Một khắc này, cả thời gian phảng phất như bất động !
Ở Tiểu Triệu Vân bên phải, Khát máu loli thiết thương cùng Tiểu Triệu Vân một
nửa đoạn thương dây dưa một chỗ, Trương Liêu giơ trường đao ở bên cạnh chen
vào, muốn giúp Khát máu loli một bả, Trương Tú chặn vết thương ở một bên thở
dốc, một chi kim quang mũi tên từ trên tay Hạ Hầu Uyên trường cung, mang theo
thê lương tiếng gió hướng Triệu Vân đầu vai... Ở Triệu Vân bên trái, có mười
tên hồng sắc cùng lam sắc võ tướng cùng lao đến, hướng Triệu Vân tiểu thân
hình loạn chọc... Mấy tên mới bị Triệu Vân đánh rớt ngựa võ tướng lại lồm cồm
bò lên trên ngựa... Phía bên ngoài, còn chín mươi mấy tên võ tướng đang vây
xung quanh, đu đủ, bưởi, dưa hấu, đào đào các loại hoa quả đâu đâu cũng thấy.
Ở cái này tràng diện hỗn loạn, tiểu Triệu Vân vung kiếm lên, Chung thân trên
đầu nón sắt bị chặt làm hai, văng ra máu tươi cùng não tung tóe bắn lên Triệu
Vân ngân giáp.
Thật là sắc bén kiếm... mũ giáp chém qua không chút trở ngại, như cắt đậu hủ
bình thường dễ dàng.
“ Hạ Hầu Ân, ngươi ngu ngốc sao, ngươi đem vũ khi cho địch tướng ! “ Một rừng
hoa quả hướng Hạ Hầu ân tức giận mắng.
Một đống lớn binh khí hiện ra trước mặt, có thương, có kiếm, có đao, có kích,
có chùy... Tiểu Triệu Vân đem trong tay Thanh Hồng kiếm dùng sức vung lên,
giữa không trung nhấp nhoáng một đạo kim sắc cầu vồng, loan nguyệt lạnh lùng
kiếm quang hiện lên một đống lớn binh khí tất cả đều cắt đứt làm hai.
Kinh hãi địch tướng nhao nhao lui về sau, nhóm thứ hai địch tướng lại lên,
trường mâu, thiết chùy, phi trảo, móc câu... Loạn thất bát tao đồ vật cái gì
cũng có.
“ Các ngươi mấy tên hỗn đãn này đánh không hết sao ! “ Triệu Vân phát ra một
tiếng bất đắc dĩ gào thét, tuy nhiên nàng không muốn giết người, nhưng tình
huống này không giết người thì không thoát thân được.
Lúc này táo đỏ Hạ Hầu ân cũng ai nha một tiếng, như ngu ngốc giơ thương, hướng
Triệu Vân đâm.
Triệu Vân một bên dùng tay phải đoạn thương đỡ Khát máu loli với Trương Liêu
tiến công, một bên ghìm ngựa tránh Hạ Hầu Uyên mũi tên, tay trái một kiếm chém
từ trên xuống Hạ Hầu ân đỉnh đầu, một kiếm làm Hạ Hầu ân chi này đại táo đỏ
răng rắc một tiếng chia làm hai.
Máu tươi bắn tung tóe, Triệu Vân toàn thân ngân giáp đều nhuộm đỏ, trương kia
đáng yêu trên nhỏ nhắn mặt cũng nhiễm đầy máu.
Mi Trinh đau lòng mà ở Triệu Vân bên tai thấp giọng nói: “ Tiểu Triệu Vân,
ngươi sợ sao ? “
“ Không sợ ! “ cũng thật kì lạ, tiểu Triệu Vân vốn nhát gan nhất, còn rất sợ
máu tươi, nhưng hôm nay nàng đã giết mấy người, trên mặt lại không có chút e
sợ, ngược lại có vẻ kiên định.
“ Ta phải bảo vệ Mi phu nhân cùng a Đấu, ta đáp ứng qua Tìm thực tiên sinh,
nhất định phải bảo vệ an toàn của các ngươi... “ Tiểu Triệu Vân cảm giác mình
một thân đều là đảm, trùng thiên dũng khí đem trên người nàng mùi máu đều
phai nhạt: “ Những cái thứ này đều là bại hoại, ta muốn từ các nàng mở một
đường máu ! “
Nếu đã có giết ra ngoài quyết tâm, tiểu Triệu Vân sẽ không nhẹ tay nữa.
Kiếm quang lóe lên, ngăn cản trước ba gã địch tướng lập tức rớt ngựa, đầu thân
dị xử. Bên cạnh lại có năm thanh trường thương cùng đánh úp lại, tiểu Triệu
Vân thu bảo kiếm, nghiêng người khẽ quét qua, năm tên địch tướng eo đoạn...
“ Động tác nhanh vậy ! Nàng là người sao ? “
“ Thật đáng sợ, là Ám Kim cấp uy lực sao ? “
“ Mau mời Lữ Bố tướng quân đến... Mời ma nữ hoàng đế bệ hạ tới... “
Đám người võ tướng loạn thành một bầy, Đổng Trác quân tướng lĩnh bị “ Thiên Hạ
Vô Song “ cường hoành chiến lực làm kinh sợ tay chân nhũn ra.
Nhưng bọn hắn cũng không lui lại, bởi vì bọn họ biết, Đổng Trác lần này Nam
chinh mục đích không phải nhất thống thiên hạ, mà chỉ để trảo về nam sủng, ai
nếu có thể bắt được nam sủng phu nhân hài tử, công lao tuyệt đối không nhỏ.
Lại mười mấy địch tướng vọt lên, tiểu Triệu Vân Hoành Kiếm vung ra, năm người
bị thương, năm người ngã ngựa... Mã Duyên, Mã Chiến hai tên lớn lên giống quả
xoài địch tướng cầm Trường Cung đứng bên ngoài, thấy hỗn chiến địch tướng
không làm gì được Triệu Vân, chỉ cần lên đi liền đứt tay đứt chân, hai người
cũng không dám tham gia, chỉ đứng ngoài hò hét.
Mã Duyên đối với Mã Chiến nói: “ Chúng ta tách ra hai bên, thừa dịp Hạ Hầu
Uyên tướng quân Kim Tiễn thu hút địch tướng chú ý lúc, áp sát lại gần bắn sau
lưng nàng Mi Trinh... Nói không chừng có hiệu quả. “
Mã Chiến gật đầu, hai người đều là hồng sắc “ Cung đem “ , bình thường thích
nhất đâm sau lưng người khác, nhưng các nàng biết trình độ muốn thương tổn ám
kim sắc địch tướng là không thể, vì vậy nhắm vào Mi Trinh... Nếu giết chết Mi
Trinh, không chừng Triệu Vân sẽ hoảng loạn, lộ ra sơ hở, bị mấy tên khác tướng
lãnh đánh bại.
Đây cũng là một kiện công lớn ah !
Mã Duyên, Mã Chiến vụng trộm lách qua hai bên, chậm rãi hướng Triệu Vân tới
gần, 50 bước, bốn mươi bước, 30 bước, hai mươi bước... Đã rất gần, gần như vậy
khoảng cách ra tay, không chừng thật có thể thành công.
Đúng lúc này, Triệu Vân dùng tay phải đoạn thương bức khai Trương Liêu cùng
Khát máu loli, Hạ Hầu Uyên buông tay, kim sắc mũi tên phá không mà đi, Triệu
Vân một bên đối phó Hạ Hầu Uyên mũi tên, một bên chăm chú bên trái hồng sắc
lam sắc võ tướng nhóm.
Mã Duyên, Mã Chiến vui vẻ, cơ hội tốt. Giương cung, cài tên, hồng quang sáng
lên, hai người cơ hồ cùng lúc, theo tả hữu bắn tên hướng Mi Trinh bay đi.
Nhưng Triệu Vân tựa như có đệ tam nhãn, nàng đối tiểu bạch mã quát: “ Quỳ
xuống... “ Chiếu Dạ nghe lời gập chân xuống. Hai mũi tên bay sượt qua đầu Mi
Trinh.
Hai mũi tên tốc độ không giảm, vẫn hướng phía trước bay nhanh, vì Mã Duyên, Mã
Chiến phân tả hữu kẹp lấy Triệu Vân , mục tiêu đột nhiên biến mất, hai mũi tên
ma xui quỷ khiến cứ như vậy hướng đối phương bay vụt.
“ Ah ! “ Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mã Duyên bị trúng tên thảm thiết
kêu khản, Mã Chiến hai tay ôm ngực, cùng rớt ngữa, hồn quy Địa phủ.
Bên cạnh võ tướng nhóm kinh hãi mồ hôi lạnh chảy xuống, nghĩ thầm: Mã Duyên,
Mã Chiến ah, khống chế không được mình mũi tên, vậy đừng ở hỗn loạn địa phương
ra tay a, các ngươi cũng không phải “ Cung Vương “ Hạ Hầu Uyên, người ta Cung
Vương cho dù tên bắn ra tổn thương không được Triệu Vân, cũng sẽ không làm bị
thương người nhà, mỗi một mũi tên đều chính xác tính toán, các ngươi hai cái
hồng sắc “ Cung đem “ cũng náo nhiệt làm gì, cảm thấy sống quá đủ sao.
Tiểu bạch mã dùng quỳ sát tư thái mạnh mẽ nhảy lên, thân hình kéo dài một đạo
kim quang, phóng nhanh hướng nam chạy.
Năm đó Hổ Lao quan trăm anh chiến Lữ Bố, hắc khôi hắc giáp Tiểu Lữ bố dựa vào
xích thố mã cái kia tàn ảnh thần kỳ nhanh chóng, đánh cho trăm tên liên minh
quân Đại tướng tơi bời, nhưng Chiếu Dạ thực lực hiển nhiên vẫn kém xích thố
một bậc, không thể như Xích thố mã tàn ảnh, ở loạn quân tự do qua lại.
Tiểu Triệu Vân đành phải dán mặt đất chạy như điên, trước mặt võ tướng chỉ cần
dùng một nửa nhai giác thương đâm xuống ngựa, hoặc dùng thanh công kiếm chém
giết.
Nhất thời chỉ thấy người chết vô số, Thiên Địa phảng phất đều phủ lên huyết
sắc, nửa ngày, Triệu Vân bảy lần bị Đổng Trác quân tướng lĩnh quấn lấy, lại
bảy lần phá ra lớp lớp vòng vây. Chém đứt đại kỳ hai mặt, giết Đại tướng
hơn năm mươi tên.
Lao ra dốc Trường Bản lúc, tiểu Triệu Vân toàn thân đã nhuộm hồng sắc !
Đời sau có thơ khen rằng : Huyết nhiễm chinh bào thấu giáp hồng, đương dương
thùy cảm dữ tranh phong, cổ lai trùng trận phù nguy chủ, chích hữu Thường Sơn
Triệu Tử Long ! Triệu Vân thiên tân vạn khổ giết ra lớp lớp vòng vây, hướng
nam cuồng chạy, lúc này tuyển đúng khe suối, đằng sau thanh âm đại chấn, không
biết bao nhiêu danh tướng lĩnh đuổi theo, phía trước đột nhiên xuất hiện một
con sông nhỏ, trên sông một cây cầu nhỏ, nguyên lai là cầu Trường Bản.
“ Hô, rốt cục trốn ra rồi ! “ Triệu Vân thân thể buông lỏng, chỉ cảm giác mình
toàn thân nói không nên lời mệt mỏi, tuy võ tướng kỹ tiêu hao tinh lực so với
quân sư kỹ ít hơn nhiều, nhưng liên tục kịch chiến cả buổi, cùng trăm viên
địch tướng đại sát, trảm địch hơn năm mươi tên, cũng chỉ có Lữ Bố quái vật mới
cảm giác không việc gì. Triệu Vân thân thể lại có chút chịu không được, chỉ
cảm thấy toàn thân đau nhức, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nếu như không phải vì cứu Mi Trinh cùng a Đấu tín niệm, nàng cũng không biết
có thể kiên trì đến bây giờ hay không.
Tiểu Triệu Vân vọt tới cầu Trường Bản, trên người Ám Kim hào quang lập tức
biến mất, nàng giờ duy trì võ tướng kỹ tinh lực cũng không có, Chiếu Dạ cũng
không còn khí lực, đội ngũ đều cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Đã thấy Trường Bản trên cầu có hai người đang cãi cọ, một cái là Thần Tiên tỷ
tỷ Trương bạch kỵ, một cái đang say rượu tỷ tỷ Trương Phi.
Trương bạch kỵ gương mặt lạnh lùng, tóc trắng bay lên, nàng dùng chân đá đang
nằm lăn lóc Trương Phi, quát: “ Ngươi tránh ra, cầu để ta thủ. “
Trương Phi miễn cưỡng trở mình, mơ mơ hồ hồ: “ Không cho... ở đây gió mạnh,
nằm ngủ rất thích a, mát lạnh sảnh khoái... Ta không đi. “
“ Ta sắp nghênh địch rồi, ngươi còn muốn cùng ta cãi nhau, mau tránh ra, nếu
không lát ta phóng điện đến, bị thương đừng trách ta. “ Trương bạch kỵ tức
giận nói.
“ Nghênh địch ? Làm gì có địch nhân ? “ Trương Phi mắt mũi kèm nhèm ngó quanh,
lắc đầu nói: “ Hừ ! Không có địch nhân, ngươi gạt ta, muốn chiếm ta chỗ ngũ
bảo địa thì nói không cần lấy cớ. “
Trương bạch kỵ: “ ... “ Lúc này Triệu Vân đã đến bên cầu, trên người nàng ám
quang tán đi, một thân đảm lượng cũng theo kim quang biến mất. Nhìn thấy Thần
Tiên tỷ tỷ, Tiểu Triệu Vân nhận ra, nàng bái kiến Trương Giác nhiều lần, chỉ
là không rõ vì này tỷ tỷ là địch hay bạn. Nàng cũng không biết lúc này Trương
Giác đã không phải là Trương Giác, mà là Trương bạch kỵ.
Về phần Trương Phi, đây chính là người quen a, Tiểu Triệu Vân hét lớn: “
Trương Phi tỷ tỷ... Cứu ta... Đằng sau có bại hoại đuổi theo ta... “