Người đăng: trinhngocthi
Vương Lăng bất tầm bất lực đành buộc dẫn Hoa Thần Hi mà dẫn cô đi chơi quanh
học viện thôi, đối với Hoa Thần Hi hắn dắt cô đến một chỗ. Nơi hắn dẫn đến có
rất nhiều hoa cỏ đẹp nha nào là Điệp Linh Hoa, Tử Đằng Hoa, Vũ Diệp Hoa, Anh
Đào Hoa và còn rất nhiều nữa…trong chúng rất đẹp.
Hoa Thần Hi mắt nhìn vào khung cảnh trước mắt cô, thật lạ làm sao nó làm người
ta say đắm vào nó mãi. Mắt Hoa Thần Hi cũng lộ rõ cảm xúc hiện tại của cô, đôi
môi cô mở nhẹ ra cánh tay đưa lên trên. Những cánh hoa màu lam, hồng, bạch,
lục hòa lẫn nhau bởi làn gió bay đi vài cánh cứ thế rơi vào trên tay Hoa Thần
Hi.
Cô tiến vào cánh đồng hoa đó, nhiều cánh hoa cứ thế mà trộn vào nhau bay khắp
xung quanh nơi đó.
Hoa Thần Hi chiếc đồng phục năm nhất trắng cô váy ngang đùi xoay quanh, đôi
mắt màu hồng long lanh như màu bông hoa tử đằng, đôi môi màu hồng nhạt cười
tươi như màu hoa đào xinh xắn tung múa giữa trời xanh.
Điệp Linh Hoa màu lam, cánh hoa của nó rơi nhẹ bồng bềnh trên mái tóc dài, cột
1 phần bên trái bằng sợi dây màu nhiệm trắng cùng chung mái tóc màu trắng hồng
lộng lẫy. Vương Lăng mắt hắn nhìn vào Hoa Thần Hi kia, cô đang nhảy với nhưng
cánh hoa khác nhau tung bay kia. Hắn mặt mỉm nhẹ môi, tay vươn ra cánh hoa tử
đằng rơi xuống nó màu hồng thật giống mắt Hoa Thần Hi.
Hoa Thần Hi mặt vui vẻ nụ cười cô nở ra “Ha ha…hưm..hứm….la..là..la lá la là
la la” tiếng hát của cô nhẹ vương lên
Tất nhiên Hoa Thần Hi giọng cô ngay ngày mới gặp đã rất dịu dàng, ngọt ngào
như cái tên cô, nó càng thể hiện nét đẹp đó từ cô. Hoa Thần Hi nụ cười nhẹ nở
ra, ánh mắt cô nhẹ nhắm lại hướng Vương Lăng
Vương Lăng hắn mặt khá bất ngờ, má hắn màu hơi hồng hiện lên, hắn đang mắc cỡ
sao…Tay hắn cứ vậy mà đưa lên che lại khuôn mặt mình, mặt hắn vẫn nóng lên kia
không hết. Hắn làm sao lại có hiện lên hiển nhiên mặt như thế chứ?? Rõ ràng
hắn chưa làm gì mà vả lại Hoa Thần Hi chỉ cười với hắn thôi mà,,làm sao..lại
thế chứ.
Không lẽ hắn đã động lòng mình với Hoa Thần Hi rồi sao, làm sao có thể chứ…
Vương Lăng cứ thế nhắm mắt suy nghĩ, mặt hắn vẫn còn mãi đấy thôi
Cánh hoa cứ thế vẫn rơi xuống, nhiều cánh cứ vậy mà vướng vào Hoa Thần Hi, cô
đang nhảy xoay phía kia. Không, cô không xoay mà cô đang múa đấy chứ, giai
điệu câu hát cô đang hát vẫn đang vang lên. Hoa trên cành rơi xuống cứ thế mà
bay lên theo nhịp của địu nhạc.
Làn gió mạnh lướt qua, mái tóc Vương Lăng bay che mắt bên phải hắn, đồng thời
làn gió cũng làm cho nhiều tán cây kia đung đưa mạnh khiến những bông hoa càng
ngày càng rơi nhiều hơn. Làn gió mang theo cánh hoa bay qua ngang Hoa Thần Hi
chắn mất thân thể cô.
Vương Lăng chân tiến tới phía những cánh hoa đào kìa đang che ai đó phía sau.
Một cánh tay từ trong những cánh hoa đưa ra, nắm lấy tay Vương Lăng kéo thật
mạnh vào. Thiếu nữ này trước mắt hắn là ai…Mái tóc bạch thiếu nữ xả loãn nhẹ
đung đưa theo làn gió nhẹ nhàn, bộ y phục thướt tha dài màu trắng phai tinh
khiết
Thiếu nữ đó nhẹ quay người sang hắn, một nụ cười nhẹ mỉm ra từ đôi môi nàng đỏ
hồng, bộ y màu trắng phai với vải lụa bay bồng che đi một phần khuôn mặt trên
thiếu nữ. Chợt hắn cảm giác có gì đó ở phía dưới mình, hắn quay đầu nhìn lại…
Khung ảnh thiếu nữ đó dần nứt ra thành nhiều mảnh vỡ, không gian màu đen vô
tận như cái vực không đáy chỉ mãi là màn đêm tối bao xung quanh đến không thể
nhìn thấy được một tia sáng. Vương Lăng sắc mặt mơ hồ, đôi mắt hắn nhắm dần
lại.
“Lăng…” tiếng gọi từ đâu thoảng lên vào không gian vô tận, nó như đang thúc
gọi hắn. Tâm hắn nghĩ là ai, kẻ nào đó gọi hắn thế…giọng này chỉ có thể là nữ
nhân thôi…là ai đây.
Đôi mắt hắn mở dần ra, phía trên hắn là mái tóc trắng hồng đượm thoát qua…là
thiếu nữ yêu kiều lúc nãy chăng…Không, là Hoa Thần Hi, cô gái có đôi mắt màu
hồng làm hắn ấn tượng sâu, mặt cô hơi đỏ hồng, nụ cười rạng rỡ nở ra…chuyện gì
thế này.
Nhiều hoa màu sắc khác nhau va vào nhau, tung bay trong đó cùng tiếng nói ngọt
ngào vang lên phía trên hắn “Tỉnh rồi sau…ngươi không sau chứ??” là Hoa Thần
Hi cô
mặt đỏ nghẹn lời hỏi hắn.
Vương Lăng đầu hắn đang nằm trên đùi Hoa Thần Hi, hắn bật người dậy, ánh mắt
nhìn phía Hoa Thần Hi đang đỏ mặt kia…hắn lắc nhẹ đầu, trả lời dịu dàng “Ta
không sao”.
Hoa Thần Hi cô mặt càng đỏ hơn, quay người ra sau, che đi khuôn mặt chính mình
bằng tay cô. Vương Lăng không nói gì, mắt hắn nhìn phía Hoa Thần Hi đang quay
người kia…hắn nhẹ cười rồi đứng lên.
Cánh tay hắn đưa thẳng trước mặt Hoa Thần Hi đang quay lưng. Tay Hoa Thần Hi
đặt lên tay hắn, khép cơ thể cô đứng lên… Cả hai đi thẳng đến nơi khác và hai
người họ chả hề hay biết là mình đang nắm tay nhau cả.
Nhiều người nhìn hai người họ bàn tán xì xào với nhau, có người cười khỉnh còn
có người lại chỉ đến phía họ nối lơn như quát lên “Đó không phải là hội trưởng
người đứng bảng danh tu luyện đỉnh truyền hay sao…Lại đi chung với cô gái kì
lạ đó… Chẳng lẽ hai người đó đang hẹn hò với nhau??” học viên này ngạc nhiên
nói cánh tay ám chỉ thẳng mặt Hoa Thần Hi, Vương Lăng.
Hoa Thần Hi cô đứng lại, Vương Lăng quay người sang nhìn cô. Hoa Thần Hi mặt
cô im lặng mái tóc che đi mắt cô trầm đi, cánh tay cô cầm tay Vương Lăng kéo
ra khỏi tay mình, Vương Lăng hắn lúc này mới nhận ra, xung quanh họ bọn người
đó đang xì xào, bán tán lúc nãy là vì cả hai người họ đang nắm tay nhau…
“Nhìn kìa! Nhìn kìa ! học viên nhất bảng đang hẹn hò tại học viện kìa” giọng
một tiếng nữ nhân phát ra, 1 đám thiếu nữ bước đến, đồng phục năm nhì màu vàng
xanh viền trắng vài chỗ nói.
Hoa Thần Hi người ngước mặt lên, ánh mắt cô nhìn thẳng về thiếu nữ đứng phía
trước tiến tới, mặt cô nghiêm lại, tay nắm chặt lại với nhau cô nói “Quất
Thanh Nhi tỷ! Không biết rằng tỷ đã có bằng chứng gì mà đã nói là chúng tôi
hẹn hò với nhau chăng?” Hoa Thần Hi cô giọng nghiêm đưa cánh tay mình chỉ
thẳng mặt Quất Thanh Nhi hỏi.
Quất Thanh Nhi đứng trước mặt Hoa Thần Hi, ánh mắt nghênh nghênh tỏ vẻ uy hùng
cười nham “Á lá.. nhìn kìa”.
“Thật là một đứa con gái chả biết xấu hổ là gì mà” Quất Thanh Nhi quát nhẹ vào
Hoa Thần Hi ánh mắt nhìm chằm chằm
“Cô chỉ là người mới năm nhất vào nhập học tại học viện này để học tập đó thôi
mà cũng dám ngông cuồng trước chúng tôi sao” Quất Thanh Nhi đôi mắt nhìn chằm
hướng thẳng phía Hoa Thần Hi, mặt cô nhăn mài lại nhắn giọng nói mốc khóe.
Hoa Thần Hi đứng im người cơ thể, mặt cô chỉ nghiêm uy tiến về phía trước
Vương Lăng cô nói “Quất Thanh Nhi tỷ, ngươi như muội đây thật không biết tỷ
đang nói việc gì đó mà học tập chứ”.
“À mà chẳng lẽ…lúc nào con gái cũng chỉ xấu hổ thôi sao học tỷ” lời nói ngắt
ngang đi, Hoa Thần Hi điểm giọng, mắt cô thoang thoảng chẳng thèm nhìn Quất
Thanh Nhi, lên giọng cương ngược
Hoa Thần Hi vội ánh mắt chỉ thẳng mặt Quất Thanh Nhi đang kêu ngạo kia mà tiến
tới.
“Thanh Nhi tỷ tỷ, không phải tỷ cũng là con gái sao…Vậy chắc tỷ cũng biết là
mình cũng đã từng xấu hổ rồi đúng không?” Hoa Thần Hi giọng hùng hảo, dáng
đứng uy nghiêm không tách khỏi cô điểm hỏi
Quất Thanh Nhi mặt cô có vẻ không được vui mấy, mài nhăn đi, cô nhấn mạnh
giọng. Đôi mắt nhìn Hoa Thần Hi kia “Chậc, xem như ta nói không lại ngươi đi.
Nhưng nếu là người được chọn làm việc đó thì…tốt nhất đừng làm xấu mặt đế quốc
ngươi đấy, ngươi dù sao đi nữa…cũng chỉ là kẻ không xứng với hắn thôi”.
Quất Thanh Nhi cười nhẹ nói ngưng hồi, bước đi ngang mặt Hoa Thần Hi nói nhỏ
“Vũ Thiên Vinh…” Quất Thanh Nhi nói nhỏ bên tai ánh mắt chằm chằm nhìn. Hoa
Thần Hi mặt ngạc nhiên ngơ người, cơ thể cô rung lên, cô quay ra phía sau nhìn
Quất Thanh Nhi đang đi thẳng.
Vương Lăng mặt cậu im lặng, ngay lập tức, tay hắn nắm lấy tay Hoa Thần Hi. Hắn
kéo cô đi nhanh là hướng kí túc xá phòng. Mọi người xung quanh, xì xào chỉ chỏ
Hoa Thần Hi “Nhìn kìa! Nhìn kìa, thật không biết xấu hổ mà…hừm”.
Tên khác đứng bên chỉ hai người hắn mài nhăn, ánh mắt ganh ghét cứ thế mà chằm
chằm không rời Hoa Thần Hi “Thật là thứ không ra gì, cô ta đang làm xấu học
viện này mà tôi thật không biết cô ta đang làm gì cạnh tên đó nhỉ”.
Tên kia kế bên tên khác chỉ tiếp Hoa Thần Hi, cô mặt xem thường phủi phủi tay
nói với tên khác “Thì đó cô ta mới nhập học mà không biết bỏ bùa mê hay tà
thuật gì vào mới được Vương Lăng đang làm như thế cơ”.
Thiếu nữ nọ mặc trên người bộ đồng phục màu xanh năm sáu, trên tay là một cái
băng màu đỏ…thiếu nữ này là học trưởng học viện Thời Nguyên. Thiếu nữ tiến gần
Hoa Thần Hi, tay nắm lấy tay Hoa Thần Hi cô mỉm nhẹ môi cười, ánh mắt dịu nhẹ
nhìn Hoa Thần Hi.
“Ngươi mặc kệ những lời đó đi, cũng chỉ là lời đồn thổi rồi cũng sẽ theo mây
mà trôi đi thôi” Thiếu nữ nhẹ bảo Hoa Thần Hi ôn tồn nhẹ giọng nói. Hoa Thần
Hi ngước mặt nhìn thiếu nữ, cô nhẹ gật đầu xuống tiếp lại trầm mặt.
Thiếu nữ xoa nhẹ đầu Hoa Thần Hi, ánh mắt chuyển sang Vương Lăng cô gật đầu
mình “Ngươi đưa cô ấy về phòng đi để ở đây ta lo cho”.
Vương Lăng vội tay nắm ngay tay Hoa Thần Hi hắn chạy đi hường về phòng kí túc
xá. Hoa Thần Hi đột nhiên cô nắm tay Vương Lăng kéo lại, cô đứng im người lại,
khuôn mặt trầm nhẹ, lời nói nhẹ đi “Dẫn ta đến nơi khi nãy đi”.
Vương Lăng quay người, từ từ nắm lấy tay cô mà đi hướng đến khu vườn đó.
Hoa Thần Hi mặt cô xụ xuống, mặt đỏ hồng lên. Vương Lăng nắm lấy tay cô, hắn
đi thật nhanh không dừng lại, khuôn mặt không chút biến sắc. Càng đi nhanh đến
chỗ khu vườn đó lại gần, xung quanh hai người chẳng còn nghe thấy tiến xì xào
gì nữa mà là khu vườn ít người.
Hoa Thần Hi phất tay Vương Lăng, cô lùi người về phía sau, quay mặt về phía
bên. Vương Lăng tay hắn bị phất ra, hắn im người lại, mặt bỡ ngỡ nhìn Hoa Thần
Hi.
Vương Lăng đi đến phía Hoa Thần Hi tay hắn đặt lên bả vai cô hỏi “Thần Hi, cô
không sao chứ??” Vương Lăng cũng chỉ chăm chú đến Hoa Thần Hi
Hoa Thần Hi người rung lên, tay cô đặt giữa ngực đè mạnh, tóng là tiếng nước
mắt sao…Khuôn mặt Hoa Thần Hi trên má dòng nước mắt trong suốt không màu chảy
xuống, lăn trên má.
Hai thân ảnh cùng đứng dưới táng cây Hoa Tử Đằng thụ ở gần kí túc xá. Cánh hoa
tử đằng nhẹ rơi xuống, bồng bềnh giữa không trung. Nó rơi cùng với giọt nước
mắt vừa rồi của Hoa Thần Hi cô.
Vương Lăng ngỡ ngàng, hắn nhìn khuôn mặt cô, nước mắt đang chảy xuống…là cô
đang khóc sao. Vương Lăng hắn tay đưa xuống, khuôn mặt hắn bình tĩnh. Đôi mắt
nhìn Hoa Thần Hi “Hi, cô sao lại khóc thế??” hắn hỏi nhẹ cô.
Hoa Thần Hi tay cô dụi mắt mình, ngước mặt về phía hắn, cô mặt hồng đỏ “Lăng
a, ta có phải là cho ngươi biết hay là không cần ngươi nhất thiết cần biết lí
do đâu được không” cô trả lời hắn, cái lắc đầu nhẹ đầu. Có lẽ là cô không muốn
cho hắn biết điều đó chăng?? Vì sao chứ??
Vương Lăng hắn đi phía trước quay người, ánh mắt hắn triều lại, mỉm nhẹ môi
“Nếu như cô không muốn nói ta cũng không muốn ép cô làm chi ” Vương Lăng nhẹ
nói xong, hắn quay người đi thẳng. Vương Lăng người cứ thế mà đi ánh mắt cũng
nhẹ mà quay sau một lúc rồi lại cứ đi thẳng không quay người lại nữa.
Hoa Thần Hi chợt mặt bỗng chốc ngơ ra, ánh mắt cô mở to nhìn Vương Lăng thân
ảnh vừa rồi, dịu dàng, triều mến như lay động tâm cô. Không phải hắn cũng như
bao người khác thế sao?? Nhưng tại sao trong cô lại cứ cảm giác hắn lại có
điểm khác xa hẳng những người kia nhiều đến thế chứ??
Hàng ngàn điều kì lạ từ hắn cứ liên tục thế mà hiện ra trong đầu Hoa Thần Hi.
Hắn không phải là muốn biết tại sao cô lại không muốn nói ra điều đó, hắn
không ép cô ư??
Hoa Thần Hi cô nhẹ mỉm cười, đôi môi hồng nhạt nhỏ của mình, mắt nhắm lại, tay
chấp giữa ngực nói nhỏ lồng.
“Lăng, ngươi thật khác những gì ta nghĩ đấy…Nhưng mà…Cảm ơn ngươi…Lăng” nước
mắt chảy nhẹ xuống trên làn má cô, nụ cười mỉm tươi, thân ảnh hoàn hảo đứng
dưới táng cây Hoa Tử Đằng. Cánh hoa tử đằng tung rơi xuống, màu hồng điểm tô
vẻ hình trong sáng trên thân ảnh cô. Hoa rơi nhẹ xuống mái tóc bạch hồng bay
nhẹ với cái y phục trắng, ngang đùi của cô…
Một lúc sau, khét tiếng của kí túc xá phòng mở ra Vương Lăng tiến vào, một
người nằm trên chiếc giường không ai khác ngoài Trương Thiên Phong, hắn nhẹ
bật người dậy, mắt nhìn Vương Lăng đang đi. Vương Lăng hắn sựt ngã người nằm
sấp mặt xuống giường im lặng.
Trương Thiên Phong ngồi lại xuống giường, hắn tay đặt sau đầu “Lăng, không
phải ngươi dẫn Hoa Thần Hi đi chơi sao??” hắn hỏi tên Lăng nằm sấp người trên
giường.Vương Lăng nhắm mắt, hắn chỉ mặt bình thường nói “Thì sao” thật thản
nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra.
Trương Thiên Phong người ngơ ra, đối với hắn việc Vương Lăng hay Hoa Thần Hi
cũng không mấy liên quan để hắn để ý đến. Từ những biểu hiện vừa nãy của Vương
Lăng đối với người khác thì tất nhiên sẽ nghĩ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng
đối hắn Thiên Phong hắn một phần lại hiểu ra đã xảy ra việc đó rồi…
Trương Thiên Phong cũng đành thế mà qua thôi. Hắn cứ thế mà đứng dậy đi đến
phía tủ phòng. Cánh tay đặt vào cái tủ như đang lấy gì đó. Tay hắn lấy ra,
trên tay là quyển sách đi đến tục chiếc giường.
Hắn ngồi xuống, mở ra quyển sách trên tay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyển
sách.
Cạch tiếng bước chân đi thẳng vào phòng… một thiếu nữ nhẹ bước đi trên người khoát lên bộ đồng phục màu trắng, mái tóc màu bạch hồng tiến đến phía Thiên Phong, hắn vẫn đang chằm chằm vào quyển sách.
Cô nhẹ giọng thoát lên “Thiên Phong, ta muốn nhờ ngươi một việc được không”
thiếu nữ nhẹ hỏi tên ngồi trên chiếc giường. Thiên Phong đóng quyển sách lại,
ánh mắt chuyển hướng đến thiếu nữ hắn nói “Hoa Thần Hi, cô có chuyện muốn nhờ
tôi sao”
Hoa Thần Hi ánh mắt nhìn Thiên Phong cô nhẹ gật đầu mình, khuôn mặt ôn tồn là
cô tự tâm rất muốn nhờ hắn một việc.
Thiên Phong cũng nhẹ gật đầu chấp nhận việc này mà giúp cô. Ngay lúc này, đột
nhiên tiếng bước chân vang lên một thiếu nữ khác đi vào, mắt thiếu nữ nhìn
chằm Thần Hi đang trầm mặt. Thiếu nữ đó chạy đến gần họ tay nắm lấy tay Thần
Hi.
Cô quay người nhìn Thiên Phong, ánh mắt sắt bén “Chuyện gì thế này??” ánh mắt
cô nhìn tiếp đến Vương Lăng vội quát nhẹ lên “Có phải do hắn không, Hi”.
Thiên Phong tay đặt lên vai thiếu nữ đó, cô quay người nhìn Thiên Phong. Hắn
vội mặt trầm nhìn thiếu nữ nói “À cô này, cô có thể nghe tôi giải thích chút
được không”. Thiên Phong nhẹ người nhìn thiếu nữ hướng tay chỉ ra cửa
Thiếu nữ ánh mắt hàm sát khi nhìn chằm chằm vào Thiên Phong người lạnh tanh
nói “Ngươi là ai”. Thiếu nữ đó hỏi Thiên Phong
Thiên Phong ngẩn người hắn nhìn thiếu nữ, khuôn mặt không có gì khác hắn trả
lời “Tôi là bạn cùng phòng Hoa Thần Hi, cô có thể cũng tối ra ngoài nói chuyện
được không” nói xong Thiên Phong đứng lặng im, hắn chờ nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ cũng nhẹ quay người nhìn Hoa Thần Hi, Thần Hi cô nhẹ gật đầu, thiếu
nữ quay người, ánh mắt nhìn Thiên Phong cô nói “Được thôi”. Thiếu nữ quay
người tay dìu cơ thể Hoa Thần Hi đến phía giường. Hoa Thần Hi ngồi xuống
giường khuôn mặt cô trầm đi, im lặng.
Thiếu nữ buông tay Thần Hi mà ra khỏi phòng đó cùng lúc đó Thiên Phong tay cầm
quyển sách buôn xuống, hắn chọi thẳng bay đến giường Vương Lăng.
Vương Lăng vội giựt người sửng dậy ánh mắt tức giận mà nhìn Thiên Phong đi ra
khỏi phòng…
Một lúc sau, thiếu nữ đó bước lại vào căn phòng. Không gian vẫn cứ yên tĩnh.
Thiếu nữ nhẹ thở dài một tiếng, cô bước đến chổ Hoa Thần Hi đang nằm trên
chiếc giường dài đã chợt thím mắt ngủ đi, chiếc chăn đắp trên người nàng .
Cánh tay thiếu nữ nhẹ đặt lên đầu nàng, cô xoa nhẹ, ánh mắt dịu dàng màu lục
cứ thế mà không rời Hoa Thần Hi…
Thiên Phong hắn cũng vậy mà đi vào phòng, hắn cũng trầm mặt lại. Thiếu nữ nhẹ
nhàng, cánh tay cô đặt xuống, đứng dậy.
Cô quay người nhìn hắn, ánh mắt nhẹ nhàng chẳng một tí sát khí nào, đôi môi
màu hồng tươi màu hoa anh đào, mái tóc màu xanh lục ngọc buộc cao. Đôi mắt màu
lục ngọc xanh biếc như chất diệp lục. Mái tóc để xéo, khoác trên mình bộ đồng
phục màu trắng viền vàng, vai cổ cùng chiếc váy màu xanh lá nhạt. Phía trai
ngực là chiếc huân chương bằng vàng.
Cơ sở hữu làn da màu trắng tuyệt mĩ. Đúng thật là một mỹ nữ nhân hiếm thấy mà,
cô như một vị nữ thần trong truyền thuyết Lệ Nhan. Nụ cười khuynh thành rộ ra,
nó làm cho người khác dễ bị quyến luyến vào.
Đúng như Vương Lăng nói, thiếu nữ này là một người có vẻ đẹp yêu kiều đến mức
mê hoặc lòng người chỉ trong vài chổ. Vị học trưởng tỷ tỷ được cho là Lục Ngọc
một trong Tuyệt Thế Mỹ Nhân ở học viện này.
Thiên Phong nhẹ người, ánh mắt nhìn thiếu nữ hắn hỏi “Tỷ tên gì”
Thiếu nữ nhẹ nhìn cô mặt lại mĩm nhẹ môi mình, ánh mắt nhìn hắn “Ta họ Vũ
trong khiêu vũ, Tinh trong ngôi sao tên Liên trong đóa hoa sen. Người đời gọi
ta là Vũ Tinh Liên”
Thiên Phong khuôn mặt nhẹ nóng lên, tay hắn đưa lên che đi khuôn mặt mình gật
đầu. Vũ Tinh Liên nhìn hắn cô nhẹ nói “Mai ta sẽ đến đón Hi lên lớp được
không”
Thiên Phong tay chân loạn xạ, hắn lúng túng mà gật đầu không ngừng. Vũ Tinh
Liên cô sảy nhẹ chân bước đi ngang mặt Thiên Phong ra khỏi phòng
Thời gian thi đã tới ta tạp không cover đăng típ bộ này nữa mong thông cảm.
Bản thảo vẫn sẽ cập nhật từ trang page: Con Đường Thiên Đàng
Tác giả: Vương Tinh Lam
Đăng: Âu Vương Hiên Hiên
Cover: Trình Ngọc Thi