Diệt Vân Gia


Người đăng: Phuong0913

Chương 6: Diệt Vân gia





Lâm Phong bay thẳng đếnn Vân gia mà không có bất cứ suy nghĩ gì, tuy Vân gia không thù không oán với hắn nhưng Lâm Phúc thì có, bây giờ mặc dù thân thể là của Lâm Phong nhưng sâu trong thức hải luôn tồn tại một cỗ oán niệm đối với Vân gia.

Vậy nên hắn muốn trả thù cho chủ của cỗ thân thể này, cũng như là trả ơn hắn, giúp linh hồn hắn thanh thản hơn.



Vân gia tộc.

Màn đêm buông xuống, đìu hiu hàn phong càn quét thương khung.

Thiên Dương Thành, bầu không khí có chút kiềm chế, tràn ngập Tiêu sát khí, phố lớn ngõ nhỏ cơ hồ không nhìn thấy bóng người, hai bên cửa hàng đều là thật sớm đóng cửa đóng cửa, giống như có lẽ đã dự liệu được đêm nay sẽ là một cái không bình thường ban đêm.

Thiên Dương Thành mặc dù rất lớn, nhưng tốc độ của Lâm Phong tính thêm cả đôi cách của Bạch hạc là cỡ nào nhanh, chỉ qua mấy bước là Lâm Phong đã đứng trên không trung của Vân gia, khí tức .

" Vân Tiêu, Vân Tiêu, đi ra chịu chết "

Hắn lớn tiếng nói, thanh âm rầm rầm đột nhiên truyền khắp mỗi ngóc ngách của Vân gia.

- Cuồng đồ phương nào, dám tới Vân gia ta khiêu khích?

" Chán sống? "

- Không cần tộc trưởng xuất thủ, để cho Vân Lăng ta tới chém thủ cấp của hắn!

Phía dưới nhất thời truyền đến một mảnh tiếng mắng chửi, Vân gia chính là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Dương Thành, mà đằng sau có một lão tổ cảnh giới Kim Đan kỳ, Vân gia tự nhiên là không xem ai ra gì, đây chính là phần độc nhất của Thiên Dương Thành.

Người của Vân gia làm sao có thể không kiêu ngạo? Mọi người cũng hận không được đem ánh mắt để trên trán, đi ngang giống như con cua a!

Nhưng hiện tại lại có người chạy đến chỗ ở của bọn họ gọi rầm rĩ, hơn nữa còn đòi mạng của Thiếu chủ, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Tự nhiên người người tức giận, nhìn quanh tìm kiếm người can đảm dám nói ra lời vô lễ đó.

Nhưng rất nhanh, tất cả thanh âm đều biến mất, toàn trường chỉ còn lại có tiếng hít thở ồ ồ, cảm giác sợ hãi bao phủ ở lòng của mỗi người.

Bọn họ phát hiện, người xuất khẩu cuồng ngôn kia đang phiêu đãng ở trên trời!

Cái này ý nghĩa như thế nào?



Ít nhất phải tạo thành Nguyên Anh mới có thể đạp không phi hành!

Nói cách khác, người trên bầu trời kia như thế nào cũng phải là Nguyên Anh Cảnh, mà ở Thiên Dương Thành đã mấy nghìn năm rồi chưa xuất hiện a.

-Không, mọi người nhìn a, sau lưng hắn có cánh, tối đa hắn chỉ là Kim Đan cảnh.

Điều này khiến mọi người hít một hơi khí lạnh, trẻ như thế mà đã là Kim Đan cảnh, không biết là yêu nghiệt do tông môn nào bồi tai ra.

- Tiền bối, thiếu chủ đang bế quan tu luyện. Ngài có chuyện gì?

Qua một hồi lâu, rốt cục có một tộc nhân Trúc Cơ cảnh của Vân gia động thân lên tiếng.

Đối phương là Kim Đan Cảnh thì như thế nào, bọn họ chính là Vân gia của Thiên Dương Thành , cũng có lão tổ Kim Đan Cảnh trấn giữ.

Tuyệt không có thể làm suy yếu uy phong của Vân gia!

Lâm Phong cách Vân gia 10 Trượng, , áo xanh bồng bềnh, khí tức đáng sợ cũng theo thân hình của hắn rơi xuống mà chồng lên từng tầng. Áp bách làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng là khó khăn.

Tất cả khuôn mặt người của Vân gia cũng đỏ bừng, không tự chủ được đã đưa hai tay để ở cổ họng, giống như cá dưới nước, há to miệng cũng là không hô hấp được.

- Dừng tay!

Thanh âm tràn đầy uy nghiêm vang lên, một đạo nhân ảnh từ góc nào đó của Vân gia bắn ra ngoài, khí tức Kim Đan Cảnh cuồng quyển, giống như trời long đất nở, khí tức cuốn qua, tất cả người của Vân gia cũng như trút được gánh nặng, mọi người cũng là tham lam hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí.

Cuối cùng lão tổ của Vân gia cũng xuất hiện!

Hắn muốn không ra mặt cũng không được, đang bế quan cảm ứng được một cổ khí tức cường đại làm cho người ta hít thở không thông, hắn nếu là không xuất hiện nữa, cả Vân gia cũng sẽ bị diệt sạch trong nháy mắt!

- Lão tổ!

- Lão tổ xuất quan!

Lão tổ Vân gia là Vân Sơn, nghe nói 10 năm trước hắn đã kết đan, hiện đang bế quan trùng kích kim đan tầng 2.

Tất cả mọi người của Vân gia hoan hô, bọn họ vốn là sắp gặp tử vong, đột nhiên được Thần Linh trong lòng cứu, tự nhiên mọi người vô cùng phấn chấn. Bọn họ cho rằng, chính là trời sập xuống thì lão tổ của Vân gia cũng có thể lấy ngón tay nâng lên!



- Các hạ là người phương nào, tại sao muốn xông vào Vân gia ta?

Lão tổ Vân gia là một lão đầu vóc người gầy yếu. Nhưng trong thân thể gầy yếu tựa hồ cất giấu một đầu Mãnh Hổ, khí tức lộ ra ngoài làm cho người ta sợ.

Hắn nhìn thấy Lâm Phong , nhưng cũng không có nhận ra hắn.



Rất bình thường, ban đầu chủ thân thể này là Lâm Phúc dù yêu nghiệt thế nào cũng chỉ là Luyện Khí Kì mà thôi, chính là tiểu võ giả làm sao có tư cách để cho cường giả Kim Đan Cảnh nhớ ở trong lòng? Hắn tối đa cũng đã nghe nói qua về tên của Lâm Phú.

- Lâm...Lâm Phúc!

- Hắn là Lâm Phúc ?

- Làm sao có thể? Tiểu tử này không phải là Luyện khí kì phế vật sao ?

Lâm Phong cười nhạt, nói:

- Vân gia kể từ hôm nay sẽ trở thành lịch sử!

Giọng nói của hắn bình thản, thật giống như đang nói một chuyện tình không thể bình thường hơn, đối với Lâm Phong bây giờ mà nói, san bằng Vân gia chẳng qua là tiện tay mà thôi, cần gì phải la hét kêu to đâu?

- Khẩu khí thật lớn!

Vân Sơn sắc mặt lạnh như băng,

Kim Đan Cảnh thì như thế nào ?

Lâm Phúc không biết nhận được cơ duyên như thế nào nhưng hắn phá vỡ mà vào Kim Đan Cảnh có thời gian bao lâu? Một tháng, nửa năm, một năm?

Nhiều nhất cũng chỉ là một năm!

-Ngay từ mười năm trước hắn đã đạt tới Kim Đan Cảnh đây là chuyện một tiểu bối mới vừa tấn nhập Kim Đan Cảnh có thể đánh đồng sao?

- Ngươi đã cố ý tới cửa chịu chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!

Vân Sơn hừ một tiếng, lật chưởng đánh về phía Lâm Phong , vừa bắt đầu hắn cũng không tính toàn lực ứng phó, mà là phải thử sâu cạn của Lâm Phong một chút.

- Cùng lão gia hỏa ngươi vui đùa một chút!

Một ngón tay của hắn họa xuất, kình khí tung hoành, phốc một cái liền oanh xuyên bàn tay của Vân Sơn , một đạo dư ba đẩy ra đánh về phía Vân Sơn, để hắn thổ một ngụm huyết.

- Không thể nào, sao ngươi lại mạnh như vậy ?

Đm, hơn ngươi 1 cái tiểu cảnh giới, còn tu luyện công pháp cao cấp nhất, không mạnh hơn ngươi thì thật uổng ta một kiếp cường giả a :)

Lâm Phong thầm nghĩ.

Thấy lão tổ của mình không ngăn nổi một kích của Lâm Phong, tất cả tộc nhân của Vân gia đều kinh sợ:

- Sao... Làm sao có thể?

- Đây nhất định là gia dôi!

Tất cả mọi người của Vân gia phát ra tiềng kinh hô, bọn họ thà rằng tin tưởng heo mẹ leo cây, cũng không cách nào tiếp nhận một màn trước mặt này.

Vân Sơn miễn cưỡng ở nụ cười.

- Ta nghĩ, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!

- Cái gì hiểu lầm?

Lâm Phong mỉm cười nói, thật giống như căn bản không có phát hiện chuyện đã xảy ra lúc trước.

- Ha hả!

Trong lòng Vân Sơn nghẹn lửa, nhưng trên mặt cũng không thể không nở nụ cười, người trẻ tuổi trước mặt này thật sự đáng sợ, để cho hắn hoàn toàn mất đi dũng khí đánh một trận.

Tuyệt không thể cùng hắn là địch!

Thật ra thì giữa chúng ta cũng không có thù hận gì không giải được, không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, lão phu cũng thu tập được không ít bảo vật, tiểu hữu có hứng thú cùng nhau thưởng thức chứ?

Hắn không dám là địch cùng Lâm Phong, muốn dùng bảo vật hối lộ Lâm Phong.

Lâm Phong cười ha ha, tùy ý trong nháy mắt, một đạo kình phong xẹt qua, nhất thời xuyên thấu sọ não một gã Vân gia, dư lực chưa tiêu, phốc phốc phốc, sau khi liên tục xuyên thấu bảy đầu người mới rốt cục biến mất.

Ba ba ba, tám người cơ hồ đồng thời té xuống, máu tươi cùng óc bay ra, trắng đỏ đầy trên đất.

- Chính là loại hiểu lầm này sao?

Lâm Phong cười hỏi, lại là bắn ra một ngón tay, kình phong xẹt qua, mười mấy người Vân gia rối rít ngã xuống đất mà chết.


Ma Tôn Trọng Sinh - Chương #6