Người đăng: ngovanhong1994vn@
Chương 6: Tuyết đỏ
“A........A..............a..........a...............a...............a......”
Ngô Hồng ôm đầu, khóc rống lên một cách đau đớn.
Tại sao? Cái gì vậy? Tại sao?
Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu, trong suy nghĩ của hắn.
Đã sảy ra chuyện gì? Việc gì khiến hắn gào lên một cách đau đớn như vậy?
Khung cảnh trước mắt Ngô Hồng giờ đây thật hoang tàn, đầy thê lương.
Căn nhà tranh thường ngày đầy tình yêu thương của hai người Nhiếp Gia, giờ đây
vấy đầy máu tanh.
Khu vườn đây hoa đào của Nhiếp Mộng, giờ đây đã bị tàn phá nặng nề... Những
cánh hoa đào tan nát, phất phơ bay trong gió.
Nơi thường thường chứa những món binh khí đơn sơ, mộc mạc, cũ kỹ của Nhiếp
Thiên... Giờ đây nơi ấy đã ngổn ngang thi thể. Đứng giữa sân luyện võ là Nhiếp
Thiên – vị Thiên gia gia ngày ngày quan tâm, chăm sóc. Người ân nhân đã cưu
mang, giúp đỡ khi hắn lạc lối, run rẩy trong những ngày đầu xuyên qua.
Lao nhanh vào trong nhà với khuôn mặt đầy lo lắng, hi vọng, sợ hãi, tức
giận...
Lo lắng? Lo lắng cho Nhiếp Mộng.
Hi vọng? Hi vọng nàng bình an.
Sơ hãi? Run sợ nếu mất đi nàng.
Tức giận? Tức giận vì bản thân đã không có ở đây, tức giận vì bản thân vắng
mặt... Tức giận vì những sự việc sảy ra trước mắt.
Bước chân vào trong nhà, đập vào mắt Ngô Hồng là một mái tóc màu trắng xóa.
Màu trắng bồng bầy, bay lượn trong gió. Đó là mái tóc, mái tóc của Nhiếp Mộng.
Một màu trắng thê lương giữa nằm giữa một vệt trời màu đỏ.
Trong nhà, Như Mộng đang nằm giữa một vũng máu, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi tím
ngắt, mái tóc đã chuyển thành bạc trắng. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô
Hồng bật khóc. Lần đầu tiên trong đời khi xuất hiện ở giới này, hắn rơi lệ.
Cảnh tượng này, không cần suy nghĩ nhiều Ngô Hồng cũng hiểu được về sự việc
sảy ra...
Khi hắn đi ra ngoài tiếp nhận truyền thừa, một nhóm địch nhân đã tiến tới, tấn
công vào căn nhà. Nhiếp Mộng đã sử dụng cấm chiêu : “Băng Tâm” trong Băng Tâm
Quyết. Tuyệt kỹ mà trong đời chỉ có thể sử dụng một lần, đánh đổi sinh mệnh
lưc của bản thân để giải phóng toàn bộ kinh mạch trong cơ thể. Đây là kỹ năng
đánh đổi sự sống lấy sức mạnh...
Tiến tới, Ngô Hồng ôm lấy Nhiếp Mộng. Đôi mắt Ngô Hồng giờ đây đã chuyển thành
huyết hồng, những viền gân xung quanh mắt gồ lên dữ dội.
Nộ!
Giờ đây trong tâm trí Ngô Hồng chỉ còn một từ có thể giải thích được, đó là
nộ. Nộ khí xung thiên.
Gió, những cơn gió đang xoay quanh cơ thể Ngô Hồng.
Huyết khí bốc lên từ cơ thể của Ngô Hồng, huyết dịch đang chảy ra từ cơ thể
của hắn.
Hòa quyện với những luồng gió cuốn xung quanh, rồi bị cuốn lên trời.
Tuyết! Tuyết rơi! Những bông tuyết đầu mua bắt đầu rơi xuống.
Ngước mặt lên trời, nhìn vào bầu trời đang dần hửng sáng. Ngô Hồng nhìn thấy
tuyết, những bông tuyết màu đỏ đang rơi.
Hắn còn nhớ, chỉ trước đây vài tiếng đồng hồ, khi hắn đi ra ngoài để tiếp thu
truyền thừa thì Như Mộng vẫn còn rạng ngời nhắc nhở hắn đi nhanh về nhanh,
rạng sáng ngày mai có thể rơi tuyết đầu mùa, nàng muốn ngắm cùng hắn.
Tí tách, những giọt nước rơi xuống, hòa vào cùng những bông tuyết màu đỏ chảy
dài trên khuôn mặt Ngô Hồng.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, những dòng nước mắt như huyết lệ. Chúng
như minh chứng cho sự thật rằng hắn đã mất đi nàng, mất đi tất cả...
Mái tóc Ngô Hồng dẫn chuyển thành màu trắng. Một màu trắng tang thương, u
buồn, như muốn thoát ra khỏi thế giới.
Phần phật, phần phật.....
Một người trung niên, mặc hoàng xam (sam?) đang chạy tới. Trên eo của người
trung niên này có treo một cây ngọc tiêu, vẻ mặt đầy tà khí nhưng không kém
phần chính trực.
Người này đang ôm một người phụ nữ, thật sự phải nói nàng là quốc sắc thiên
hương, đôi mắt lóe lên đầy vẻ trí tuệ. Phần bụng nàng có hơi nhô lên, có vẻ
như đang mang bầu.
Phía sau hai người là một người tóc bạc, khoảng 1m5 đến 1m6. Người này vẻ mặt
hồng hào, khoác một bộ đạo bào nhưng lại lôi thôi nhếch nhác. Vừa chạy theo,
vừa í ới gọi hai người phía trước lại...
Âm thanh đâu đó vọng lại, có lẽ như tiếp của vị đạo sĩ tóc bạc kia... dường
như là : “ Hoàng Lão Ta, đợi ta với................”