Người đăng: ๖ۣۜ⇬nah๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Đó là một nam tử, người mặc một bộ trường sam hợp dáng nhạt màu, vóc người
thon gầy, hai mắt sáng ngời. Cho dù là từ góc độ của nam nhân đến xem, cũng là
một mỹ nam tử không thể có nhiều được.
Người này đi tới lối vào, trên dưới quan sát Lâm Mộc Sâm, sau đó nhíu lại chân
mày : “Đệ tử Mặc môn ? Đem cơ quan giáp sĩ của ngươi thả ra cho ta nhìn một
chút !”
Khí tràng quả nhiên thật là mạnh ! Một câu nói như vậy liền khiến người cảm
giác được khí phách lộ ra a ! Lâm Mộc Sâm liên tục không ngừng đem cơ quan
giáp ưng thả đi ra, để cho bay một vòng giữa không trung sau lại đem thu hồi,
lại thả ra cơ quan huyền quy cùng cơ quan đường lang. Đồng thời chỉ có thể
khống chế hai cơ quan giáp sĩ quả nhiên bi ai, cho người ta xem một chút cũng
phải phân hai lần mới được.
Ba cơ quan giáp sĩ thay phiên biểu diễn, mà nam nhân kia chân mày một mực nhíu
chặt, nhíu được Lâm Mộc Sâm sợ hết hồn hết vía. Mình làm ba đồ chơi hẳn là
không đến nỗi cầm không ra tay ? Ít nhất sư phụ mình nhìn còn coi như hài lòng
……
“Cùng ta tiến vào.”
Xem xong rồi ba cơ quan giáp sĩ biểu diễn, nam tử xoay người, không nhanh
không chậm hướng bên trong sơn cốc đi tới, mà Lâm Mộc Sâm tự nhiên hớn hở theo
sau.
Tiến vào sơn cốc, Lâm Mộc Sâm mới xem như biết cái gì là thế giới cơ quan.
Liền tính nội bộ Mặc môn cũng sẽ không có nhiều các loại cơ quan giáp sĩ như
vậy chạy loạn khắp nơi a …… nơi này đơn giản chính là một vườn thú của cơ quan
chế tác ! Các loại cơ quan hổ, cơ quan lang, cơ quan điểu …… thậm chí còn có
cơ quan thỏ cùng cơ quan con ếch …… có thể tự mình nhốt tại chỗ này mấy chục
năm cũng làm ra nhiều đồ như vậy …… chẳng lẽ Mặc Xuyên này chính là kỹ thuật
trạch (nhân viên kỹ thuật chỉ biết nhốt mình nghiên cứu) trong truyền thuyết ?
Nói tóm lại, Lâm Mộc Sâm đi theo nam nhân đến trung gian của sơn cốc, một mảnh
đất trống rộng rãi bên trong.
“Ta chính là Mặc Xuyên.” Nam tử kia mở miệng nói, ngước đầu chắp tay sau lưng
tư thế hết sức cao ngạo. “Mặc dù ta đã rời đi Mặc môn, nhưng cho tới bây giờ
không dám quên mình chính là xuất thân Mặc môn. Chuyện của mấy chục năm trước,
ta bất luận đối với Mặc môn còn là Đại từ bi tự cũng lòng mang áy náy, chẳng
qua là mình không còn mặt mũi nào trở về Mặc môn nhận tội. Nếu chưởng môn sư
huynh để cho ngươi tới thám thính chân tướng năm đó …….”
Mặc Xuyên nhìn Lâm Mộc Sâm, trong hai mắt đột nhiên phóng ra ánh sáng : “Chỉ
cần ngươi trải qua được khảo nghiệm của ta, như vậy ta đem chuyện năm đó hoàn
toàn nói cho ngươi biết, cũng không phải không có khả năng !”
Tới rồi ! Lâm Mộc Sâm trong lòng thầm kêu. Liên tiếp chuỗi nhiệm vụ, cuối cùng
coi như đến thời khắc cầm lấy phần thưởng ! Khảo nghiệm sao, đồ chơi này nhất
định là sẽ không chết người. Đoán chừng cái khảo nghiệm này quyết định đó là
có thể bắt được dạng phần thưởng gì.
Mặc Xuyên nhìn thẳng Lâm Mộc Sâm : “Ta ở trong Mặc môn, không luyện Thiên công
kiếm quyết, không luyện Cơ xảo xạ thuật, một thân bản lĩnh tất cả đặt trên cơ
quan giáp sĩ. Cho nên cái khảo nghiệm này, sẽ phải xem một chút cơ quan giáp
sĩ của ngươi đến tột cùng tu luyện được như thế nào ! Khảo nghiệm tổng cộng
chia làm vì ba bước, theo thứ tự là tốc độ, công kích cùng phòng ngự !”
Nghe được Mặc Xuyên nói như vậy, Lâm Mộc Sâm thiếu chút nữa bật cười. Bà nó,
anh đây chọn ba cơ quan giáp sĩ, vừa đúng thiết kế đến ba mặt này ! Bằng vào
Xảo thủ thiên thành cùng ba con cơ quan giáp sĩ được trang bị hạch tâm của ta,
thông qua cái khảo nghiệm này đó là chắc chắn a !
Trên thực tế cũng cùng Lâm Mộc Sâm dự đoán chênh lệch không có mấy. Thứ nhất
khảo nghiệm, chính là đuổi theo một con cơ quan điểu Mặc Xuyên thả ra.
Cơ quan điểu kia khéo léo vô cùng, tốc độ đạt tới 300 trở lên. Nhưng mà tốc độ
cơ sở của cơ quan giáp ưng kia của Lâm Mộc Sâm liền vượt qua 200, hơn nữa kỹ
năng Tốc hành, cũng không lâu lắm, cơ quan giáp ưng liền bay vồ tới một cái
bắt được con tiểu điểu kia, khảo nghiệm hoàn thành được đơn giản dị thường.
Ngay cả Mặc Xuyên ở một bên nhìn cũng khẽ gật đầu, tốc độ phương diện này, Lâm
Mộc Sâm đúng là làm được không tệ, ở trong người chơi cấp bậc hiện giờ, có thể
nói là độc chiếm ngôi đầu.
Kế tiếp khảo nghiệm chính là phòng ngự, Mặc Xuyên vung tay lên, đưa tới hai
đầu cơ quan hổ, hướng về phía cơ quan huyền quy Lâm Mộc Sâm thả ra chính là
phun mạnh một hồi.
Hai đầu cơ quan hổ này cũng không phải là gần người tác chiến, mà là nơi xa
phun ra một dạng chùm sáng để công kích. Công kích vừa nhanh lại dày đặc, đánh
cơ quan huyền quy thân thể không ngừng run rẩy. Bất đắc dĩ hạch tâm trong cơ
thể cơ quan huyền quy này nhưng là lục phẩm pháp bảo, là pháp bảo bị đánh càng
nhiều phòng ngự càng cao ! Cực kỳ cao phòng ngự để cho cơ quan huyền quy kháng
một đoạn thời gian tương đối dài, mà ngay khi cơ quan huyền quy sinh mạng
không nhiều lắm, hai cơ quan hổ lại tính toán phóng đại chiêu, xoẹt một tiếng
hoàn toàn phòng ngự một lần công kích, thuận tiện đem sinh mạng bị đánh rớt bổ
sung đầy đủ rồi …… kỹ năng quỷ dị này Mặc Xuyên thấy được cũng khóe mắt co
quắp.
Cơ quan huyền quy dùng thành tích gấp đôi thời gian hoàn thành khảo nghiệm, kế
tiếp chính là công kích. Bất quá công kích mặt này nhưng để cho Lâm Mộc Sâm có
chút mất mặt, cơ quan đường lang cấp bậc hơi thấp, hướng về phía một con cơ
quan giáp sĩ hình người mặc giáp dày mà Mặc Xuyên gọi ra tới chém nửa ngày
trời, thi triển mấy lần Liệt địa kim quang, mới coi như công phá xong phòng
ngự của cơ quan giáp sĩ kia.
Sau khi ba khảo nghiệm hoàn tất, Lâm Mộc Sâm thấp thỏm nhìn Mặc Xuyên. Ta mất
khí lực nhiều ngày như vậy, đập vào mấy tờ thổ địa thần phù, cộng thêm thiếu
nhân tình của một khuê nữ mặt lạnh diện mạo thuần khiết nhưng thực ra là ma nữ
xấu bụng, mới coi như làm được tới bước này, ngươi nhưng ngàn vạn đừng để cho
ta thất vọng a.
Quả nhiên Mặc Xuyên lên tiếng, tin tức trong lời nói để cho Lâm Mộc Sâm lại
vui vẻ lại thất vọng : “Cơ quan giáp sĩ của ngươi tốc độ cùng phòng ngự hai
hạng đã tương đối khá, ổn bước phát triển tiếp là được, quá cao cường hóa
ngươi hiện tại cũng không khống chế được. Chẳng qua là công kích một hạng này,
cũng là kém quá nhiều ! Phải biết, tinh túy của cơ quan Mặc môn ngay tại trên
cơ quan giáp sĩ, ngươi tinh nghiên Thiên công kiếm quyết hoặc là Cơ xảo xạ
thuật, đều là hành vi bỏ gốc lấy ngọn !”
Lâm Mộc Sâm đầu đầy mồ hôi lạnh. Cẩn thận suy nghĩ một chút, mình tựa hồ thật
sự là dựa vào cung nỗ đánh thiên hạ, thường dùng nhất của cơ quan giáp ưng cơ
hồ chính là chuyên dụng chạy trốn đột kích ……
“Bất quá, ít nhất ngươi coi như không có yếu đi danh tiếng Mặc môn.” Mặc Xuyên
lại chuyển giọng, “đã như vậy, ta liền đem chuyện năm đó nói cho ngươi nghe.
Ai, đã nhiều năm như vậy, ta không có lúc nào là không tại trên chuyện này
nhận đến đau khổ. Có lẽ sau khi nói ra, trong lòng sẽ còn khá hơn một chút.”
Kế tiếp, Lâm Mộc Sâm liền từ Mặc Xuyên nơi đó, lấy được chân tướng chuyện tình
năm đó.
Ngay từ đầu chuyện tình cùng Lâm Mộc Sâm lý giải không có gì bất đồng, Mặc
Xuyên cùng Minh Tâm là bạn tốt, ước hẹn cùng chung du lịch Thần Châu. Mà tại
trên đường du lịch, hai người làm quen Tần Mộng Nhiên.
Nhưng tình tiết tiếp theo, liền cùng Lâm Mộc Sâm tưởng tượng hoàn toàn bất
đồng rồi. Thì ra cũng không phải Mặc Xuyên cùng Minh Tâm cùng lúc coi trọng
Tần Mộng Nhiên, mà là Tần Mộng Nhiên đơn phương coi trọng Mặc Xuyên !
Nhắc tới tính tình của Tần Mộng Nhiên cũng đúng như thế, dám yêu dám hận. Dĩ
nhiên, lúc đó Tần Mộng Nhiên tuổi còn nhỏ, đối với yêu hận gì đó còn không rõ
ràng, chẳng qua là rất có hảo cảm mà thôi. Mà cảm giác của Mặc Xuyên đối với
Tần Mộng Nhiên ngược lại cũng không tệ, vì vậy hai người dần dần bắt đầu thân
mật.
Sau đó, liền chọc giận một người khác rồi, chính là Minh Tâm. Vừa mới bắt đầu
Mặc Xuyên còn chưa phát giác, sau đó mấy lần phát hiện Minh Tâm âm thầm đang
ngăn trở hai người bọn họ, nhất thời sinh lòng nghi ngờ. Vì vậy vào một ngày
nọ, Mặc Xuyên liền cùng Minh Tâm tâm sự, muốn hỏi một câu Minh Tâm rốt cuộc có
ý tưởng gì.
Kết quả …… kết quả quá mẹ hắn cũng không ngờ rồi, đối tượng Minh Tâm ghen tỵ
cư nhiên không phải là Mặc Xuyên, mà là Tần Mộng Nhiên !
Nói cách khác, Minh Tâm không phải là coi trọng Tần Mộng Nhiên, mà là coi
trọng Mặc Xuyên !
Mặc Xuyên tự nhiên không cách nào tiếp nhận, vì vậy lập tức cố ý né tránh Minh
Tâm. Mà Tần Mộng Nhiên trong lúc vô tình biết được chuyện này, nhất thời trong
gió nhếch nhác, hơn nữa đối với Mặc Xuyên sinh ra hoài nghi …… Mặc Xuyên lúc
ấy là mỹ nam tử nổi danh, mà Minh Tâm mặc dù là hòa thượng, nhưng cũng lấy
tuấn mỹ nổi tiếng. Hai người nọ trước kia coi như hình bóng không rời, lần
này, Tần Mộng Nhiên dĩ nhiên là hiểu lầm. Vì vậy nàng thương tâm rời đi, chuẩn
bị thối lui ra cạnh tranh, để cho Mặc Xuyên cùng Minh Tâm song túc song phi.
Mặc Xuyên tên này biệt khuất a …… mình trêu ai chọc ai ? Vì vậy liền quyết
định đi Ngọc khuyết tiên cung để tìm Tần Mộng Nhiên, cũng cùng Minh Tâm đoạn
tuyệt quan hệ. Minh Tâm tự nhiên không muốn, tự xưng muốn đi giết Tần Mộng
Nhiên ả hồ ly tinh kia. Vì vậy Mặc Xuyên dưới cơn nóng giận liền cùng Minh Tâm
tranh đấu đứng lên …… chuyện về sau, mọi người liền cũng biết rồi.
“Ta ngay sau chuyện đó, hối hận thật sâu không nên vô cùng kích động, dẫn tới
phạm phải sai lầm không thể vãn hồi. Mà cũng bởi vì chuyện này, ta đã không
còn mặt mũi nữa đối mặt người đời. Cho nên ta liền tìm tới chốn không người
này bắt đầu ẩn cư, chỉ có Tần Mộng Nhiên biết đôi chút tin tức của ta, nhưng
ta cũng đã lâu chưa từng gặp nàng rồi.”
Mặc Xuyên đem đoạn chuyện xưa này kể xong, Lâm Mộc Sâm ở một bên đã sớm nghe
được khóe mắt co quắp tứ chi vô lực.
Chức Nữ a, ngươi rốt cuộc là có nhiều hủ a !