Uống Đoạn Cầu Trường Bản


“ Cái gì ? Có bại hoại ép hài tử uống rượu sao ? “ Trương Phi thần trí không
rõ, đem “ Đuổi theo “ chữ nghe thành “ Uống rượu “ chữ, lập tức giận dữ nói: “
Có rượu sao không mời ta, lại ép hài tử uống ? Thật quá đáng ! “

“ Ah ? “ Tiểu Triệu Vân bị Trương Phi một câu đảo loạn tuyến, nghĩ một hồi,
Triệu Vân mới hiểu Trương Phi đang nói cái gì, vội giải thích nói: “ Trương tỷ
tỷ, không phải uống rượu, phải.. “

“ Đuổi theo “ chữ còn chưa nói ra, khe suối bên trong truy binh đã lao ra một
đoàn, hồng lam kim... Các loại màu sắc võ tướng kỹ chiếu sáng cầu Trường Bản
một mảnh hỗn loạn... Trương Phi từ trên mặt đất một nhảy dựng lên, vui vẻ kêu
lên: “ Quả nhiên có người đuổi theo muốn ép hài tử uống rượu, ha ha, thật
nhiều người, các nàng khẳng định mang theo rất nhiều rượu... Nhưng xem bộ dáng
các nàng đều là Đổng Trác thủ hạ bại hoại, đằng đằng sát khí, muốn lấy rượu
của bọn họ sợ không dễ a, xem ra phải cường đoạt . “

Trương Phi từ sau lưng rút ra trượng bát xà mâu, kim sắc quang mang theo người
nàng phóng lên trời, mãnh liệt đấu khí ma sát làm mặt nước nhộn nhạo.

“ Đấu Thần “ hai cái kim tự xuất hiện giữa không trung, cái này võ tướng kỹ có
hai hiệu quả, đệ nhất là khiến Trương Phi sức chiến đấu bạo tăng, đệ nhị có
thể khiến nàng thanh âm khuếch đại như tiếng sấm.

Trương Phi hoành hoành xà mâu, hướng truy tới quân địch quát to: “ Yến Nhân
Trương Dực Đức ở đây, ai trên người có rượu hết thảy giao ra đây ! “

Một tiếng này rống qua, xông lên đầu khát máu loli, Trương Liêu, Trương Tú, Hạ
Hầu uyên, Tào Nhân, Lý Điển, Nhạc Tiến, Tào Hồng bọn người lập tức ngẩn ra,
cảm giác đầu bị đại chùy tử dùng sức nện một phát.

Trương Liêu nhịn không hướng bên cạnh Trương Tú nói: “ Tên ngốc kia đang nói
gì vậy ? “

Trương Tú cười khổ nói: “ Nàng bảo chúng ta mang trên người rượu đều giao
ra... “

“ Hành quân chiến tranh là cấm rượu , ai uống rượu sẽ bị mất đầu... Nàng đây
là đang đùa giỡn chúng ta sao ? “ Trương Liêu giận dữ.

Trương Tú lo nghĩ, cũng giận dữ, khát máu loli, Hạ Hầu uyên, Tào Nhân, Tào
Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến... , cùng một chỗ giận dữ.

Mọi người đang muốn xông lên, đột nhiên phát hiện Trương Phi sau lưng có một
vị tóc bạch kim nữ đạo cô, như thiên tiên không thể xâm phạm trên dung nhan
mang theo một vẻ lạnh nhạt, hạnh hoàng đạo bào, trên trán một trương Thái Cực
Bát Quái Đồ, tay phải một thanh đào mộc kiếm, tay trái một cuốn 《 thái bình
yêu thuật 》... Đây là... Ta chóng mặt, kẻ này là đại hiền lương sư, Trương
Giác.

Đổng Trác trong quân lập tức sợ hãi, nguyên Tào quân tướng lãnh còn hảo một
chút, các nàng chưa cùng Trương Giác chiến đấu qua, nhưng Đổng Trác trong quân
không ít binh sĩ từng ở Hổ Lao quan chứng kiến Trương Giác lợi hại, lúc ấy
Tôn Vũ dùng chiến mã bắt đi Trương Giác, ở mấy vạn Đổng Trác trong quân xuyên
qua, Trương Giác thiểm điện tứ phía loạn kích, bị đánh trúng người lập tức
toàn thân cháy đen mà chết, cho dù đánh trúng đất trống, cũng sẽ oanh ra một
cái cự đại hố sâu, rất đáng sợ.

Phụ trách lĩnh quân Trương Liêu nhíu mày, nàng vừa nhìn thấy Trương Giác, đã
biết tình huống không ổn , một cái ám kim sắc “ Thiên Hạ Vô Song “ , tựu giết
mình hơn năm mươi danh tướng lĩnh, hơn trăm người cũng lưu không được. Giờ lại
đi ra một cái ám kim sắc “ Đại hiền lương sư “ , bên cạnh còn có một kẻ ngốc “
Đấu Thần “ , mặc dù kẻ này “ Đấu Thần “ trông có vẻ ngu ngốc, nhưng sức chiến
đấu lại không kém , năm đó Hổ Lao quan đại chiến, Trương Phi có thể cùng Lữ Bố
giao thủ mấy hiệp bất bại, tuyệt đối không phải loại dễ trêu trọc... Xem ra
muốn qua được cầu nhỏ, trả giá sẽ rất lớn, Trương Liêu nội tâm âm thầm tính
toán... Có muốn cưỡng ép giết qua hay không ?

Đúng lúc này, đối diện rừng cây dao động, mỹ nhiêm nương Quan Vũ vuốt râu chui
ra, nàng cũng đi lên cầu, sau đó chân thành hướng Trương Phi nói: “ Tam muội,
Trương Bạch Kỵ muội muội bảo ngươi trốn đi là đúng, ngươi nếu đứng ở đây, sẽ
hù dọa địch nhân, các nàng cũng không dám xông qua, không xông qua ngươi cướp
rượu kiểu gì ? Ngựa của ngươi vốn không nhanh, các nàng chạy trốn ngươi đuổi
kịp không ! Nghe ta, đi vào rừng trốn đi, chờ bọn hắn qua sông chúng ta cùng
cướp rượu... “ Quan Vũ nắm lấy tay Trương Phi, mạnh mẽ lôi vào trong rừng cây,
nửa đường còn dựng ngón tay thở dài một tiếng nói: “ Đừng ồn ào nữa, để địch
nhân nghe được thanh âm của ngươi sẽ không trúng mai phục a... “

Trương Phi vỗ đầu một cái: “ Nhị tỷ, ngươi lần này nói quả thật có đạo lý, khó
được ngươi thông minh một lần, nghe lời ngươi. “

Hai người tiến vào rừng cây, trốn đằng sau một chi đại thụ.

Vừa trốn xong, một cây đại thụ khác đằng sau truyền ra Lưu Bị thanh âm, nàng
ôn nhu nói: “ Nhị muội, Tam muội, các ngươi trốn như vậy không đúng... Địch
nhân đều thấy các ngươi trốn rồi, xem ta này trốn rất tốt a, hoàn toàn không
bị người khác chứng kiến... “ Chúng ta quả thực không thấy ngươi, nhưng nghe
được thanh âm của ngươi ah ! Đổng Trác quân võ tướng nhóm thở dài cả người vô
lực.

Trương Liêu, Trương Tú bọn người hút một hơi khí lạnh... Không hổ là không
đáng tin cậy đào viên ba tỷ muội, các ngươi như thế cũng gọi là mai phục ? May
mắn có ba tên ngốc này, chúng ta mới biết được đối diện rừng cây có mai phục,
nguy hiểm thật !

“ Rút lui ! “ Trương Liêu không chút do dự hạ mệnh lệnh.

“ Đừng hòng rút lui ! Đem Hoàng Phủ Tung cùng Chu tuấn hai tên lão tặc giao ra
đây. “ Trương Bạch Kỵ kiều quát một tiếng.

Ở Hổ Lao quan cùng Trương Giác tác chiến qua Đổng Trác binh sĩ hoảng sợ.

“ Trương Giác muốn xuất thủ... “

“ Trời ạ, thiểm điện muốn tới rồi. “

“ Móa nó, đem thiết thuẫn ném đi, đổi thành bì thuẫn... “

“ Còn cầm cái rắm thuẫn, chạy ah... “

“ Ta chạy cầm bì thuẫn che mông có sao không... “

Lúc này Trương Bạch Kỵ trên người kim quang lóe lên, trên đầu nhảy lên “ Đại
hiền lương sư “ bốn chữ to, nàng giơ lên kiếm gỗ đào, xa xa chỉ Đổng Trác quân
quân trận, quát: “ Tật ! “ Một đạo thê lương điện quang xuất hiện ở hư không,
ngạnh sanh sanh đánh xuống Đổng Trác quân, người ngã ngựa đổ, cát bụi mù
mịt... Mặt đất xuất hiện một cái cự đại hố sâu.

Đổng Trác quân sĩ “ Hống “ một tiếng hô, quay người bỏ chạy, chỉ thấy kim
thiết vũ khí cùng đồ phòng ngự bị bọn hắn ném đầy đất, trên người chỉ mặc
không dẫn điện bì giáp, trên tay chỉ cầm không dẫn điện bì thuẫn hướng tây bắc
phương chạy như điên.

“ Đừng chạy ah, đem Hoàng Phủ Tung cùng Chu tuấn giao ra đây ah ! “ Trương
Bạch Kỵ kiếm gỗ đào loạn vung, đầy trời thiểm điện cuồng vũ, làm Đổng Trác
quân sĩ chật vật tháo chạy.

Thiểm điện đồ vật này cùng Triệu Vân “ Thiên Hạ Vô Song “ bất đồng, tuy
nhiên cùng ám kim sắc, nhưng Triệu Vân “ Thiên Hạ Vô Song “ cho người một loại
cùng liên thủ sẽ có thể đánh thắng nàng, đầy trời thiểm điện lại làm nhân sinh
ra một loại cảm giác vô lực, loại này làm sao có thể dùng nhân lực đả bại ?

Bên cầu đối diện một người chạy, trăm người chạy, trăm người vừa chạy, ngàn
người chạy theo, ngàn người cùng chạy, binh bại như núi đổ... Tiền quân vì
chứng kiến Trương Bạch Kỵ phóng điện cho nên chạy, hậu quân là chứng kiến tiền
quân chạy, cho nên cũng chạy theo, chen lấn lẫn nhau, trong đám người có một
gã gọi Hạ Hầu kiệt thiếu nữ, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên xinh
xắn đáng yêu, thân thể nhu nhược, mặc một bộ phấn hồng đáng yêu áo khoác nhỏ,
chung quanh võ tướng chạy loạn, va vào nàng chiến mã.

Hạ Hầu kiệt ngồi không vững, theo trên ngựa té xuống, trên mặt đất tảng đá
chọc rách âu yếm hồng phấn áo khoác, nàng nhìn mình thích nhất áo khoác bị
rách rồi, lập tức khóc rống lên.

Bình thường nàng khóc, làm nũng, tộc tỷ Hạ Hầu uyên sẽ đi qua an ủi nàng, đem
nàng hống vui vẻ, hôm nay loạn quân lộn xộn , Hạ Hầu Uyên căn bản không có chú
ý tới nàng.

Hạ Hầu kiệt khóc cả buổi, không thấy Hạ Hầu uyên đến an ủi mình, vì vậy xoa
xoa nước mắt, giương mắt nhìn quanh...! Không thấy một bóng binh sĩ nào, chỉ
còn mỗi nàng một người ngồi dưới đất.

Bên người vây quanh một đám nữ nhân, đang dùng hiếu kỳ ánh mắt nhìn nàng.

Đám nữ nhân là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, Trương Bạch Kỵ, Triệu Vân, Mi
Trinh... Còn có mới đến Trương Cáp, Công Tôn Việt, Hoa Đà, cùng một đống lớn
khăn vàng quân tướng lĩnh, mọi người kỳ quái nhìn Hạ Hầu kiệt, nghĩ thầm: nữ
nhân này đang làm gì ? Ngã ngựa thôi mà khóc thương tâm như vậy ? Chúng ta còn
chưa đánh nàng a.

Quan Vũ vuốt râu, hỏi: “ Nữ nhân này xử lý sao ? Là chém chết hay thế nào ? “

“ Ah ? Muốn chém chết ta ? “ Hạ Hầu kiệt sợ hãi lại khóc lớn.

Trương Bạch Kỵ lắc đầu nói: “ Nàng không phải Hoàng Phủ Tung cùng Chu tuấn, ta
không có hứng thú, tìm thực tiên sinh đã từng nói, Tào Tháo tướng lãnh đa số
đều là người tốt, chỉ là trúng 'Soán quốc' mới vì Đổng Trác xuất lực, chúng ta
không thể giết. “

Hạ Hầu kiệt gật đầu nói: “ Ta là người tốt ! Tóc trắng tỷ tỷ cũng là người
tốt. “

Trương Phi lắc lắc đầu: “ Không giết thì không giết a, cỡi y phục nàng ra, xem
trên người nàng có rượu không... “

“ À ? Muốn cởi y phục của ta ? “ Hạ Hầu kiệt lại sợ hãi thút thít.

Mi trinh lắc đầu nói: “ Trương Phi muội tử, ngươi sao lại như vậy ? Nữ nhân y
phục có thể tùy tiện cởi sao ? Đừng dọa sợ người ta muội tử. “

Hạ Hầu kiệt gật đầu nói: “ Đúng, y phục không thể loạn cởi, đây là ta thích
nhất hồng phấn áo khoác, ô, đáng tiếc bị rách mất rồi. “ Đổ mồ hôi, y phục
không thể cởi nguyên nhân vì ngươi là nữ nhân, trước mặt mọi người cởi y phục
không ổn, mà không phải vì ngươi thích bộ y phục này a ? Cho ta bắt lấy trọng
điểm ah.

Công Tôn Việt tiến lên một bước, hung dữ đối Hạ Hầu kiệt nói: “ Ngươi võ tướng
kỹ là cái gì ? Có phải vượng phu hay không ? Nhanh dùng ta xem xem, nếu là
vượng phu... Hừ, đưa ngươi cho phu quân của ta chăn ấm ổ... “

“ À ? Muốn ta cho nam nhân chăn ấm ổ ? “ Hạ Hầu kiệt lần này khóc đến hôn
thiên hắc địa, nàng dùng một lần võ tướng kỹ chứng minh mình không phải “
Vượng phu “ , mọi người nhìn kỹ là lục sắc “ Thuyền tượng “ .

“ Không phải vượng phu thì vô dụng ! “ Công Tôn Việt hừ hừ nói: “ Như vậy tù
binh chộp tới lãng phí lương thực, ném lên núi thôi. “

Mọi người: “ ... “

“ Ta rất hữu dụng a, ta sẽ dùng tốc độ cực nhanh tạo ra thuyền. Lần này Đổng
Trác dẫn ta xuôi nam, là muốn ta tạo thuyền cho nàng. “ Hạ Hầu kiệt không phải
võ tướng, cho nên Trần Lưu đại chiến không có lên tường thành, không bị trúng
“ Soán quốc “ , bởi vì Hạ Hầu gia người tất cả đều bị Đổng Trác khống chế, cho
nên cũng chỉ có thể theo Đổng Trác xuất lực, đối với Đổng Trác không có ngu
trung.

Nàng vội vàng nói: “ Đừng đem ta ném lên núi, đem ta làm tù binh a, ta ăn rất
ít , còn có thể cho các ngươi tạo thuyền... Ô... “

Nghiêm túc muội tử Trương Cáp lôi Công Tôn Việt, thấp giọng nói: “ Đây là phía
nam, không phải Hà Bắc... Thuyền tượng đối với chúng ta rất hữu dụng... “

“ Ah ! “ Công Tôn Việt gật đầu: “ Được rồi, ngươi bây giờ bị bắt làm tù binh !

Hạ Hầu kiệt vui vẻ !


Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Chương #421