Dẫn Họa Cho Người


Người đăng: ๖ۣۜ⇬nah๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Côn Lôn sơn này quả nhiên đầm rồng hang hổ, tùy tiện xuất hiện con Boss cũng
mạnh đến loại trình độ này …… đồ chơi này tuy nói so với Cự linh thiên ma phải
kém xa, nhưng đối với người chơi mà nói, ý nghĩa không lớn —— đều là tên giây
sát, khác nhau chẳng qua là bị hắc khí phun chết hay là bị cột lửa phun chết.

Tại sao mình tùy tiện tìm chỗ ăn bữa dã ngoại cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy
? Lâm Mộc Sâm nghĩ không ra. Vốn đang cho là vấn đề của cô nàng Thoại Mai
Đường kia, nhưng mình đúng là cũng không thấy nàng dùng thủ đoạn gì …… lại
nói, căn cứ đám thỏ bên ngoài kia mà xem, cho dù có Boss cũng không nên mạnh
đến loại trình độ này ?

Vừa chạy, Lâm Mộc Sâm vừa nhận thức lại nhân phẩm bản thân. Chẳng lẽ nói Chức
Nữ thấy mình mạnh quá đáng, thả ra cái đồ chơi như vậy tới gõ mình ? Không đến
nổi chứ ? Chức Nữ mỗi ngày công việc bề bộn, mình có tài đức gì có thể để cho
lão nhân gia nàng chú ý mình ?

Lâm Mộc Sâm chạy khá nhanh, thế nhưng thỏ vương tốc độ cư nhiên cũng không
chậm ! Hai cái lỗ tai lớn cùng thân thể không sai biệt lắm vọt một cái vèo
liền bay ra ngoài thật xa, mặc dù còn không về phần để cho Lâm Mộc Sâm tránh
né không kịp, nhưng cũng có thể để cho hắn bỏ rơi không ra. Đáng giận nhất là,
Thoại Mai Đường tốc độ nhưng chậm nhiều lắm, nhưng thằng này đối với nàng
không thèm để ý, chỉ biết đuổi theo mình !

Nếu như chỉ là như vậy cũng liền thôi, Lâm Mộc Sâm có lòng tin từ từ hất nó
ra. Nhưng con thỏ vương này lại còn có cái năng lực, đuổi theo một đoạn, sau
khi nhìn khoảng cách, hai cái lỗ tai bẻ ngược ra sau, trong hai lỗ tai lập tức
vù một tiếng phụt ra hai cổ ngọn lửa, giống như hỏa tiễn, lại đuổi theo tới.
Thật may là điều năng lực này tựa hồ không có biện pháp liên tục thi triển,
nếu không Lâm Mộc Sâm sớm đã bị nướng chín.

“Bà nó, đây cũng không phải biện pháp a, nói chung phải nghĩ biện pháp hất ra
nó mới được ……”

Vừa suy nghĩ, Lâm Mộc Sâm vừa hướng vòng ngoài Côn Lôn sơn bay tới. Làm sao
bây giờ ? Bỏ rơi không ra nó, cũng chỉ có thể để cho nó dời đi sự chú ý. Biện
pháp tốt nhất dời đi chú ý lực là gì ? Khục khục, bọn người chơi Côn Lôn sơn,
thật xin lỗi ……

Hắn tại mặt trước trốn được thật nhanh, bị hắn bỏ rơi Thoại Mai Đường cũng
buồn bực muốn chết.

Con Boss này là nhiệm vụ của mình, cần dùng bình rượu kia hấp dẫn ra tới.
Nhưng trình tự nhiệm vụ cũng không phải như vậy, bình rượu này nhưng là muốn
Boss kia uống vào ! Ai biết tên Tùng Bách Ngô Đồng kia vọng động như vậy, còn
không có làm sao đâu liền chạy qua !

Boss không uống rượu, thực lực kia cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể
giải quyết. Thoại Mai Đường muốn đem rượu ném cho Boss, không biết sao Lâm Mộc
Sâm tốc độ bay mau, thỏ vương tốc độ cũng không kém hắn, hai người cư nhiên cứ
như vậy chạy xa, chỉ còn dư lại nàng một người tại nơi này, cô đơn lạnh lẽo
tịch mịch.

Nhìn phía xa bóng lưng Lâm Mộc Sâm cưỡi cơ quan giáp ưng phía xa, Thoại Mai
Đường trong lòng hối hận vạn phần, một cổ tình cảm kỳ dị đang nổi lên. Người
này, cư nhiên tự mình một người quên sống chết dẫn đi rồi Boss……

“Tùng Bách Ngô Đồng ngươi đây đáng chết, nhiệm vụ của ta a ……”

Thoại Mai Đường thiếu chút nữa khóc lên. Nhiệm vụ này nhưng là nàng làm một
chuỗi liên tiếp nhiệm vụ cuối cùng mới làm tới bước này, giết Boss cầm vật
phẩm nhiệm vụ liền có thể trở về giao nhiệm vụ cầm phần thưởng cuối cùng rồi,
kết quả …… Boss này cứ như vậy bị Lâm Mộc Sâm dẫn đi rồi !

Xin nhờ ta mới là chánh chủ a ! Không phải nói rượu này đối với ngươi vô cùng
cám dỗ sao ? Thế nào đảo mắt liền cùng gã đàn ông chạy rồi !

Sớm biết cũng không chơi nhiều mưu mẹo như vậy, bây giờ đem nhiệm vụ của mình
cũng đập hư rồi !

Thoại Mai Đường sau một hồi oán trách bản thân, chợt cắn răng một cái.

“Không được, không thể buông tha ! Theo sau, xem một chút có cơ hội hay không
……”

Thoại Mai Đường lập tức thúc giục phi kiếm, đi theo sau lưng Boss, cố gắng
đuổi theo.

Lâm Mộc Sâm đại khái tính trốn tới khu luyện cấp bên ngoài. Đến lúc đó, nhiều
người chơi như vậy thấy được Boss, người nào sẽ để ý Boss có bao nhiêu lợi hại
? Nhất định sẽ bu lại mà đánh. Đến lúc đó, mình tự nhiên có thể thừa dịp loạn
chạy trốn, nói không chừng còn có thể nhặt tiện nghi ……

Lâm Mộc Sâm bàn tính đánh rất tài, nhưng bất đắc dĩ hắn không biết đường ……
trong tay mặc dù có bản đồ, thế nhưng đồ chơi đó hắn cũng không phải là dân
bản địa Côn Lôn sơn, dùng bản đồ tìm ra phương vị của mình cũng không phải là
chuyện dễ dàng. Còn muốn tìm được khu luyện cấp, vậy thì càng khó.

Bất quá, nhân phẩm của hắn tựa hồ còn chưa dùng hết. Có một đám người như thế,
bây giờ đang hướng hắn chạm mặt vọt tới.

Đám người kia, chính là người chơi của Thị huyết chiến lang. Anh Hùng Ca sau
khi bị Lâm Mộc Sâm giết chết tự nhiên không cam lòng, liền tìm tới rồi đường
chủ Thanh Long đường của Thị huyết chiến lang, cũng chính là thượng cấp của
hắn đi tố khổ.

Đường chủ Thanh Long đường là Thị Huyết Cuồng Đao vừa nghe, vậy sao được, có
người dám khi dễ người của Thị huyết chiến lang chúng ta ! Người nọ là chán
sống rồi sao ! Đi, các huynh đệ, cho đại hùng báo thù đi !

Không sai, Anh Hùng Ca ở trước mặt bọn tiểu đệ là đại ca anh hùng, ở trước mặt
lão đại mình chính là đại hùng (con gấu lớn) …… hắn có lúc liền nghĩ, có cần
hay không kiếm con mèo màu xanh dương cho hợp cảnh. Dĩ nhiên cái ý nghĩ này
bây giờ quá nhảm, cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi.

Vì vậy Thị Huyết Cuồng Đao mang theo một đám người rầm rầm rộ rộ liền hướng
vào trong Côn Lôn sơn vọt tới. Dĩ nhiên, thời gian trôi qua lâu như vậy, còn
muốn từ trong Côn Lôn sơn này tìm ra một người chơi cũng không dễ dàng, nhưng
là Thị Huyết Cuồng Đao không quan tâm. Giết người không phải là mục đích, mục
đích là để cho người khác xem một chút, có người dám đụng đến người của bọn
ta, chúng ta liền dám xuất ra nhiều người như vậy dọn dẹp hắn !

Dĩ nhiên, Côn Lôn sơn đông đảo người chơi có phải hay không ăn một bộ này,
cũng không ở trong phạm vi suy tính của hắn rồi.

Một đám người đang đi loạn khắp nơi, Thị Huyết Cuồng Đao cũng tính toán tìm
thêm một hồi không tìm được liền trở về đi. Đồ chơi này báo thù là quan trọng,
nhưng cũng không về phần để cho nhiều huynh đệ như vậy lãng phí thời gian
luyện cấp. Tư thái làm đủ là được, tên đại hùng này mặc dù năng lực chưa ra
cóc khô gì thực lực cũng chẳng ra sao, nhưng cuối cùng là tiểu đệ mình thu,
không thể để cho hắn rét lạnh tâm.

Bất quá, không đợi bọn họ dọn đường hồi phủ, Lâm Mộc Sâm liền xa xa dắt Boss
chạy tới.

Lâm Mộc Sâm tốc độ khá nhanh, khoảng cách không phải là rất gần mà nói rất khó
nhìn ra tướng mạo của hắn. Nhưng Côn Lôn sơn người chơi Mặc môn chung quanh
đây cũng không nhiều, Anh Hùng Ca mắt sắc nhìn một cái liền nhận ra tới :
“Cuồng Đao ca, chính là tên kia ! Là tên kia giết chúng ta ! Ý, phía sau hắn
chính là ……”

Thị Huyết Cuồng Đao theo Anh Hùng Ca chỉ dẫn phương hướng vừa nhìn, nhất thời
mừng rỡ như điên : “Boss! Tên kia phía sau đi theo con Boss!”

Giết Boss dĩ nhiên là chuyện người chơi ưa thích nhìn thấy, Thị Huyết Cuồng
Đao cũng không có ý định bỏ qua. Nhưng báo thù cho huynh đệ chuyện này cũng
tương đối trọng yếu, quan hệ đến uy tín của mình ở trong bang hội. Hai tên này
tốc độ cũng quá nhanh, muốn cản lại một tên cũng không dễ dàng, hai tên đều
cản lại đích thật không quá thực tế ……

Thị Huyết Cuồng Đao đang tại băn khoăn, chợt nghe đại hùng kia vui mừng kêu to
: “Cuồng Đao ca, giết Boss a ! Boss rơi đồ cũng đều là đồ tốt !”

Thị Huyết Cuồng Đao nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thật may thằng này
là một tên ngu ngốc ……

Một đám người nhất thời chặn trên đường Lâm Mộc Sâm phải trải qua, Thị Huyết
Cuồng Đao còn ôm một tia hy vọng, nếu như có thể ôm cỏ đánh thỏ lưỡng toàn kỳ
mỹ mà nói vậy thì tốt nhất. Dĩ nhiên, nếu như bây giờ không được, tự nhiên còn
là ưu tiên Boss.

Lâm Mộc Sâm không có cho hắn gia tăng ngạch ngoại khó khăn, thấy có người ngăn
ở trước mặt, hắn quả quyết nâng cao cơ quan giáp ưng, cơ hồ dán sát phạm vi
công kích của đám người kia từ trên đám người này xa xa bay đi.

Mọi người đều biết, trò chơi này bay càng cao bị lực cản càng lớn. Nhưng lấy
tốc độ Lâm Mộc Sâm bây giờ, điểm lực cản này cũng còn không coi là gì, mấu
chốt là hất ra con Boss này ! Con thỏ kia mặc dù tốc độ bay mau, nhưng hình
thể to lớn cũng không hết sức linh hoạt, loại động tác độ khó cao này đoán
chừng nó làm không được.

Quả nhiên, thỏ vương ngay lúc ở trạng thái phụt khí gia tốc từ lỗ tai, lập tức
liền nhắm phía đám người Thị huyết chiến lang kia vọt tới. Mà Anh Hùng Ca càng
là ý khí phong phát vọt tới trước nhất, thả ra phi kiếm hét lớn một tiếng :
“Chết cho ta, ngươi con thỏ đáng chết này !”

Sau đó một cột lửa gào thét tới, nhất thời liền đem hắn nuốt sống đi xuống.
Đợi đến khi cột lửa biến mất, Anh Hùng Ca cũng giống nhau biến mất, chỉ còn dư
lại một đống người chơi Thị huyết chiến lang lếch thếch ……


Mặc Môn Phi Giáp - Chương #51