Kinh Các


Người đăng: hdkien00

Cuối cùng, Lâm Thanh Phong đưa cho Hoàng Thiên một cái lệnh bài nhỏ, bảo hắn
cất giữ.

- Phong gia gia! Đây là?

Nhìn chiếc lệnh bài hoàng kim trong tay, Hoàng Thiên hỏi lão.

- Đây là lệnh bài tiến vào Kinh Các, ngươi có cần thứ gì thì cứ tới đó.

Hoàng Thiên thất kinh, theo lời nói của lão là hắn có thể tùy tiện vào Kinh
Các, tùy ý quan sát các loại điển tịch kinh thư? Điều này cũng quá khiếp người
rồi.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười hiền lành, gật đầu:

- Cố gắng nâng cao thực lực của bản thân mình, tương lai đại chiến ta cũng
khó mà bảo vệ được các con rồi. Mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân mình
thôi.

Lời của lão tuy ấm áp, nhưng lại khiến Hoàng Thiên cảm thấy đau lòng. Chuyện
tương lai ai mà biết trước, có thể một ngày nào đó, chính lão cũng phải ngã
xuống.

Từ biệt Lâm Thanh Phong, hắn không có trở về phòng nữa mà trực tiếp tiến về
phía Kinh Các. Hắn không muốn bản thân bỏ phí một giờ nào nữa, hắn muốn bản
thân phải ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.

Trời đã xế chiều, từng tia nắng yếu ớt đã không còn sức nóng nữa, chỉ còn lại
một màu đỏ rực chiếu xa rực rỡ phía chân trời.

Hoàng Thiên cất bước trên đường đá, hướng về phía Kinh Các tọa lạc. Thiên
Nguyên Học Viện mặc dù vừa mới thành lập chưa lâu, theo lý thì điển tịch cùng
kinh thư sẽ không nhiều mới đúng. Thế nhưng Lâm Thanh Phong là ai? Kinh thư mà
lão sưu tầm há lại bình thường. Đó là còn chưa kể tới các thế lực đều đưa tới
số lượng lớn. Mặc dù không có những kinh thư tuyệt thế, nhưng số lượng lại
tuyệt đối khó mà tưởng tượng.

Xuất hiện trước mắt hắn là một tòa bảo các khổng lồ đứng sừng sững giữa núi
rừng. Bảo các mới xây, thậm chí còn tỏa ra từng khí tức tươi mới, khiến lòng
người mát lạnh.

Đẩy cánh cửa nặng nề ra, một đại điện rộng lớn xuất hiện trước mặt hắn. Bên
các vách tường là những giá đỡ chứa đầy điển tịch cùng kinh thư, tỏa ra ánh
sáng lấp lánh. Có điển tịch mang phong cách cổ xưa, cũng có kinh thư mới tinh
óng ánh đủ loại được sắp xếp gọn gàng.

Hoàng Thiên không khỏi hít một hơi khí lạnh, số lượng này cũng quá nhiều đi,
đây mới chỉ là tầng thứ nhất thôi đấy.

Mà lúc này tại trung tâm của đại điện, có một bục đá cổ xưa. Một lão giả tóc
bạc ngồi xếp bằng bên trên không hề động đậy, hệt như một bức tượng gỗ.

Tuy ông lão thoạt nhìn rất bình thường, không có tỏa ra chút uy áp cùng nguy
hiểm nào. Nhưng Hoàng Thiên biết được đối phương tuyệt đối là chí cường giả.
Chỉ cần hắn dám manh động chắc chắn không thoát khỏi cái chết.

- Tiền bối!

Hắn cất tiếng chào hỏi, nhưng không được đáp lời, bèn đánh liều bước tới, cẩn
thận tiến về phía ông lão. Thế nhưng khi còn cách bục đá năm mét, đột nhiên
một cỗ cảm giác nguy hiểm ập tới khiến hắn rợn cả tóc gáy, vội vàng đứng im
không nhúc nhích. Vì hắn mơ hồ cảm nhận được trước mặt hắn có một cái sát trận
vô cùng khủng bố. Chỉ cần tiến thêm một bước chính là vạn kiếp bất phục.

Hắn vội vàng lấy ra lệnh bài, sau đó chắp tay nói:

- Vãn bối là nghe theo Phong gia gia tới học tập kinh thư.

Ông lão vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cỗ cảm giác nguy hiểm đã tan đi.
Hoàng Thiên lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng cúi đầu một cái, sau đó lui
về phía sau.

Mà lúc hắn quay người đi thì mi mắt ông lão khẽ động, sau đó mở ra, sâu trong
ánh mắt lóe lên tinh quang sắc bén quét về phía hắn, âm thầm gật đầu tán
thưởng.

- Có thể phát giác được Vô Tướng Lục Sát trận của ta, thiên phú rất mạnh.

Nói đoạn, lão lại nhắm mắt lâm vào tĩnh tọa.

Hoàng Thiên không biết mọi chuyện, lúc này hắn đang hướng về phía vách tường
có chứa điển tịch cùng kinh thư liên quan tới Trận pháp.

Nhìn số lượng kinh thư khổng lồ trước mắt, Hoàng Thiên hít một hơi thật sâu cố
gắng trấn định ham muốn trong lòng. Hắn mặc dù rất muốn nhanh chóng học tập
mọi kiến thức về Trận pháp, nhưng cũng biết dục tốc bất đạt. Mọi thứ cần phải
bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, xây đắp một nền móng thật vững chắc rồi mới
tiếp xúc tới những tầng thứ cao hơn.

Vì vậy hắn tìm tới những điển tịch cơ bản nhất, không ngừng tìm hiểu mọi thứ.
Trước mắt hắn dần dần mở ra một thế giới mới, một thế giới của kiến thức trận
pháp, mênh mông vô bờ, không có điểm cuối.

Đọc hết điển tịch này đến điển tịch khác, bất giác thời gian đã là nửa đêm. Mà
số lượng điển tịch Hoàng Thiên đọc qua đã hơn trăm cuốn, tốc độ đọc nhanh tới
mức bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.

Dần dần, hắn phát hiện ra bản thân có một trí nhớ rất mạnh, tất cả mọi thông
tin từ những điển tịch kia chỉ cần hắn đọc qua một lần liền không thể quên.
Hơn nữa hắn còn cảm nhận được năng lực suy diễn và lý giải siêu cường.

Điều này trước đây chưa từng xuất hiện qua, có lẽ chỉ mới phát sinh gần đây.

- Lẽ nào liên quan tới việc thức tỉnh huyết mạch?

Buông cuốn điển tịch xuống, hắn thầm nghĩ trong lòng. Có lẽ chỉ có việc thức
tỉnh huyết mạch mới có thể khiến bản thân hắn thay đổi kinh người như thế.

Cuối cùng hắn dừng lại, dựa vào năng lực của bản thân vừa phân tích, vừa lý
giải tất cả kiến thức vừa tiếp thu. Bắt đầu tinh giản, thanh lọc và sắp xếp
lại nền tảng kiến thức cơ bản. Khiến chúng trở thành căn cơ tốt nhất cho bản
thân.

Không biết bao nhiêu lâu sau, hắn lại đứng dậy tiến tới, đọc thêm điển tịch từ
bộ này rồi đến bộ khác một cách say xưa.

Cứ như thế tiếp thu, suy diễn, tinh giản, ghi nhớ, thời gian thấm thoát trôi
qua. Đến khi hắn tỉnh khỏi suy diễn thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Đặt điển tịch trên tay về vị trí cũ, hắn định rời đi thì giật mình kinh hãi,
vì phía ông lão thần bí kia không biết tự khi nào đã xuất hiện, đứng ngay phía
sau hắn.

Thân hình lão mờ ảo, khi thực khi hư, thi thoảng lại có phù văn lưu chuyển,
kết thành một tràng vực thần bí bao quanh cơ thể.

Thấy Hoàng Thiên đã tỉnh khỏi trạng thái không minh, lão gật đầu tán thưởng,
nói:

- Hài tử! Thiên phú trận pháp rất mạnh.

Nói đoạn, lão đưa tay về phía trước, cách không vẽ ra một đạo phù văn huyền
ảo. Chia làm sáu phương vị bất đồng, nhìn có vẻ rời rạc yếu ớt, nhưng thực
chất lại liên kết chắc chắn, cô đọng đến mức đáng sợ.

- Nhìn thật kỹ, xem xem bản thân có thể suy diễn được bao nhiêu biến hóa?

Hoàng Thiên hai mắt trợn tròn kinh ngạc, sau đó dần dần chuyển thành hứng

thú, đắm chìm vào trận văn trước mắt. Phải tới hơn mười lăm phút sau, hắn mới
thu hồi ánh mắt, cảm thán không thôi. Sáu đạo phù văn này mặc dù bề ngoài nhìn
thì thấy đơn giản, nhưng biến hóa khôn lường, thậm chí hắn có cảm giác còn
mạnh hơn vô số lần Thất Thải Tinh Thần trận.

- Lục đạo làm chủ, vừa sinh vừa diệt, ba đạo trên hình thành tam thiện đạo,
ba đường dưới hình thành tam ác đạo, từ đó mà diễn hóa luân hồi. Thiên địa
huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, vạn vật sinh linh đều không ra khỏi lục đạo,
vĩnh viễn luân chuyển trong đó, bị giam giữ trong bánh xe luân hồi.

Hoàng Thiên chậm rãi nói ra tất cả cảm nhận của bản thân, tuy rằng không có
nhìn thấu tất cả biến hóa, nhưng lại có thế nhìn ra được bản chất quan trọng
nhất của nó.

- Nói rất hay, Lục Đạo Luân Hồi trận xưa nay luôn luôn huyền bí khó lường,
mấy ai có thể nhìn thấu? Một người chỉ mới bước đầu học tập trận pháp lại có
thể suy diễn tới mức này, quả thực bất phàm.

Hoàng Thiên nghe thấy cái tên Lục Đạo Luân Hồi trận thì mày kiếm dựng đứng, có
chút khó tin rồi. Mười tiên thiên đại trận tự nhiên, bài danh thứ sáu Lục Đạo
Luân Hồi trận. Còn mạnh hơn Thất Tinh Minh Thần trận một bậc a. Vậy mà hắn hôm
nay lại được quan sát, quả nhiên được được lợi ích không nhỏ.

Đoạn hắn rụt rè nhìn về phía ông lão, ấp úp nói:

- Tiền bối! Ta có thiên phú như thế, hay là ngài dạy cho ta Lục Đạo Luân Hồi
trận đi.

Lục Đạo Luân Hồi trận uy lực không cần phải nói, chỉ cần học được một chút da
lông cũng đủ để hắn ngạo thị thiên hạ a.

Nhưng là không để hắn như nguyện, ông lão đã trừng mắt giáng cho hắn một bạt
tai đến say sẩm mặt mày.

- Ăn nói ngông cuồng, tiên thiên đại trận tự nhiên không ai có thể tác động
chứ đừng nói tới nắm giữ. Ta nếu như có thể nắm cấp độ trận pháp như thế, thì
còn phải ở cái thế giới rách nát này ư?

Hoàng Thiên bất mãn, vừa mới tìm hiểu về trận pháp được một hôm, hắn làm sao
biết được những chuyện đó. Miệng lẩm bẩm:

- Hóa ra cũng chỉ là mô hình trận pháp giống lão đạo sư.

Lời hắn vừa nói ra, lại bị ông lão vỗ cho một cái vào ót, suýt chút nữa ngã
sấp mặt xuống nền nhà rồi.

- Lại dám so sánh ta với mấy tên Trận sư nghiệp dư?

Hoàng Thiên hết biết nói gì rồi, ông lão này tu luyện lâu năm tính khí thất
thường, khó mà chiều lòng. Rốt cục hắn không nói gì nữa, lựa chọn im lặng đứng
đó.

Bốp!

Lại một âm thanh giòn giã vang lên, Hoàng Thiên đầu óc lại choáng váng rồi. Im
lặng cũng bị đánh là sao?

- Đứng trước mặt ta mà dám im lặng, khinh thường nói chuyện cùng ta sao.

Hoàng Thiên như hóa đá, nói cũng bị đánh, không nói cũng bị đánh. Đây là muốn
hắn phải làm sao?

Lúc này đây ông lão mỉm cười hiền lành, nhưng lọt vào mắt Hoàng Thiên lại
khiến hắn có chút khó hiểu. Nụ cười này có chút gì đó không được bình thường
a, giống như có chút đê tiện thì phải.

- Hài tử! Có muốn bái ta làm sư phụ?

Ông lão hỏi, tóc bạc phất phơ, giọng nói ôn hòa khiến người khác cảm thấy ấm
áp.

Hoàng Thiên ngẩn ra một hồi, hiển nhiên không nghĩ rằng ông lão sẽ nói như
thế, nhất thời bất ngờ không biết nói gì. Sau đó suy nghĩ một hồi, hắn mới
thẹn thùng nói:

- Sư phụ! Có thể truyền cho đệ tử Thất Thải Tinh Thần trận, Lục Đạo Phong
Thiên trận các loại không a?

Vẻ mặt ông lão đen lại, tràn đầy hắc tuyến. Không nhanh không chậm vỗ cho
Hoàng Thiên một cái bạt tai nữa. Tên xú tiểu tử này lòng tham không đáy, mấy
cái tên hắn kể ra có cái nào là tầm thường. Mặc dù chỉ là đại trận mô phỏng
lại, nhưng đều xếp hạng tuyệt thế thần trận, thế gian hiếm có. Vậy mà hắn đều
yêu cầu một lúc vài loại như thế, bảo sao lão không tức cho được.

- Mi tên xú tiểu tử, lòng tham không đáy a.

Hoàng Thiên ui cha một cái, xoa xoa cái ót đã bị vỗ cho đỏ chót, trong lòng
không ngừng oán thầm.

- Sau này không cần tham gia học tập trận pháp trên lớp nữa, đều đến Kinh Các
nghiên cứu điển tịch, nếu như có chỗ không hiểu cùng thắc mắc, đến hỏi vi sư.

- Ơ! Vậy là tự học sao? Sư phụ không dậy con?

Hoàng Thiên rất là ngây thơ hỏi, khiến ông lão suýt chút nữa không kìm chế
được mà vỗ cho hắn phát nữa, liếc xéo hắn:

- Mi cứ học cho vững kiến thức cơ bản, khi nào vi sư cảm thấy đã đủ vững chắc
thì mới truyền đạt những kiến thức cao thâm. Hơn nữa Trận pháp thiên biến vạn
hóa, vô cùng vô tận, quan trọng nhất vẫn là tự thân lĩnh ngộ cùng sáng tạo. Vi
sư có thể dạy ngươi kiến thức, nhưng không thể dạy ngươi sáng tạo a. Đường đều
phải là tự ngươi đi, không một ai có thể giúp. Được rồi, còn không mau lên lớp
học, vi sư cũng phải đi rồi.

Nói đoạn, ông lão quay người bước nhẹ vài bước, không gian liền tỏa ra những
gợn sóng nhẹ biến mất không thấy.

Hoàng Thiên rời khỏi Kinh Các, trong lòng cảm thấy khác lạ, cứ như vậy bái sư
rồi sao? Đồng thời cũng cảm thấy có chút ấm ức, sư phụ cũng quá vô tâm à nha,
đến tên của mình còn chưa nói cho hắn biết.

Trên con đường đến giảng đường, một tin tức truyền đến tai khiến hắn nổi giận
đùng đùng. Sát khí lâu nay trấn áp trong cơ thể liền triệt để bùng phát rồi.

Hàn Lâm xích mích với người khác, bị đánh cho trọng thương.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #72