Nha Hoàn Tiểu Tuyết


Người đăng: Aranck97

" Hắc, vậy mà thật là ngũ hành công pháp đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày
tuyết rơi mà. Nhưng không biết nhất tinh căn cốt như ta tu luyện được không."
"Nghĩ nhiều làm gì bây giờ ta có cái gì đâu, thử thử cũng chả việc gì"
Diệp vấn thiên bắt đầu vận chuyển công pháp, lúc này hắn cảm thấy một luồng ấm
áp chảy khắp toàn thân cực kì thoải mái.
" không đúng sao tu vi của ta lại là luyện khí nhị trùng, mà không phải là dẫn
khí kì sao"

Hắn lại quan sát thật kĩ lại tình huống tu vi của mình mới chắc chắn được đúng
là luyện khí nhị trùng. Trong lòng ám đạo chắc do thanh tiểu kiếm rồi. Không
tìm được lý do nào thích hợp hơn nên hắn cũng mặc kệ, dù sao tiếp tục tu luyện
mới là vương đạo.

Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa lên hắn đã xuất hiện ngoài sân viện mồ hôi
nhễ nhại, tay cầm một thanh phá kiếm huơ động không ngừng. Tốc đọ xuất kiếm
của hắn cực nhanh đúng vậy hắn đang thi triển tật phong thập tam thức kiếm
pháp Diệp gia, một môn kiếm pháp bất nhập lưu mà mọi đệ tử Diệp gia đều biết.
Hắn dừng lại một chút nói:

"Không ngờ ta lại có thể luyện thành tật phong thập tam thức chỉ trong vòng
vài canh giờ, tốc độ tu luyện cũng ta chắc cũng không thua kém gì tứ tinh căn
cốt"

"Ngũ hành phế linh căn thì thế nào ta có ngũ hành công pháp bổ khuyết, còn
nhất tinh căn cốt dù sao cũng có thể dùng tiên đan diệu dược nâng lên mà dù
không có lấy linh hồn ngộ tính mạnh ít nhất gấp đôi người thường của ta thì
ngộ tính cũng đã rất cao rồi"

Thật ra hắn còn chưa biết được ngộ tính của hắn không chỉ là gấp đôi người
thường mà là gấp mấy lần không chỉ có vậy chỉ cần tu vi của hắn tăng lên thì
ngộ tính của hắn cũng sẽ tăng lên.
Bỏ qua chuyện đó sang một bên Diệp Vấn Thiên tiếp tục luyện kiếm.

Lát sau Đường Tuệ cầm theo lồng thức ăn đi tới thấy hắn đang luyện kiếm nói
với giọng không thể cãi:
"Thiên nhi, cái đứa bé này hôm qua mới tỉnh lại sao mới sáng đã ra luyện kiếm
rồi. Vào trong rửa mặt đi rồi ra ăn sáng"

Diệp Vấn Thiên cười khổ, bây giờ hắn cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, mà cũng
nói hắn dù gì cũng đã 14 tuổi rồi mà mẹ hắn coi hắn như là hài tử 2 3 tuổi
vậy. Mà nghĩ lại cũng đúng lúc 5 tuổi cha của Tiểu Vấn Thiên mất tích hai mẹ
con họ gặp phải đã kích rất lớn sau đó khi hắn được 10 tuổi trắc thí linh căn
thì lại càng tệ hơn, hắn nhất tinh căn cốt ngũ hành phế linh căn bị mọi người
chê cười, hắn từ một hài tử vui vẻ biến thành một tên võ si cả ngày chỉ biết
tu luyện dù vậy hắn mất gần 4 năm vẫn chưa đột phá được luyện khí kỳ. Mẹ hắn
bây giờ nghĩ Diệp Vấn Thiên vẫn là Diệp Vấn Thiên ngày trước nên đối xử như
vậy cũng là bình thường.

Cất kiếm đi vào trong phòng, dù sao hắn cũng coi Đường thị là mẫu thân thân
sinh của mình nên vẫn nghe lời là hơn.

"Thiên nhi, ta biết con rất muốn tu luyện nhưng cho dù không tu luyện thi có
sao. Nếu con muốn ta có thể xin đại bá con cho con quản lý một cửa hàng của
gia tộc, con cũng có thể sống hạnh phúc được mà, cần gì phải chấp nhất như
vậy"

"Mẹ, con biết người muốn tốt cho con nhưng con đã có tính toán cho riêng mình
rồi, nếu như không được thì lúc đó mẹ xin đại bá cũng không muộn"

Diệp Vấn Thiên tuy nói vậy nhưng trong lòng còn nói thêm " Cầu đại bá sao, đâu
có dễ vậy, nếu hắn còn quan tâm đếm gia ta 2 người thì mấy năm nay đại bá sao
lại không tới đây từ khi có tin đồn cha hắn đã chết chứ."

"Mẹ, ta ra ngoài một chút"
Ăn xong hắn liền định ra ngoài kiến thức một chút ví đơn thuần "hắn" trước đây
chỉ là cái tu luyện cuồng, ngoài tu luyện ra hầu như không biết cái gì cả.

"Ừ, nhớ về sớm"
"Vâng"

Diệp Vấn Thiên đi trên đường cái đông đúc người qua lại, hết ngó đông lại ngó
tây trông rất "ra dáng" nhà quê lên tỉnh.

Khi tới một con hẻm hắn thấy một cô bé đang bị một đám gia đinh bao vây, đứng
gần đó là một tên gầy còm, trên mặt hiện rõ một chữ tiện. Theo trí nhớ hắn
biết tên đó là Vương gia nhị thiếu gia Vương Thanh.Cô bé mặc dù trên người y
phục rách nát nhưng không che giấu đi được vẻ đẹp của nàng, chắc vậy nên mới
bị tên kia ngắm trúng.

"Buông ra, ta không theo các người, buông ra"
Khi đến gần Diệp Vấn Thiên nghe nàng kia kêu lên.

"Tiểu nương tử đi theo thiếu gia ta đi, ta sẽ cho nàng áo đẹp cơm ngon cả đời
sung sướng cần gì phải làm khất cái chứ"

Vương Thanh nói, trong lúc nói hắn cũng không rời mắt khỏi khuôn mặt trứng
ngỗng của cô bé kia.

"Ai ô, tưởng ai hóa ra là Vương Nhị thiếu gia vương Tiện đây sao"
Diệp Vấn Thiên đi tới nói.

"Ngươi nói ai tiện, đánh hắn cho ta"

Mấy tên gia đinh thấy Diệp Vấn Thiên trên người mặc đò không giống vương công
quý tộc gì nên cũng không nghĩ ngợi liền lao tới.

Diệp Vấn Thiên dùng quạt thay cho kiếm lần lượt đánh từng tên gia đinh tru lên
thảm thiết.

"ngươi ngươi ngươi, đừng qua đây ta là người vương gia ngươi mà dám đụng vào
ta, vương gia diệt cả tộc nhà ngươi"

Vương Thanh ngoài mạnh trong yếu vẫn cứng miệng.

Diệp Vấn Thiên nào có sợ liền cho tên còm kia một cước la lên thảm thiết.
không nói Diệp gia hắn không sợ Vương gia, dù cho Diệp gia hắn đấu không lại
thì chằng lẻ Vương gia vì một tên thiếu gia vô dụng gây chiến với Diệp gia.

"Cô nương không sao chứ?"

"Không, không sao cảm ơn công tử"

"Hừ, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta"
Vương Thanh trước khi được mấy tên gia đinh mang đi còn mạnh miệng đạo.

"Không có việc gì rồi, cô nương đi đi"
Nói xong hắn cũng không thèm để ý rời đi
Hắn phát hiện cô bé kia vẫn theo sau mình thì quay lại hỏi:
"Cô nương theo ta làm gì?"
"Công tử hãy cho ta theo, ta không có nơi nào để đi cả"
"A nhưng cô có thể là ấm giường thin nữ cho ta sao?"
Cô bé mặt đỏ bừng nhưng vẫn không trả lời chỉ biết cúi gằm mặt.
"Haha, ta đùa đấy, ngươi trước cứ theo ta cũng được, ngươi tên gì?"
Hắn nghĩ mang nàng về làm bạn với mẫu thân cũng không tệ.
"Thiếu gia Gọi nô tì tiểu Tuyết là được "
"Không cân xưng hô như vậy, ngươi tạm thời theo ta thôi không phải nha hoàn
của ta không cần gọi"
"Được rồi, tiểu tuyết chúng ta về nhà thôi"

Về đến cửa hắn đã thấy Đường thị ngồi trong phòng hắn liền gọi:
"Mẹ, ta về"
"Thiên nhi, cô nương kia là ai vậy?"
"A, nàng là tiểu tuyết trên đường gặp phải"

Trên mặt Đường thị hiện lên vẻ nghi ngờ đi tới bên cạnh tiểu tuyết, xem xÉt từ
trên xuống dưới. Tiểu Tuyết thì cúi gằm mặt.

Tự nhiên Diệp Vấn Thiên cảm giác giống như bà mẹ đang xem mặt con dâu vậy.
Không để ý nữa hắn đi vào trong.


Ma Thần Kiếm Tiên - Chương #2