Lãng Khách


Người đăng: ngovanhong1994vn@

Quyển 1: Ma Thần Hàng Lâm
Chương 1: Lãng Khách.

Một thanh niên mặc quần áo rất đỗi bình thường, mắt đeo kính cận, chân đi dép
tông, miệng huýt sáo ung dung đi tới nhà ga sân bay làm thủ tục lên máy bay.

Ngô Hồng, 23 tuổi, hiện đang học tại trường Học viện Hàng Không Việt Nam.
Vì sao Ngô Hồng lên máy bay? Đơn giản thanh niên mất giấy tờ tùy thân, hiện
đang học tại thành phố Hồ Chí Minh nên phải lóc cóc bay về làm giấy tờ thôi
chứ sao. Còn may thanh niên còn có bằng lái xe nên được đi, chứ không chắc
nghĩ phải bắt xe khách từ đó về thôi!

Dù sao, vấn đề trên cũng chẳng liên quan lắm. Giới thiệu sơ qua về thanh niên:
Nghề nghiệp: Sinh Viên.
- Tuổi: 23.
- Sở thích: Âm Nhạc.
- Xuất thân; Cực kỳ bình thường, cha mẹ làm nông.

Có vẻ hơi lan man nhưng ký sự của chúng ta bắt đầu từ ngay giây phút máy bay
của Ngô Hồng cất cánh bay vào Hồ Chí Minh….

Trong ký sự có viết:
- Ngày 15/08/2016. Ngày định mệnh đối với ta, ngày mà thiên hạ không còn anh
hùng hiêp nghĩa, ngày mà tà ma ngoại đạo lên ngôi. Ngày mà thiên hạ chúng sinh
phải ngước nhìn, cũng là ngày mà Ma Thần Xuất Thế nới dị thế không người thân.

Ký sự bắt đầu...

Trong mơ màng, Ngô Hồng tỉnh dậy... Vốn là một kẻ lười vận động nên cơ thể khá
là yếu đuối, một cảm giác vô lực tràn vào, khẽ nhăn mày, mở mắt, đập vào mắt
là một mái nhà được lợp bằng tre, trúc, lá cọ, Ngô Hồng không thể nhận định
được mái nhà được làm từ gì, nói chung có thể nói rằng mái nhà tranh.

“Tỉnh rồi hả? Tiểu bằng hữu!” Một giọng nói khẽ vang lên, đậm chất khàn khàn
mà đầy tang thương.

“Ông là ai? Sao cháu lại ở đây?” Nhẹ quay đầu qua, Ngô Hồng thấy một khuôn mặt
quắc thước, râu tóc hoa râm đang mỉm cười nhìn bản thân.

Thân là trạch nam nhiều năm, đã đọc biết bao tiểu thuyết kiếm hiệp, huyền
huyễn, xuyên không, khoa ảo và thậm chí cả đồng nhân và linh dị... Thế nhưng
khi nhìn thấy nhà tranh, Ngô Hồng không dám suy nghĩ là mình đã xuyên không
hay nhập hồn, mà hắn suy nghĩ rằng mình bị bắt cóc, làm sao để thoát khỏi đây.
Ký ức vẫn còn, rõ ràng mạch lạc..

Khi lên máy bay, Ngô Hồng còn nhớ rõ những việc sảy ra. Máy bay cất cánh,
tiếng động cơ vù vù, tiếng tiếp viên hàng không còn nhắc nhở về những quy định
cũng như những việc mà khi đi máy bay ta cần ghi nhớ và tuân thủ. Máy bay bay
cao, Ngô Hồng không rõ là bao nhiêu, cũng không rõ là mấy giờ. Đèn tắt, trong
ánh đèn mở ảo, Ngô Hồng ngủ thiếp đi sau gần nửa ngày mệt mỏi làm giấy tờ,
kiểm tra thủ tục, những pha trể hẹn của hãng hàng không... Ngô Hồng ngủ, trong
giấc ngủ Ngô Hồng mơ màng nghe thấy tiếng cơ trường, tiếng tiếp viên thông báo
là đi vào cơn bão, tiếng nhạc phát lên, bản nhạc quen thuộc mỗi lần đi máy bay
thì máy bay đều phát... Trong tiếng nhạc, Ngô Hồng cảm thấy người bồng nhẹ
bẫng đi...

Tỉnh dậy, Ngô Hồng thấy mình nằm trong căn nhà này và giờ đây trước mặt là một
ông lão đang mỉm cười nhìn anh...

“Ông ơi! Vị đại ca kia tỉnh dậy rồi à? Tiểu Mộng vừa mới nấu cháo thỏ xong nè,
Ông cho vị đại ca này ăn đi ạ!” Một giọng nói trong trẻo, có vài phần trẻ con,
ngây thơ từ ngoài cửa vọng vào. Tiếp đó là một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn
với mái tóc đen dài bóng mượt kéo tới ngang hông bước vào.

“ Ừ! Tiểu Mộng mau mau lại đây, cháu cho vị đại ca này ăn cháo đi.” Ông lão
quay lai, mỉm cười một cách hiền từ và đầy yêu thương nói với cô bé rồi quay
đầu lại nói với Ngô Hồng: “Tiểu bằng hữu, chắc có rất nhiều thắc mắc, cứ ăn
cháo thỏ do tiểu Mộng Nhi nấu đi rồi khi ăn ta sẽ từ từ kể cho.”

“Vâng!” Ngô Hồng và tiểu mộng nhi cùng nhau trả lời. Không biết có phải do quá
đói, mất sức, mệt mỏi hay không mà Ngô Hồng ăn cảm thấy cháo rất ngon. Cũng
không biết có phải tiểu nha đầu Mộng Nhi không sợ người lạ, hay do ít tiếp xúc
với người khác không mà cũng dám bón cháo quang minh chính đại cho tên này.

Theo lời của ông lão kể lại, thì Ngô Hồng nhận ra thật sự mình đã xuyên không,
thật sự xuyên không với lỗi xuyên cũ rích, gần như tác phầm nào cũng sử dụng.
Đại khái như sau:


  • Ông lão là một tiều phu kiêm chức thợ săn.( tiều phu là người chặt củi
    trong rừng rồi đem bán lấy tiền.)

  • Trong một lần đi vào rừng săn bắn, ông lão thấy Ngô Hồng nằm ở trên một bãi
    cỏ, người đầy máu, quần áo rách tả tơi.

  • Ông lão rủ lòng từ bi thương người, đem về nhà, mới đại phu(bác sĩ hồi
    xưa), mất gần 20 lạng bạc thuốc men mới cứu được cái mạng rách của Ngô Hồng
    mang về.

  • Ngô Hồng hôn mê 9 ngày, đêm ngày thứ 9, rạng sáng ngày thứ 10 thì tỉnh lại.
    Hiện giờ đã là sáng ngày thứ 10.

“ Tiểu bằng hữu, nhà ngươi ở đâu? Tại sao lại lại bị thương khắp người mà chạy
tới đây? Cha mẹ ngươi nơi nào?” Ông lão nhíu mày nhìn Ngô Hồng và hỏi.

“ Cháu không biết, cháu cũng không nhớ rõ mình là ai, từ đâu tới, cha mẹ? Chắc
họ không có trên thế giới này, từ khi tới đây ông và Tiểu Mộng nhi là người
đầu tiên cháu nhìn thấy.” Ngô Hồng mỉm cười một cách nhăn nhó trả lời trong
khi tiêu thụ những lời kể lại của ông lão.

Suy tư, nhìn lại, nghĩ thấu... Ngô Hông chợt nhận ra mình nhỏ lại, nhỏ thật
nhỏ... Chỉ tương đương với đứa bé khoảng 4-5 tuổi mà thôi.

“Thế sao? Vậy tiểu bằng hữu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ông lão hơi
mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Ngô Hồng đã có thêm vài nét yêu thương, có lẽ lão
nghĩ rằng gia đình Ngô Hồng sảy ra một chút sự việc, dẫn rới cảnh gia đình ly
tán, cha mẹ mất sớm, bị kẻ thù truy sát đuổi giết gì gì đó. Rồi may mắn chạy
được tới nơi đây, được lão cứu.

“Cháu tên Ngô Hồng, chỉ nhớ có vậy ạ! Cháu không rõ cháu bao nhiêu tuổi, có lẽ
khoảng tầm 5 tuổi thôi ạ.”

“ Haha... Vậy ta gọi cháu là Hồng đi, đây là tiểu nha đầu nhà ta, cháu gái ta,
tên là Nhiếp Mộng. Năm nay nó 9 tuổi rồi. Còn ta, ta tên Nhiếp Thiên, năm nay
62 tuổi, làm nghề thợ săn, tiều phu, cháu có thể gọi ta là Thiên gia gia ( ông
Thiên).”
Vừa nói ông lão, không, từ gờ có lẽ phải gọi Thiên gia gia. Thiên gia gia vừa
nói vừa dùng tay vuốt nhẹ lên đầu tiểu Mộng, rồi dùng tay còn lại vỗ vỗ ngực
mình.
Nhìn Thiên gia gia mỉm cười, Ngô Hồng cũng cười theo, vốn chỉ là một trach
nam, gần 20 năm đầu đời không ra hỏi lũy tre làng, may thay có cơ hội vào nam
học tập thì không hiểu sao xuyên không qua đây. Tứ cố vô thân, may mắn được
một ông lão cưu mang, được một cô bé xinh xắn, ngây thơ biết bao làm bạn... Tự
nghĩ, có lẽ không tồi.

Ngước nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài, ánh măt dần chuyển thành xa xăm... Hai
hình bóng dần hiện lên trong đầu của Ngô Hồng, đó là cha, là mẹ, là người đã
dưỡng dục, sinh thành, nuôi nấng bản thân. Họ dành biết bao yêu thương cho
chính mình, để rồi giờ đây bản thân đi tới nơi này. Không biết giờ này cha mẹ
ra sao, không biết giờ này thân nhân, bằng hữu thế nào, không biết việc mình
xuyên không qua đây, mình mất tích vài ngày, họ sẽ lo lắng và đau khổ biết bao
nhiêu đây.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, dần dần như một ma chú kéo Ngô Hồng vào trong
từng dòng suy nghĩ, mơ màng, hoang mang... Ngô Hồng thấy bơ vơ, lạc lõng giữa
dòng đời.

Làm một kẻ xuyên không thật khó, làm một kẻ có thân nhân, bằng hữu mà xuyên
không cũng thật khó. Hai người cha, mẹ đã nuôi dưỡng bản thân 23 năm trời, giờ
đây họ đã già, ai sẽ chăm sóc họ?

Miên man suy nghĩ, chơi giật mình nhận ra giờ đây bản thân như một “Lãng
Khách” đang lạc lõng giữa thế giới này.


Ma Thần Ký - Chương #1