Nụ Cười


Người đăng: Dâu Tây Đỏ

– Mộc Tử! Bắn đi!

– Được! [Áp sát]

Mộc Tử nhảy lên đạp vào lưng của con quái vật rồi dùng sức bật ra khỏi tầm sát
thương của nó. Con quái bị giảm tốc độ và đẩy lùi một chút vào đúng tầm bắn
của cô.

Đúng lúc đó…

Một mũi tên mang theo ánh sáng xanh được bắn ra, xung quanh còn sử dụng thêm
cả ma thuật gió, mũi tên xoáy mạnh như một cơn lốc, rồi cắm ngập vào chiếc
mai con quái vật có dạng rùa bên dưới. Áp lực từ việc thi triển kĩ năng khiến
Mộc Tử lảo đảo mất thăng bằng, tuy chỉ một lúc.

Áp lực ma pháp – áp lực từ việc thi triển ma pháp – được sinh ra từ việc tiêu
thụ năng lượng và sức ép của việc tích tụ năng lượng từ môi trường xung quanh
cùng với phản chấn. Trong thời kì đầu thì đây là nguyên nhân chính làm tiêu
hao thể lực.

Có thể khi đạt đến cấp độ cao hơn thì nhiều người sẽ không còn cảm thấy áp lực
này khi sử dụng kĩ năng cơ bản. Tuy nhiên bây giờ là giai đoạn tân thủ, thể
lực tiêu hao nhanh sẽ khiến hiệu suất giết quái chậm lại. Kĩ năng [Áp sát] của
Mộc Tử chỉ có thể được sử dụng vài lần trước khi cô phải ngồi xuống để hồi
phục thể lực.

Đây là một bãi quái luyện cấp của tân thủ. Nơi để người ta có thể bước đầu làm
quen với chiến đấu và khả năng phối hợp đoàn đội. Tuy quái vật ở đây toàn đẳng
cấp thấp nhưng xác xuất rớt đồ hiếm cũng rất cao. Nói là đãi ngộ cho người mới
chơi cũng được.

Về vấn đề tại sao lại có tỉ lệ rơi đồ hiếm cao như thế, nó hoàn toàn khác biệt
so với quyển hướng dẫn tân thủ. Cõ lẽ vì cái tỉ lệ này nên mức độ tiêu hao thể
lực bị tăng lên tương ứng. Tất cả mọi người trong bãi quái tân thủ đều nhận
được ban phúc: tăng tỉ lệ rơi đồ hiếm lên 100 lần và tăng tỉ lệ tiêu hao thể
lực lên 2 lần. Mặc dù tỉ lệ rơi đồ hiếm tăng lên nhưng với số thể lực ít ỏi,
tốc độ săn quái bị chậm lại rõ rệt. Một trăm lần? Nó là cái gì? Ăn được không?
Tỉ lệ này vẫn chưa đạt đến nửa phần trăm. Có nghĩa là giết được 200 con quái
cũng chưa chắc rơi ra đồ tốt. Đừng nói đồ hiếm! Ở đây có nhiều người? Mỗi
người giết một con quái vẫn còn chưa có ai nhặt được đồ.

Con rùa bị chọc giận, tức thì quay người, dùng tốc độ cực nhanh bò tới chỗ
cung thủ vừa bắn tên. Cô gái không sợ hãi, tiếp tục bắn thêm hàng loạt mũi tên
nữa. Lần này kéo theo cả một đàn quái lao tới tấn công.


  • Ma pháp trận sơ cấp: [Băng trận]!

Rất quyết đoán, một thanh niên mặc áo choàng pháp sư lập tức cắm cây trượng
xuống đất. Bầy rùa đang di chuyển, chợt cảm thấy tốc độ mình chậm dần lại, các
chi của chúng như dần đóng băng, di chuyển vô cùng cứng ngắc.

-Giờ là thời cơ đấy! Mọi người lên đi!

Những con quái ít máu, trước mắt mọi người chỉ là một đống kinh nghiệm và
tiền. Những người chơi đứng phía sau phần lớn đều là những người sở hữu kĩ
năng sát thương diện rộng vô cùng khủng khiếp ở hậu kì. Nhưng vào thời điểm
hiện tại, những kĩ năng này thậm chí chỉ gây sát thương có 2 chữ số cho đám
quái. Sát thương của những kĩ năng này được ảnh hưởng bởi chỉ số cơ bản nên ở
kì tân thủ không phát huy ra khả năng quá lớn. Điều đó làm những người đứng ở
phía sau luôn nhận được ít kinh nghiệm hơn do không có khả năng kết liễu lũ
quái.

Chỉ chờ có câu nói này, những kĩ năng đã được chuẩn bị sẵn lập tức tung ra. Cả
một đống lớn kĩ năng được tung ra mà rất ít kĩ năng trúng đám quái... Quên mất
một lí do là do khả năng tung kĩ năng của họ cũng ảnh hưởng rất lớn nữa.

Những kĩ năng tản mát ở xung quanh tỏa ra năng lượng. Phần lớn những năng
lượng này bị đám quái vật hấp thụ. Chúng dần trở nên to lớn hơn, chúng không
vì thế mà chậm lại. Khả năng của đám quái được nâng cao: tăng tốc độ phản ứng,
tăng tốc độ hồi máu, tăng khả năng chịu đựng...

Sự thay đổi cực kì to lớn về thể xác đã khiến đám quái vật dần mất đi lí trí.
Chúng trở nên điên loạn. Chúng hành động theo cảm giác của chính mình. Chúng
bị bản năng nguyên thủy điều khiển. Điều đó khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn.

Đội hình của cả tổ đội bị phá hủy vì sự thay đổi bất thường này. Những người
chơi đầu tiên bắt đầu bị giết...

Cả đám Sword Master nấp trong bụi cây chỉ chờ có thế, lập tức lao lên. Tay tên
nào cũng vung lên một thanh kiếm sáng loáng. Rất nhanh mà tiếp cận đám quái
vật. Thanh kiếm bổ xuống, đến cả lớp vỏ dày như mai rùa cũng ngay lập tức vỡ
tan . Cả đàn quái vật dần biến thành ánh trăng.

Những Sword Master sở hữu một trong ba phân lớp mạnh nhất ở kì tân thủ đã lập
một tổ đội cho riêng họ. Họ có một lợi thế tuyệt vời khi so với những tân thủ
khác. Tuy vậy, có khá nhiều người trong tổ đội nên lượng kinh nghiệm nhận được
ít đi. Đội trưởng của họ là một trong những người có tâm địa độc ác nhất Sever
Châu Á. Họ không biết điều này. Họ đi theo đội trưởng của họ với một niềm tin
mù quáng.

Hai phân lớp còn lại cũng rất mạnh mẽ, và, tất nhiên là họ cũng làm tương tự
như tổ đội của Sword Master. Ba tổ đội này có một quy tắc, đó chính là một tổ
đội bất kì sẽ không gây sự với hai tổ đội còn lại.

Gã đội trưởng, một kẻ thèm muốn nhan sắc của Lý Mộc Tử, hắn đã ra lệnh cho cả
tổ đội "Hide on Bush" đợi thời cơ để "thể hiện". Họ không biết lí do, họ tin
rằng những điều mà đội trưởng ra lệnh đều là vì muốn tốt cho họ. Và sau lần
này thì sự tín nhiệm của họ đối với hắn đã nâng lên một tầng cao mới. (đệ tử
của weed :V)

Gã lớp trưởng lau mồ hôi trên trán, chống kiếm xuống đất mà cười đắng:

– Cảm ơn nhé, kỉ luật của hai tổ đội ở đây so ra như một trời một vực.

Tên đội trưởng gật đầu, hạ cây kiếm xuống rồi đưa ra sau lưng và nhét vào cái
bao ở đằng sau, không nói nửa lời mà quay lưng đi. Gã lớp trưởng cảm thấy cực
kì tức giận trước cách cư xử lạnh lùng này của tên đội trưởng. Hắn đành quay
sang tiếp tục chỉ đạo mọi người.

-A! Nhìn này ! Tôi lại thăng lên một đẳng cấp nữa rồi !

– Tôi lại nhặt được một món trang bị màu xanh lá nữa ! Đánh đám rùa này quả
thật rất dễ rớt đồ mà !

-Mới có một buổi sáng luyện cấp mà tôi đã lên đẳng cấp thứ 3 rồi đấy! Cứ với cường độ này thì hai ngày nữa nhóm chúng ta ai cũng lên tới đẳng cấp thứ 10 cho coi!

Đám học sinh này trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Đúng vậy, đây là khung cảnh một buổi săn quái của một nhóm học sinh cấp ba. Kẻ
tấn công, người thì dùng ma thuật phụ trợ. Người thì lãnh trách nhiệm kéo
quái, đồng thời thu hút cừu hận và đứng ở tiền tuyến chịu sát thương. Điểm
kinh nghiệm khi mỗi con bị giết chia đều cho cả đội, phải nói đây là một trong
những cách chiến đấu rất hiệu suất.

Không chỉ một mình đám học sinh này, ngoài kia còn rất nhiều người nữa đang
lập tổ đội kéo nhau đánh quái. Mặc dù đã thiết kế khu vực này rộng hết mức,
nhưng vẫn không tránh khỏi hiện tượng tràn người chỉ sau một buổi sáng. Nó còn
kéo theo việc phân chia các bãi quái thành các lãnh thổ và giành giật lãnh thổ
của nhau nữa.( tình trạng người đông hơn quái của Đại Kiếm Vương bắt đầu lan
sang đây rồi :V)

Lý Mộc Tử không để ý, cô chỉ lạnh lùng ngồi xuống dưới một tán cây gần đó, giở
sách ra đọc. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng tung bay trong gió. Dù có im lặng, vẻ
đẹp của cô vẫn là thứ khiến người ta vĩnh viễn không thể rời mắt.

– Sao vậy? Nhớ một anh chàng nào đó nên ngồi tương tư sao?

Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bỗng xuất hiện sau lưng Mộc Tử, tinh nghịch bám
lấy vai của cô, đồng thời cười thật tươi mà buông ra một câu đùa cợt như vậy.

Mộc Tử không ngạc nhiên. Cô chỉ điềm đạm gạt tay cô bạn nhỏ của mình ra:

– Hạo Nguyệt? Tìm mình có chuyện gì sao?

Thiếu nữ được gọi là Hạo Nguyệt, với chiều cao thấp hơn so với tuổi thực của
mình rất nhiều, đang nở ra một nụ cười nguy hiểm, rất nhanh chọn một chỗ ngồi
xuống bên cạnh.

– Nhớ Lâm Khải phải không ?

Mộc Tử hoảng hốt gập sách lại, lắc đầu:

-Cũng không hẳn là nhớ, chỉ là một chút lo lắng thôi! Tiểu Khải là một người rất thông minh, có thể tự mình giải quyết mọi việc. Cho nên mình tin chắc cậu ấy sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm cả!

Cô bé bên cạnh lấy tay che miệng :

– Ồ! Gọi hắn bằng biệt danh ! Lại còn hiểu rõ người ta đến mức thế cơ đấy! Có
phải đã thích người ta rồi không? Á... Á...

Hạo Nguyệt ôm lấy đầu mình, rưng rưng nước mắt, vừa nãy Mộc Tử đã không kiêng
nể gì mà dùng gáy sách gõ nhẹ vào đầu cô bé. Mộc Tử đứng lên, thở dài bỏ đi.

Lúc đi, cô không quên quay lại mỉm cười:

-Thích! Không bao giờ đâu! Hắn là mẫu người nếu thích thứ gì thì sẽ cố gắng bằng mọi cách để đạt được nó, còn không thì sẽ lạnh nhạt với tất cả. Cứ như hiện tại thì sẽ không thể.

Nụ cười như nhẹ nhàng như cam chịu đó, đến giờ Hạo Nguyệt vẫn không hiểu nó có
ý nghĩa gì nữa.


Mạnh Nhất Chi Pháp Sư Hồi Máu - Chương #4