
xuất hiện cái đầu, cái thân có hai cánh, cuối cùng là hai chân. Tiểu ngọn lửa
bay vọt lên không trung, biến thành một chi hỏa điểu rất to. Không, nó không
phải hỏa điểu ! Mà là Chu Tước ! Thủ hộ phương nam hỏa thần.

Liệt Hỏa mỹ nhân vung tay lên, Chu Tước hai cánh mở rộng, lại biến lớn ra một
dặm. Toàn thân là hỏa diễm tạo thành, lúc bay lượn, thân hình hừng hực ngọn
lửa không ngừng có hỏa cầu rơi xuống. Chu Tước ngửa đầu lên trời, phát ra từng
tiếng điểu minh. Sau đó vũ động hai cánh, hướng Đổng Trác quân bình đài bay
qua, khổng lồ hai cánh phe phẩy, thì lập tức có đại hỏa bốc lên.

Đổng Trác quân ngẩn người... Con mẹ nó cái gì đây ? Dài đến một dặm hỏa điểu,
nếu bị đồ vật này vỗ một cái, chẳng phải lập tức cháy thành tro ? Quá không
biết xấu hổ ! Trên thế gian còn có loại này quân sư kỹ, mẹ ơi cứu con !

“ Quách Phụng Hiếu, nhanh phá vỡ nó, chạy nhanh ! “ Băng Thành bên trên truyền
ra Đổng Trác hoảng sợ tiếng thét chói tai: “ Đừng để cái kia ngoạn ý bay đến
chỗ chúng ta ! “


Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Chương #468