Phong Vân Tế Hội


Bảy đóa thương hoa nhắm Điển Vi hai mắt, cổ, ngực, yêu thân, bụng dưới, hai
vai... Biến ảo vô cùng Thất thám xà bàn thương pháp trong nháy mắt lập tức
bạo xuất 100 loại biến hóa.

Loại này thần kỳ vô cùng thương pháp, rất ít người có thể ngăn cản.

Đại kích loli nếu cùng Đồng Uyên so đấu chiêu thức, mười cái mạng cũng không
đủ xài, nhưng “ Ác Lai “ có thuộc về “ Ác Lai “ phương thức chiến đấu, nàng
huy động hai chi đại kích, mạnh mẽ ngăn cản trong đó hai đóa thương hoa.

Nàng mặc kệ cái gì 100 loại biến hóa hay bảy trăm loại biến hóa, trời long đất
lở, nàng cũng chỉ hoành kích cản... “ Đương đương “ hai tiếng réo rắt long
ngâm vang lên, đại kích loli hai chi mũi kích cùng nhai giác thương mũi thương
nặng nề va chạm, nàng chỉ chặn nhị thám, còn ngũ thám nàng ngăn không được, mà
nàng cũng không muốn cản.

Nhưng hai cái như là đủ rồi, lực lượng khổng lồ theo nhai giác thương truyền
đi, chấn đắc Đồng Uyên hai tay run lên, Đồng Uyên cảm giác cánh tay không thể
cử động, đành thu thương lui sau, thở dốc một phát, tiếp tục phát động tấn
công.

Ngay lúc Đồng Uyên thu thương, đại kích loli hai thanh đại kích lại nện qua...
Đồng Uyên hít một hơi, “ Xà bàn “ sử xuất, như linh xà ở một chi đại kích va
chạm, đem thanh này đại kích đập vào thanh kia đại kích, hai cổ lực lượng
khổng lồ va chạm, phát ra khủng bố kim thiết ma sát thanh âm, làm Mi Trinh
phải dùng tay che Tôn Đấu lỗ tai, sợ tiếng động quá lớn làm hài tử sợ hãi.

Tay trái đánh tay phải kết quả ? Kết quả đại kích loli mình cũng bị lực lượng
lớn chấn đắc choáng váng đầu, nàng rút song kích về, lùi lại mấy trượng thở
dốc.

Giao thủ Đồng Uyên hai tay đau nhức khó cử động, Điển Vi hai tay cũng tê
rần... Cơ hồ cân sức cân tài.

“ Không hổ 'Ác Lai “ xem ra nếu không luyện thành Thất thám xà bàn thương, sợ
không phải đối thủ của ngươi. “ Đồng Uyên hồng hộc thở dốc.

Điển Vi hổn hển lẩm bẩm: “ Kỳ quái thương pháp, có thể làm của ta đại kích tự
đập vào nhau... “

Hai người liếc nhau, từ đối phương trong mắt chứng kiến hân thưởng, anh hùng
người trọng anh hùng, có thể cùng một người đánh bất phân thắng bại cường
tướng, đều là một việc đáng giá vui mừng sự tình.

“ Lại đến ! “

Hai người cùng kêu lên, nhai giác thương cùng song kích lại mạnh mẽ đập vào
nhau, Điển Vi không hổ cổ chi Ác Lai, tuy kỹ xảo của nàng không tốt, nhưng lại
có lực lượng cường đại, cái gọi là nhất lực hàng thập hội, mặc kệ ngươi thiên
biến vạn hóa, ta chỉ cần một kích hồi lại.

Nhưng Điển Vi công kích không có hiệu quả, bởi vì trên thế giới này ngoại trừ
“ Nhất lực hàng thập hội “ ra, còn có một câu khác “ Dĩ xảo phá thiên cân “ ,
khi Đồng Uyên dùng xảo tiến công lúc, Điển Vi dùng lực phá chi.

Nhưng khi Điển Vi dùng lực tiến công lúc, Đồng Uyên lại dĩ xảo phá chi, xà
bàn thương pháp luôn làm Điển Vi bổ ra trọng kích chệch hướng, không chạm
được đến Đồng Uyên.

Ba mươi mấy hiệp sau, hai người cánh tay đều khó cầm vững vũ khí, “ Không hổ
mười thần tướng chiến đấu kỹ xảo ưu tú nhất 'Thương Thần “ ta xem như kiến
thức. “ Điển Vi hổn hển nói.

“ Hắc, Ác Lai vẫn là Ác Lai, chán ghét lực lượng. “ Đồng Uyên cũng phì phò
nói.

“ Lại đến 30 hiệp ! “ Điển Vi cười to: “ Đánh cho đã ghiền ah. “

“ Đến thì đến, ta sợ sao ! “ Đồng Uyên cũng không chịu yếu thế.

Ngồi ở Đồng Uyên sau lưng Mi Trinh mặt tái nhợt, tuy Đồng Uyên hiện lâm vào
khổ chiến không thể để ý xung quanh, nhưng Mi Trinh thì tự hỏi, nàng phát hiện
thoát ra cơ hội có thể nói không còn... Vốn dựa vào tốc độ của chiếu dạ ngọc
sư tử mã, nhưng nó lại trúng “ Hoãn binh “ , chạy bất động, trước kia chưa
từng có địch thủ Đồng Uyên lại bị địch tướng quấn lấy, chạy trốn đã hết hi
vọng, tuy nàng không sợ chết, nhưng nàng sợ hài tử chết cùng mình, ôm chặt Tôn
Đấu, mặt mũi tràn đầy bi thương.

Điển Vi cùng Đồng Uyên vừa nghỉ xong, lại cầm vũ khí tiếp tục chiến đấu !

Điển Vi vung đại kích, hướng Đồng Uyên phía trước mạnh chém mạnh, hai thanh
đại kích mang theo lực lượng đâu chỉ ngàn cân, kim sắc hào quang hiện lên,
tăng lên uy lực của nó.

Đồng Uyên cười to: “ Bất luận ngươi bổ bao nhiêu lần, xà bàn cũng sẽ phản trở
về ! “ Trên tay nàng nhai giác thương uốn lượn, nghênh hướng Điển Vi đại kích.

Thời điểm mấu chốt... Thương kích sắp tương giao... Đổng Trác trong quân đột
nhiên đi ra một thiếu nữ, là Đổng Trác chất nữ Lý Nho, tuy so Đổng Trác thấp
một cái bối phận, nhưng tuổi lại không nhỏ, năm nay cũng đã mười chín tuổi.
Tướng mạo đoan trang, cùng Tây Lương hắc tinh tinh nữ nhân quả thực bất đồng.
Nàng mặc một thân hoàng sắc văn sĩ bào, trên đầu đeo một cái hắc sắc khăn
vuông.

Lý Nho theo dõi cuộc chiến đã lâu, đối Điển Vi mãi không đánh bại được Đồng
Uyên, nàng cảm thấy không kiên nhẫn, giờ thấy Điển Vi hướng Đồng Uyên tiến
công, nàng nhịn không được nhãn châu xoay động, nghĩ thầm: “ Ta đến giúp Điển
Vi. “ Quang mang kim sắc theo Lý Nho trên người bay lên, “ Uy áp “ hai chữ to
xuất hiện. Lý Nho thò tay chỉ Đồng Uyên... Quân sư kỹ “ Uy áp “ , hiệu quả là
trên phạm vi lớn suy yếu quân địch sức chiến đấu, binh sĩ sĩ khí hạ thấp, võ
tướng võ tướng kỹ uy lực hạ một cấp.

Kim quang vừa bắn tới Đồng Uyên, Đồng Uyên đã cảm giác được thân thể có chút
không đúng... lực lượng vốn không mạnh đột nhiên giảm xuống một cấp, mấu chốt
là nhanh nhẹn độ, thân thể linh hoạt, cảm giác giống như bị treo lên khối chì
trầm trọng, trước kia có thể làm động tác, hiện tại làm không nổi... Đồng Uyên
đấu khí tản mát bay nhanh biến mất, trên người kim sắc quang mang cũng chầm
chậm biến thành đạm kim sắc... Không tốt, theo kim sắc đấu khí biến thành đạm
kim sắc ? Đồng Uyên kinh hãi... Cao thủ tranh chấp thời điểm, chỉ cần sơ hở,
sẽ mắc phải sai lầm... Đồng Uyên đột nhiên theo kim sắc biến thành đạm kim
sắc, thực lực mạnh giảm xuống một cấp, vốn chém ra nhất thức “ Xà bàn “ ,
cũng thay đổi bộ dáng.

Vốn định hoành kéo một thương, đem Điển Vi hai chi đại kích kéo va vào nhau,
nhưng linh mẫn độ hạ thấp sau, hoàn mỹ khẽ kéo sử chỉ được một nửa thì không
thể làm tiếp.

Lập tức hai thanh đại kích bổ tới mặt, Đồng Uyên thở dài, biến chiêu đem nhất
thức xà bàn biến thành chắn đỡ... nhai giác thương hoành chắn trước mặt.

Đồng Uyên biết làm như vậy không ổn, phi thường không ổn, bởi lực lượng so với
“ Ác Lai “ kém quá xa, cứng rắn ngạnh chỉ có bại, nhưng đã không còn lựa chọn.

“ Đinh... Đinh... “ Liên tục hai tiếng khủng bố âm thanh.

Hai thanh đại kích cùng đập mạnh vào báng thương, mãnh liệt âm thanh chấn đắc
cả tiểu sơn thôn.. Trầm trọng tám mươi cân đại kích, cùng “ Ác Lai “ mang tới
thần lực, đều bị nhai giác báng thương nhận hết, theo báng thương truyền lực
lượng, đem Đồng Uyên, Mi Trinh, Tôn Đấu cả người lẫn ngựa, cùng một chỗ bay
văng ra ngoài, ngã sấp dưới đất.

Binh lính nhóm hoàn toàn không rõ chuyện gì, mở to mắt nhìn về phía trước, chỉ
thấy Đồng Uyên thân thể đang cấp tốc thu nhỏ lại, thành thục thân thể co lại
biến thành một tiểu loli... “ Sao lại biến thân ? “ Đám binh sĩ nghi hoặc.

Mi Trinh ôm a Đấu rơi xuống bên cạnh, nàng cũng kỳ quái Đồng Uyên vì sao đột
nhiên biến về loli thân thể, song khi nàng nhìn kỹ, nhịn không được lớn tiếng
kinh hô.

“ Nhai giác thương... gãy ! “

Nhai giác thương thật sự đã gãy... Bị đệ nhất đại kích đập vào, báng thương
chịu không nổi lực lượng, cong xuống, lại bị thanh thứ hai đại kích theo sau
đập gãy làm đôi.

Ai cũng biết chí bảo hư hao đại biểu cho cái gì !

Nó đại biểu “ Thương Thần “ lập tức sẽ biến mất... Đồng Uyên biến về tiểu
Triệu Vân... Mà tiểu Triệu Vân lại không có sức chiến đấu , Mi Trinh cùng Tôn
Đấu vốn không thể chiến đấu, tử vong không khí nháy mắt tựu bao phủ Mi Trinh
tâm.

“ Ồ ? Làm sao vậy ? “ Tiểu Triệu Vân mở mắt nhìn chung quanh, tò mò nói: “ Mi
phu nhân, chúng ta như thế nào lại ở trên mặt đất ? Ah ! Ta đang mặc Đồng tỷ
tỷ quần áo, thật lớn ah, tay chân đều duỗi không ra, Đồng tỷ tỷ đâu a ? “

Không đợi Mi Trinh trả lời, tiểu Triệu Vân giơ hai tay lên, gãy làm hai nhai
giác thương, “ Ah ! Thương bị gãy ? Thương bên trong tỷ tỷ làm sao bây giờ ?
Sẽ chết sao ? “ Tiểu Triệu Vân kinh hô.

Gãy làm hai nhai giác thương, còn sót lại kim quang đang dần dần ảm đạm, tiểu
Triệu Vân nghe được Đồng Uyên cuối cùng thanh âm ở trong đầu nàng: “ Tỷ tỷ từ
giờ không thể giúp được ngươi nữa rồi, ngươi từ giờ phải tự lo cho mình nha...
Vượt qua sợ hãi... Vạn phu mạc địch “ kim quang đột nhiên theo trên thân
thương bay ra, bay lên không trung, sau đó hóa thành một khỏa kim sắc lưu
tinh, vèo một tiếng biến mất... Chí bảo sẽ không chết, nhưng khi chí bảo trú
trong bảo vật bị hủy đi, chí bảo sẽ chuyển di, cho dù Đồng Uyên muốn lưu lại
cũng không được ... Triệu Vân mờ mịt nhìn chung quanh, thấy vô số Đổng Trác
quân sĩ binh cầm đao hăm he tiến đến, nhất là đằng trước Kỷ Linh, nàng trên
mặt đắc ý nhe răng cười.

“ A ? A ? A ? “ Tiểu Triệu Vân sợ hãi kêu lên: “ Thương bên trong tỷ tỷ, ngươi
mau trở lại ah, xung quanh có thiệt nhiều người xấu... Ta rất sợ ah... “


Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Chương #414