Quyết Chiến Cửu Hung Tru Linh Trận


Người đăng: hdkien00

- Người thiếu niên! Ngươi quá mức làm càn, không biết trời cao đất rộng, còn
không mau thả Bạch Tam ra?

Một tên cường giả Hóa Linh quát lên, vẻ mặt rất thản nhiên, muốn ra tay.

- Đạo sư cần gì nhiều lời, cứ thẳng tay trấn áp hắn a! Một cái linh căn khác
người mà thôi, tự cho rằng mình là thiên tài muốn làm gì thì làm sao?

Đám thiếu niên bên cạnh Bạch Khôi quát tháo.

- Ngươi lên thử xem?

Hoàng Thiên cười lạnh, quăng tên mập xuống đất, chỉ tay về phía mấy tên thiếu
niên mà nói.

Đám thiếu niên liền bị chọc tức rồi, tên này cũng quá kiêu ngạo đi.

Rốt cục bọn hắn cũng không nhịn được nữa ra mà ra tay, chín tên thiếu niên
cùng lúc đánh về phía trước.

Phù văn ngợp trời, có như nham thạch nóng chảy, cũng có lạnh lẽo như băng
tuyết vạn năm, hừng hực đan xen tạo nên khí tức vô cùng khủng bố.

Bọn hắn là chín cái thiếu niên anh tài, đều mang trong mình linh căn thượng
đẳng, thực lực đều không phải bàn. Hoàng Thiên nhếch miệng cười, hai chân khẽ
đảo, nhảy vọt lên trời, lao thẳng tới.

Chiến đấu kịch liệt nổ ra, quang mang đầy trời, Linh kiếm trong tay Hoàng
Thiên bổ về một phía, tạo nên một mảng chói sáng hào quang, ầm ầm rung động
bức lui hai tên thiếu niên.

Mọi người xung quanh kinh hãi không thôi, tên thiếu niên này không chỉ có linh
căn kinh người, mà sức chiến đấu cũng mạnh đến khó mà tin nổi. Lại có thể một
mình độc đấu chín người.

Rầm!

Hoàng Thiên vừa dứt một kiếm, cước bộ đã nhanh chóng biến hóa, đạp thẳng về
một phía, phù văn lượn lờ, dễ dàng bức lui một tên khác.

- Bạch Khôi, ngươi hãm hại ta nhiều lần không nói, bây giờ lại dám đả thương
huynh đệ của ta. Hoàng Thiên ta hôm nay dù có bị trách phạt cũng phải đòi
ngươi một câu trả lời hợp lý.

Hoàng Thiên nắm đấm rực rỡ, đánh bay một tên thiếu niên, đồng thời hô lớn. Hắn
muốn cho mọi chuyện càng trở nên phức tạp, ảnh hưởng càng nhiều người càng
tốt. Chỉ có như thế mới có thể khiến Lâm Thanh Phong ra mặt giải quyết.

Lời của hắn vừa ra, nhất thời khiến cho những học viên xung quanh xôn xao bàn
luận, thậm chí có nhiều ánh mắt tò mò hướng về phía Bạch Khôi.

- Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta hãm hại ngươi để làm gì? Ngươi rõ
ràng là một tên mắt để trên trán, kiêu ngạo hống hách, tự cho mình là thiên
tài hiếm có mà bắt nạt đồng học, giờ đây lại đổ gáo nước bẩn lên đầu ta ư.

Bạch Khôi tâm tình bình tĩnh, không có chút tức giận nào đáp lại.

- Thiên Nguyên học viện không thể chứa chấp loại người như ngươi!

Lời của hắn khiến tất cả mọi người đều biến sắc, chuyện này đã trở nên quá
nghiêm trọng rồi. Bạch Khôi lại muốn đuổi một siêu cấp thiên tài ra khỏi học
viện, ảnh hưởng quá lớn.

- Ngươi là cái thá gì mà dám nói như thế, ngươi có thể đại diện cho cao tầng
học viện sao?

Hoàng Thiên quát lớn, chân phải quét mạnh một đường, khiến cho một tên thiếu
niên vỡ cả quai hàm, máu tươi chảy dài xuống nền đá.

Ngay lúc này, một tên Hóa linh cảnh bên cạnh Bạch Khôi tiến lên, phóng thích
khí tức mạnh mẽ, chỉ tay về phía Hoàng Thiên quát:

- Tiểu tử ngông cuồng, có đạo sư tại đây còn dám ra tay với đồng học, ngươi
coi mình là ai. Còn không mau dừng tay, cúi đầu nhận lỗi.

Hoàng Thiên cười gằn, cố gắng kìm nén tức giận trong lòng.

- Ta không có sai, sao phải nhận lỗi? Ngươi thân là đạo sư mà không biết phân
biệt phải trái đúng sai, chưa tra hỏi rõ ràng đã gán tội lên đầu ta, đạo sư
cái con bà ngươi.

Tên này điên rồi sao? Đây là câu hỏi trong đầu tất cả mọi người lúc này. Hắn
xích mích với đám người Bạch Khôi thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám hung
hăng chửi bới đạo sư? Đây chính là quá mức ngông cuồng.

Tên đạo sư kia tức giận tới xanh mặt, suýt chút nữa không thể kiềm chế được mà
ra tay.

- Chấp mê bất ngộ! Mau kết trận, trấn áp hắn.

Lời tên đạo sư vừa dứt, chín tên thiếu niên đột nhiên tỏa ra, tạo thành một
vòng tròn bao vây Hoàng Thiên vào chính giữa. Trên tay mỗi người xuất hiện một
cây tiểu kỳ nhỏ, tế lên trên đầu.

Một cỗ cảm giác nguy hiểm ập đến khiến Hoàng Thiên lông tóc dựng đứng, kinh
hãi quan sát.

Mỗi cây tiểu kỳ có màu sắc không giống nhau, nhưng đều tỏa ra hồn khí lạnh
lẽo, giống như phong ấn một đầu hung thú viễn cổ vô cùng mạnh mẽ.

Trận kỳ vừa lên, cả bầu trời như tối sầm lại, trong không khí thoang thoảng vị
máu tanh khó tả, vờn quanh người Hoàng Thiên. Hắn có cảm giác bản thân bị chìm
vào vũng bùn lầy không đáy, xung quanh là chín đầu hung thú đang nhìn chằm
chằm, sẽ tấn công hắn bất cứ lúc nào.

- Cửu hung tru linh trận…

Khó khăn nói ra năm từ trên, Hoàng Thiên có cảm giác lạnh từ đầu đến chân. Cái
tên đã nói ra tất cả, đây là một trận pháp dùng cửu đầu hồn thú để giết Hóa
linh tu sỹ.

Hắn chỉ mới là một tên Nguyên đan trung kỳ, có thể sống sót sao?

Huyết tanh lượn lờ, nền trời u tĩnh tựa như vạn cổ chiến trường. Trong sát na
mọi thứ liền thay đổi, bầu trời như đảo ngược, bóng tối run rẩy hóa thành vặn
vẹo, như mở đường cho cửu đại hung thú giáng lâm.

Cửu đầu hồn thú, lấy năm đầu làm công, bốn đầu làm thủ, công – khốn đan xen.
Có thể nói là một tuyệt sát trận hoàn hảo.

Ầm ầm!

Nổ lớn rung trời, mặt đất nứt toác, bán kính năm mươi mét đều bị san thành
bình địa. Tại trung tâm trận pháp lúc này, chín cây tiểu kì đã biến lớn đứng
sừng sững trong không gian, tỏa ra phù văn thần bí, mơ hồ có thể thấy được hư
ảnh hung thú lượn lờ.

Những đầu hồn thú này đều đã từng đạt tới Hóa linh cảnh, mạnh mẽ vô cùng. Tuy
bị người ta giết chết rồi luyện hồn vào trận kỳ, nhưng vẫn là một tồn tại đủ
để giết chết bất cứ kẻ nào dưới Hóa Linh.

Hoàng Thiên đứng giữa sát trận, bị vây khốn tại chỗ. Hắn lúc này không còn bảo
lưu chút nào, bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, một cỗ lực lượng bàng bạc
vờn quanh cơ thể, tạo nên một cỗ khí thế mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, đối
kháng cùng đại trận.

- Để xem ngươi còn dám hung hăng không?

Bạch Khôi hai tay ôm ngực, cười nhạt một tiếng nói vọng vào. Hắn đã bỏ ra một
cái giá cực lớn để đổi lấy trận pháp này, nhằm bồi dưỡng chín tên thủ hạ. Hôm
nay chính là đem ra thử nghiệm, quả nhiên vô cùng mạnh mẽ. Tương lai sẽ là một
trong những quân át chủ bài của hắn a.

- Cửu hung tru linh trận quả nhiên mạnh mẽ, nhưng muốn lấy mạng của Hoàng
Thiên ta còn chưa đủ.

Trước khiêu khích của đối phương, Hoàng Thiên cười lớn, có chút ngạo nghễ:

- Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, đám cặn bã các ngươi yếu nhược như thế
nào… Phá cho ta!

Hoàng Thiên rống lớn, Hỗn nguyên lực lực bên trong cơ thể bùng phát toàn bộ.
Linh kiếm trong tay óng ánh hào quang, trải qua Hỗn Nguyên lực gia trì càng
thêm dữ dội, như muốn phá thương vũ mà đi.

Đầy trời kiếm vũ, cuồn cuộn không thấy điểm cuối, ánh kiếm vốn là hư huyễn lại
giống như thực chất hóa, hàm ẩn uy lực kinh người. Nhất kiếm vạn ảnh dưới thực
lực Nguyên đan trung kỳ của Hoàng Thiên thôi thúc, bạo phát ra uy thế chưa
từng có.

Ầm ầm!

Kiếm ảnh tung hoành, khiến cho đại trận rung lên từng hồi, mặt đất cắt nát.
Chỉ một chiêu kiếm, liền có thể khiến cho bất kỳ tên Nguyên đan kỳ tu sỹ nào
đối mặt cũng phải tuyệt vọng.

Thế nhưng Cửu hung tru linh trận há lại tầm thường, kiếm ảnh tuy mạnh mẽ biến
thái, nhưng thủy chung vẫn không thể phá vỡ phong ấn.

Chín tên thiếu niên thần sắc nghiêm túc, hai tay nhanh chóng đánh ra thủ ấn,
triệt để khởi động Cửu hung tru linh trận.

Gào…

Một tiếng thú rống kinh thiên, toàn bộ bên trong Cửu hung tru linh trận chấn
động kịch liệt. Một đầu hồn thú xuất hiện, không ngờ lại là một đầu Toàn Quy
yêu thú. Đây là một chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ và hung dữ, thuộc về Huyền Vũ hậu
đại, có được huyết mạch truyền thừa, chuyên lấy loài người làm thức ăn chính.
Con Toàn Quy này toàn thân đen tuyền, mình rùa, đầu chim, đuôi rắn, chân ba
ba. Mỗi một bộ vị đều được bao bọc bởi mai rùa cùng lớp vảy cứng rắn, linh
kiếm khó mà xuyên qua.

Cũng may nó chỉ là một đầu thú hồn, nếu không Hoàng Thiên hôm nay lành ít dữ
nhiều.

Oành oành.

Kiếm ảnh nát tan, mặt đất chấn động dữ dội. Hoàng Thiên cảm giác được một cỗ
khí tức cuồng bạo áp tới, nhất thời biến sắc. Hắn vội vàng thu kiếm, sau đó
quát to một tiếng, hữu quyền vung lên, sau lưng bộc phát ra hỏa diễm ngũ sắc
như muốn đốt cháy cả bầu trời.

Một quyền trực tiếp đối kháng, không có tránh né.

Vù!

Một quyền này của hắn vốn là đánh vào đầu của Toàn Quy, thế nhưng đầu hồn thú
này phản ứng quá nhanh, liền trực tiếp lấy lưng ra va chạm. Một quyền một mai
hung hăng đụng vào nhau.

Bành!

Nổ lớn rung trời, đừng đợt sóng lực mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh, hóa
thành những đọt sóng xung kích đáng sợ, phá hủy toàn bộ mọi thứ cản đường.

Chật vật lui về phía sau, Hoàng Thiên hai tay như tê dại đi, khổ khẩu suýt nữa
rách toác. Một chiêu vừa nãy hắn ăn thiệt thòi không nhỏ.

Cũng còn may, phía bên kia đầu Toàn Quy mai rùa biến dạng, vết nứt lan tràn,
hiển nhiên thụ thương không nhẹ.

Gào..oooo.

Con Toàn Quy ngửa mặt lên trời gào thét, há mồm phun ra hỏa diễm hắc sắc,
hướng Hoàng Thiên đốt tới.

Hành động này của nó khiến cho Hoàng Thiên vui mừng, con rùa đen này lại dám
chơi lửa với hắn.

Hai tay kết ấn, hắn bật mạnh một cái, đón đánh về phía Toàn Quy. Hỏa diễm ngũ
sắc bùng cháy, bao quanh bảo vệ lấy cơ thể, khiến cho hỏa diễm hắc sắc không
thể tổn thương hắn chút nào.

Khi còn cách đối phương khoảng mười mét, hắn rốt cục đánh ra pháp ấn, đem theo
hỏa diễm ngũ sắc mà đi. Thậm chí còn kéo theo cả hỏa diễm hắc sắc của hồn thú,
cuốn ngược trở về thiêu đốt chính nó.

Nơi đây nhất thời chìm trong biển lửa, sáu màu hỏa diễm đan xen phát sáng rực
rỡ, hừng hực bùng cháy.

A…!!!

Phía bên ngoài đại trận, một tên thiếu niên điều khiển hắc sắc tiểu kỳ đau đớn
kêu lên, sau đó phun ra một ngụm máu đen xì. Hắn chính là kẻ điều khiển đầu
Toàn Quy, giờ đây hồn thú bị đốt cháy, liền bản thân cũng thụ trọng thương.

Bạch Khôi trong lòng trầm xuống, mới chỉ giao thủ một chút thôi mà người của
mình đã bị thương rồi. Tên Hoàng Thiên này cũng quá biến thái đi, điều này làm
cho hắn càng muốn lấy mạng đối phương hơn.

Bên trong đại trận, hỏa diễm tan đi. Hoàng Thiên nhanh chóng tiếp cận về phía
hồn thú Toàn Quy, muốn nhân cơ hội giết chết nó.

Thế nhưng vụt một tiếng, hắn bị một thứ cứng rắn đánh bay ngược trở lại, suýt
chút nữa đã bị thương.

Chỉ thấy trong bụi mù tàn diễm xuất hiện một đầu hồn thú thứ hai. Đây là một
con tam đầu hồn thú, một đầu như diều hâu, một đầu sư tử, và một đầu rắn độc.
Thân hươu, đuôi cáo, móng cọp, phía trên đầu sư tử có cặp sừng nhọn hoắt,
chính những chiếc sừng này vừa này đã đánh bay hắn.

- Sổ tư hồn thú.

Nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, Hoàng Thiên lẩm bẩm.

Đây là một sinh vật cực kỳ đáng sợ, sinh trưởng sâu trong rừng hoang, nhân
loại rất khó bắt gặp. Chủng loài này thực lực chiến đấu không quá mạnh, nhưng
sinh mệnh lực lại cực kỳ ương ngạnh. Ba cái đầu đại biểu cho ba cái mạng, chỉ
cần còn một cái đầu thì nó vẫn có thể sống và mọc ra đầu mới.

Không nghĩ tới lại có người có thể bắt gặp, giết chết nó và luyện hồn vào đại
trận. Cửu hung tru linh trận quả thực danh bất hư truyền, mạnh mẽ đến biến
thái.

Lúc này Hoàng Thiên có chút lo lắng, dù cho hắn lại đánh bại được đầu Sổ tư
hồn thú này, thì vẫn không thể giải quyết được gì. Phải biết rằng đại trận này
có tới cửu đầu hồn thú, dù cho chỉ có năm đầu chủ công thì hắn cũng khó mà
chống đỡ nổi.

- Không được, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đại trận a.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #74