Bạch Khôi


Người đăng: hdkien00

Hoàng Thiên tiến vào hang đá, khung cảnh bên trong đều chìm trong bóng tối,
giơ tay trước mặt cũng không nhìn thấy năm ngón. Tiến vào sâu hơn chút nữa,
một cỗ khí ẩm ướt phả vào mặt, từng tiếng tí tách vang lên quanh quẩn.

Nơi đây có một hồ nước khá lớn, là nước lạnh tích tụ không biết qua bao nhiêu
năm mà thành. Mà trung tâm của hồ nước, nhô lên một chỏm đá nhỏ, ngay phía
trên có một thanh niên áo trắng đang ngồi đả tọa, hơi thở trầm ổn. Thiên địa
linh khí như những con thần long đang tỏa sáng, lưu chuyển quanh thân khiến
hắn càng trở nên thần bí.

Dựa theo trạng thái tinh thần cùng khí tức ba động mà hắn tỏa ra, không hề có
dấu hiệu bị thương nào.

Ngay khi Hoàng Thiên xuất hiện, tên thanh niên cũng tỉnh lại, nhoẻn miệng
cười:

- Rốt cục ngươi cũng tới!

Điều kỳ lạ là Hoàng Thiên nhìn thấy trạng thái của tên thanh niên, vẻ mặt cũng
không có biến đổi gì, giống như hắn đã đoán được trước vậy.

- Ngươi đoán được là ta sẽ tới sao?

Bạch Khôi cười nhạt một tiếng, nói:

- Không chắc chắn lắm, nhưng cũng hơn tám phần, ngươi muốn nghe không?

- Ừm! Đầu tiên, ngươi là đệ tử của Vương Đình, đối với một nơi có thiên đại
cơ duyên như Táng Binh Chi Địa, lão tất nhiên sẽ để ngươi đi.

- Thứ hai, ngay khi ngươi quát tháo cố ý gây ra mâu thuẫn, ta liền có thể mơ
hồ đoán được ngươi là Hoàng Thiên. Vì trong lớp trẻ của Thiên Nguyên đại lục,
chỉ có ngươi là có thù oán lớn nhất với ta.

- Thứ ba, Vương Đình là đệ nhất thần trận sư của Nguyên Giới, ngươi là đệ tử
của lão thì hoàn toàn có thể suy đoán được phương hướng truyền tống.

- Cốt lõi nhất là, truyền tống trận gặp vấn đề khiến ta thụ thương, không có
cao thủ bảo vệ, là cơ hội rất tốt để báo thù. Phải không?

Giọng điệu của hắn nhẹ ngàng, cũng không có nửa phần vội vàng xao động, giống
như mọi việc từ đầu đều nằm trong suy đoán của hắn, được hắn sắp đặt tất thảy.

Hoàng Thiên gật nhẹ đầu, trong lòng không khỏi thầm than. Bạch Khôi này tâm cơ
cực sâu, thông minh hơn người. Chỉ dựa vào chút manh mối lặt vặt liền có thể
suy đoán đến mức này, làm hắn bội phục không thôi.

Bị đối phương đoán được hết ý định cùng hành động, thế nhưng hắn lại không có
sợ, mà còn cười nhạt một tiếng:

- Ngươi đã đoán được như vậy, tại sao vẫn trốn ở đây?

Đây là thắc mắc trong lòng hắn, không hiểu sao đối phương đã đoán hắn sẽ tìm
đến mà vẫn lưu lại đây. Chẳng lẽ có lá bài tẩy gì khiến đối phương không sợ
hắn sao.

Bạch Khôi cười lớn, ánh mắt lóe lên tinh quang sắc lạnh, nói:

- Ha ha! Ai nói với ngươi rằng ta trốn? Ta chính là đang chờ ngươi ở đây đấy!
Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta lớn như thế nào.

Lời vừa dứt, hắn đã chuyển mình nhảy khỏi chỏm đá, hướng đánh về phía Hoàng
Thiên.

Cũng ngay tức khắc, Hoàng Thiên điểm chân sát bờ hồ, lăng không một đoạn, đánh
ra một quyền trực tiếp đối kháng.

- Ầm!

Va chạm mãnh liệt, xung kích năng lượng đem hang đá chấn động ầm ầm âm vang.

Hoàng Thiên lui nhẹ về sau, điểm chân lên mặt nước hai cái liền nhảy lên chỏm
đá, ánh mắt quan sát kỹ đối phương. Giao thủ vừa rồi là ngang tài ngang sức,
đối phương không hề bị thương.

Hắn có chút không nghĩ tới đối phương bị truyền tống qua không gian loạn lưu
lại không có bị gì.

- Ha ha! Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, thế nhưng
hôm nay người ngã xuống sẽ là ngươi.

Oành một tiếng, bạch quang đầy trời, cả hang đá sáng rực lên chói mắt. Bạch
Khôi ngửa mặt lên trời rống lớn, dường như đang cực kỳ phấn kích, mà cũng có
vẻ như đang cực kỳ đau đớn.

Cơ thể hắn mỗi tấc đều tỏa ra bạch quang sắc lẹm, bắt đầu xuất hiện những
chuyển biến kinh người. Da thịt, xương cốt, nội tạng đều biến hóa, cả cơ thể
hắn trở nên trong suốt như thủy tinh, duy chỉ có máu là một màu trắng sữa, ánh
lên bạch quang rực rỡ, chảy xuôi trong cơ thể.

Tóc dài tung bay, hắn đưa bàn tay của mình lên nhìn ngắm một hồi, sau đó cười
nhạt:

- Huyết mạch Bạch Linh của ta đã thức tỉnh, hôm nay…

Đùng!

Bạch Khôi còn chưa nói hết câu, đã bị một đấm đánh bay ra ngoài, nằm sấp trên
mặt đất. Hóa ra Hoàng Thiên không thèm đợi hắn nói hết câu, đã mạnh mẽ ra tay
đánh lén, khiến hắn nhất thời ăn quả đắng.

Chỉ là Bạch Khôi sau khi biến hóa thì thực lực cường đại lên không ít, ngay cả
cơ thể cũng trở nên cường đại. Trước một quyền đánh lén của Hoàng Thiên lại
không có bị thương, chỉ chật vật đôi chút.

- Mẹ kiếp! Ngươi muốn chết!

Bạch Khôi tức giận, hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp phóng tới, một
quyền đánh vào bên hông của Hoàng Thiên. Nhưng Hoàng Thiên há lại đơn giản,
hắn hơi gập người, hai nắm quyền cuồn cuộn Nguyên lực bổ vào đầu Bạch Khôi.
Đây là muốn ăn miếng trả miếng, ngươi đánh vào hông ta, ta liền đập bể đầu
ngươi.

Ngay lúc đó, cơ thể Bạch Khôi lại một lần nữa biến hóa, như hóa thành u linh,
chìm vào trong bóng tối. Cơ thể hắn mơ hồ dần đi, hai cánh tay của hắn hóa
thành hai thanh liêm đao sắc lẹm. Thân thể hư hóa trở nên vô hình, dù cho
ngoài sáng cũng khó mà phát hiện chứ đừng nói tới nơi đen tối như thế này.

Một quyền của Hoàng Thiên đánh hụt vào không khí, hắn kinh hãi lui mạnh về
phía sau, bởi vì xung quanh chỉ còn lại bóng tối, thị giác của hắn lúc này trở
nên vô dụng. Điều này khiến hắn lâm vào tình thế cực kỳ bất lợi.

Loại ẩn thân chiến đấu này cực kỳ nguy hiểm, vì ngươi không thể nắm bắt được
vị trí của đối phương. Rồi bất ngờ, ngươi liền có thể bị một kích chí mạng
giết chết. Loại hình chiến đấu này có hiệu quả vô cùng cao, thực lực ngươi dù
mạnh hơn nhưng vẫn có thể bị địch nhân giết chết nếu không cẩn thận.

Thu lại hoảng sợ trong lòng, Hoàng Thiên mở miệng nói:

- Bạch Linh huyết mạch… quả nhiên không tầm thường.

Bạch Gia từ thời đại Thượng Cổ là một gia tộc cực kỳ hùng mạnh, mang trong
mình huyết thống Bạch Linh cao quý. Những kẻ có huyết mạch càng tinh thuần thì
càng cường đại, có được thiên phú thần thông riêng của bản thân mình.

Thực không ngờ Bạch Khôi sau khi thức tỉnh huyết mạch lại nắm được thần thông
ẩn thân, là một trong những thần thông nguy hiểm nhất của huyết mạch này.

Đoạn hắn nhắm hai mắt lại, tinh thần lực cường đại lan tỏa ra ngoài, muốn dò
xét vị trí của đối phương. Bình thường tu sỹ muốn dùng tinh thần lực để quan
sát thì ít nhất phải có tu vi Hóa Linh cảnh. Tại Nguyên đan kỳ tu sỹ mà có thể
sử dụng như Hoàng Thiên là cực kỳ hiếm thấy.

Không gian dao động, bỗng nhiên cảm giác được có chút khác thường Hoàng Thiên
liền quay người thật nhanh, trong tay không biết tự khi nào xuất hiện linh
kiếm. Bóng kiếm bay ngang, hỏa diễm ngũ sắc bốc cháy bùng bùng, khiến cả hang
đá sáng rực lên.

Uỳnh!

Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, đem một vùng hồ đánh tan thành hơi nước,
khiến hồ lớn nổi sóng ầm ầm.

Một chiêu này của hắn lại đánh hụt.

- Tinh thần lực của ngươi vô dụng thôi!

Đột nhiên, một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai Hoàng Thiên, một cỗ sát
khí ập vào mặt khiến cho hắn lông tóc dựng đứng cả lên. Theo bản năng phóng
mạnh một cước tới nơi phát ra âm thanh, nhưng vẫn không có gì.

Ngay lúc đó, một vệt mờ lấy tốc độ cực nhanh vụt qua, hướng về phía cổ của hắn
mà chém tới.

Hoàng Thiên bị động nghiêng người, đưa linh kiếm lên chống đỡ. Đồng thời ngay
tại thời điểm đó, không khí chung quanh đột nhiên trùng xuống, một cỗ khí thế
mạnh mẽ áp sát về phía sau lưng của hắn.

Hai đạo công kích đồng thời phát ra tại hai phương vị khác nhau, khó mà phân
biệt được thật giả, điều này khiến cho Hoàng Thiên khó mà ứng phó. Hắn không
thể đồng thời cùng lúc chống cả hai đạo công kích, nhưng nếu lựa chọn sai, hắn
liền có thể bỏ mạng tại đây.

Lâm vào tình thế bất lợi như vậy, vẻ mặt hắn lại không có chút hoảng loạn,
thậm chí khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, hắn đang cười.

Chỉ thấy bàn tay trái của hắn được hỗn nguyên lực cường hóa tỏa ra thanh quang
nhàn nhạt, hướng về trên đầu vung mạnh một cái. Gần như là đồng thời, linh
kiếm trong tay vốn là đang chống đỡ đòn tấn công kia liền thay đổi phương
hướng, chém mạnh qua đầu.

Phập! A… A… A… A

Một tiếng vang thanh thúy, sau đó là một tiếng hét đau đớn thê lương. Ngay
trên đầu hắn bóng dáng Bạch Khôi đột nhiên ngưng thực, một cánh tay đã bị chém
đứt rời, máu trắng chảy ồ ồ xuống hồ sâu.

Bạch Khôi sắc mặt tái nhợt một mảnh, vội vàng đảo người một cái, tránh lui về
phía xa.

Cánh tay của Bạch Khôi khi nãy huyễn hóa thành một thanh liêm đao, giờ đây đã
bị chém đứt làm đôi. Rời khỏi cơ thể, trạng thái liêm đao liền biến mất, trở
thành một cánh tay bình thường, bị Hoàng Thiên nắm tới.

Bạch Linh huyết mạch của Bạch Khôi thức tỉnh chưa lâu, nên năng lực ẩn thân
của hắn còn chưa có thuần thục, xuất hiện nhiều sai lầm chí mạng. Hoàng Thiên
là người thông minh, tự nhiên nắm được cơ hội, liền phế đi một cánh tay của
hắn.

- Ta giết ngươi…

Bạch Khôi vẻ mặt một mảng dữ tợn độc ác, hai mắt đỏ lòm đầy những tơ máu, thân
thể phóng ra một cỗ sát ý rét lạnh, nhanh như chớp chém về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, Hỗn Nguyên đan trong cơ thể bùng nổ, tuôn ra
Hỗn nguyên khí vô cùng vô tận, tỏa ra đạo đạo thần quang. Linh kiếm trong tay
sáng rực như mặt trời ban trưa, muốn trực tiếp chém tới.

Tưởng chừng như sẽ bùng nổ va chạm mạnh mẽ, đột nhiên cánh tay đã biến thành
liêm đao kia của Bạch Khôi liền trở về trạng thái bình thường, nắm lấy một tấm
khiên, chống đỡ thế kiếm. Còn cánh tay đã bị chặt thì duỗi thẳng, trong chớp
mắt mọc ra một cánh tay mới, hóa thành hình thái liêm đao, đâm xuyên bụng của
Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đồng tử nháy mắt co rụt lại, hắn không thể tưởng tượng đối phương
lại có năng lực phục hồi đáng sợ như thế, trong chớp mắt đã mọc lại một cánh
tay hoàn hảo.

Liêm đao sắc lẹm đâm xuyên cơ thể hắn, trong nháy mắt hóa thành câu liêm đầy
những gai xương. Bạch Khôi ánh mắt hiện lên vẻ ác độc, nở một nụ cười nham
hiểm, thân thể bật mạnh về phía sau, muốn xé rách cơ thể của Hoàng Thiên.

Phốc!

Mũi câu liêm bị mạnh mẽ rút ra, đem theo máu tươi đỏ lòm cùng một ít bộ phận
nội tạng. Hoàng Thiên đau đớn gục xuống nền đá, vùng bụng lúc này có một vết
rách rất lớn, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Hắn bị thương cực nặng!

Luận thực lực, hắn so với Bạch Khôi phải cường đại hơn rất nhiều, thế nhưng
hắn quá chủ quan, cho nên bị Bạch Khôi đánh lén thành công.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #87