Chỉ Cần Bảo Vệ Ngươi...


Người đăng: hdkien00

Trong tinh không, ngoài ba mươi ba tầng trời Nguyên giới, Thiên Phương xung
quanh tiên quang ngập trời.

- Đến luôn a!

Thiên Phương bình tĩnh mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng lại như dung nhập
vào thinh không, nhấc lên cuồn cuộn gợn sóng lan truyền khắp không gian. Lời
nàng vừa dứt, Thiên Địa nổ vang, ngàn vạn dặm thinh không trong chớp mắt nhất
tề tan vỡ, tiên quang đạo pháp tung hoành.

Rất nhanh sau đó có một cái hư ảnh từ hư không đổ vỡ xuất ra, tại không trung
phát ra một cỗ uy thế bá vương, đứng trên thiên địa, chấn động bát phương. Mà
từ trên hư ảnh, người ta phảng phất cảm nhận được khí tức của thế giới tang
thương, như là toàn bộ thiên địa mênh mông cuồn cuộn.

Càng là sau khi hư ảnh xuất hiện liền hóa thành một đầu ngón tay, hướng về
phía Thiên Phương mà nhấn một cái. Ngón tay như vô hạn khổng lồ thay thế toàn
bộ tinh không, phát ra bảo quang ngợp trời.

Một chỉ, tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại để cho người ta có cảm giác có
thể xóa bỏ toàn bộ thiên địa.

- Nghịch chi đạo, diệt chi Nguyên*.

Cũng ngay tại thời khắc này, một thanh âm như không thuộc về thế giới này, mơ
hồ truyền đi khắp tinh không. Thanh âm lạnh như băng, không có linh động, thế
nhưng vừa ra lại khiến cho đạo và tắc đều bị áp chế xuống.

Oanh một tiếng, nổ mạnh ngập trời, trùng kích hướng về bốn phía mãnh liệt
khuếch tán, Thiên Phương vô lực hoàn thủ, thân thể bị đè dưới ngón tay, sắc
mặt tái nhợt. Tiên Nguyên lực trong cơ thể toàn bộ tiêu tán, Tiên anh thống
khổ vặn vẹo không ngừng, thậm chí đã xuất hiện những vết nứt, thọ nguyên lấy
một tốc độ khó có thể hình dung mà không ngừng giảm xuống.

Mà ngay tại lúc này, trong Nguyên Giới, Vô Phong sắc mặt tràn đầy kinh hãi
hướng về phía bầu trời nhìn tới, miệng lẩm bẩm:

- Thiên Đạo khí tức… là Thiên Đạo trừng phạt.

Cũng là Nguyên Giới, trong một sơn cốc dưới đáy vực sâu, quanh năm bao phủ bởi
sương mù. Tại trung tâm của sơn cốc, có 1 cái hồ đen sâu thăm thẳm, tĩnh lặng
không một gợn sóng, hơi lạnh bốc lên nghi ngút. Ven hồ tràn đầy sức sống, cây
cối cỏ dại đua nhau sinh trưởng. Đặc biệt, ở bên hồ lại có một gian nhà bằng
cỏ tranh.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống xuyên qua lớp sương mù dày đặc ánh lên sự huyền
ảo, khiến cho khung cảnh khi thì như thật, khi thì hư ảo, khi lại như một thế
giới riêng biệt.

Mà lúc này, ngay tại cửa của căn nhà tranh, có một lão giả đang đứng, ánh mắt
quan sát bầu trời, nhàn nhạt nói:

- Khí tức này… là kẻ nào chọc giận hắn?

Ngưng một lát, lão khẽ mỉm cười lắc đầu, than nhẹ:

- Cũng đã mấy vạn năm rồi… chủ nhân, ngươi rốt cục đã đi đâu?

Ngoài ba mươi ba tầng trời Nguyên Giới, Thiên Phương thân thể như héo rũ, bộ
dáng càng trở nên già nua, sinh cơ ngày càng yếu, hồn phách cũng có dấu hiệu
muốn tiêu tan. Thế nhưng trong mắt lộ ra cố chấp, không chần chờ, càng không
có đi né tránh.

Mặc kệ là sau lưng thiên đạo diệt chi nguyên, mặc kệ tu vi không ngừng giảm
xuống, mặc kệ thọ nguyên cạn kiệt, nàng vẫn cố thi triển thuấn di xuất hiện
bên cạnh Hoàng Thiên, nắm chặt lấy tay hắn.

Tu vi, pháp lực, thọ nguyên, tại thời khắc này đều bị nàng quên lãng, trong
mắt nàng bây giờ chỉ có Hoàng Thiên, chỉ có chàng thiếu niên chân chất, nhưng
lại khiến cho nàng một cảm giác an lành, tin tưởng tuyệt đối, một chàng thiếu
niên tầm thường, nhưng lại đem lại cho nàng cảm giác được bảo vệ, bao bọc.

Nhìn thân thể tàn phá của hắn, thân thể nàng run rẩy, trong đôi mắt vốn lạnh
lùng giờ đây đã ngấn nước.

- Thiên…

“Thiên Phương lúc này, dường như đã không còn là Thiên Phương khi xưa nữa”.
Nếu như có một kẻ nào đó nhận thức nàng có mặt tại đây, trông thấy Thiên
Phương lúc này, kẻ đó ắt sẽ giật mình mà thốt ra câu nói đó, bởi:

Thiên Phương năm xưa lạnh lùng bao nhiêu, giờ đây lại nhẹ nhàng gần gũi bấy
nhiêu.

Thiên Phương khi xưa mạnh mẽ bá đạo bao nhiêu, giờ đây lại ôn hòa nhu tình bấy
nhiêu.

Là hắn khiến nàng thay đổi… thâm tâm nàng biết rõ, thế nhưng điều có lẽ không
còn quan trọng nữa.

- Nghịch Thiên thì sao? Nghịch Đạo thì thế nào? Chỉ cần bảo vệ được ngươi,
cho dù Thiên Đạo… ta cũng không sợ.

- Năm ấy! Ngươi từng bảo vệ ta, bây giờ hãy để ta được bảo vệ ngươi...

Khẽ siết chặt lấy bàn tay hắn, cảm nhận sinh cơ yếu ớt từ cơ thể hắn, thế
nhưng nàng không hề sợ hãi. Bởi nàng tin tưởng, nam nhân của mình sẽ không dễ
dàng chết đi như thế, sẽ có một ngày, hắn đứng trên Thiên Đạo, sẽ có một ngày
hắn báo thù cho nàng.

Bầu trời Nguyên giới ầm ầm phá toái, hư ảnh ngón tay rất nhanh đuổi theo tới,
mang theo uy áp ngợp trời, như muốn hủy diệt chúng sinh.

Thiên Phương mỉm cười một cách thê lương, dùng chút tu vi còn sót lại của bản
thân cưỡng ép sử dụng Nguyên Giới Khổng Tước chi linh. Nhất thời sau lưng nàng
hiện ra một đôi cánh khổng tước đỏ rực như lửa, tiên hỏa bừng bừng, tản ra
ráng mây đỏ đầy trời, bao phủ lấy Hoàng Thiên.

Nàng không cho phép ai làm tổn hại đến hắn, kể cả Thiên Đạo.

Đầu ngón tay đã đến rất gần, lực lượng như hủy diệt Thiên Địa nhất thời bộc
phát, đánh về phía Thiên Phương.

- Hai người các ngươi đã rơi xuống đây, coi như là cùng lão có duyên, thôi
thì giúp các ngươi một lần vậy…

Đúng lúc này, trong sơn cốc dưới đáy vực, lão giả thần bí nhẹ than, sau đó hai
mắt đột nhiên lộ ra lãnh mang, cánh tay khẽ chuyển, trong người truyền ra
tiếng nổ vang, thân thể bên ngoài tản mát ra sát khí, long trời lở đất.

- Chỉ là một cái quy tắc lực lượng, còn không toái cho ta.

Chỉ thấy lão quát lên một tiếng, không hề làm thêm một động tác gì khác, cũng
không có đánh ra lựng lượng cuồng bạo gì. Thế nhưng âm thanh vừa dứt, ngón tay
phảng phất bị tước đi tư cách tồn tại, liền bị xóa đi khỏi thinh không.

Nhìn đầu ngón tay biến mất, lão giả khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, lẩm bẩm:

- Một tia thần niệm quy tắc cũng khiến ta phải toàn lực chống đỡ, Hắn dù chưa
hồi phục, nhưng có lẽ không còn lâu nữa a.

Dứt lời, lão liền quay đầu bước vào trong căn nhà tranh, vừa bước vào căn nhà
liền biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

oOo

La Hoa Thôn, một thôn sơn nhỏ bé nằm ở phía Đông Mộc Thanh cốc. Bốn bề bao phủ
bởi rừng rậm và đồng cỏ, từng quần thể rừng và đồng cỏ nguy nga kỳ vĩ trải
ngút tầm nhìn. Sáng sớm ban mai, những tia nắng mập mờ xuyên qua làn sương mù
lành lạnh của sáng sớm, chiếu rọi vào trong thôn.

Trên một mô đất phía cửa thôn, những ánh nắng rạng rỡ len lỏi qua tán lá của
một cây đại thụ, in dấu từng đốm sáng li ti trên mặt đất.

Một đám mười mấy người trưởng thành đang đứng, dáng người to lớn, tất cả đều
vận áo ngắn ngang lưng và quần dài may bằng vải bố. vẻ mặt ai ai cũng khẩn
trương, chăm chú quan sát. Trước mặt bọn họ là một vị trung niên nhân tóc đã
ngả hoa râm, hai tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu lạnh lùng cất tiếng:

- Lần này tiến nhập Mộc Thanh Lâm mục tiêu chủ yếu là săn thú và hái thuốc.
Mọi người phải chú ý cẩn thận, bám sát đội hình, không được phép đi riêng lẻ,
có điều gì bất thường phải báo ngay cho lão Ngũ, không được tự ý hành động,
nghe rõ chưa?

Đám người phía dưới nghiêm túc gật đầu, ai cũng biết Mộc Thanh Lâm này cực độ
nguy hiểm, sơ sẩy một chút là có thể mất mạng như chơi.

- Được rồi, mọi người xuất phát thôi!

Đoàn người rất nhanh di chuyển, hướng về phía Tây mà đi.

- Ta thấy không ổn lắm, hôm qua lúc nửa đêm trong Mộc Thanh Lâm phát ra âm
thanh khá lớn, chắc chắn có chuyện gì đó bất thường.

Một tên thanh niên khoảng chừng hai lăm ba mươi tuổi đi thụt lùi về phía sau,
khẽ nói với một tên thanh niên khác.

- Ừ! Đêm qua ta đang ngủ say cũng giật mình tỉnh dậy, không biết là có chuyện
gì?

Tên thanh niên kia cũng lên tiếng, cay mày suy nghĩ, theo hắn cảm nhận quả
thực Mộc Thanh Lâm có chút không bình thường. Nếu chẳng phải trong thôn đang
rất cần thảo dược chữa bệnh và thịt thì bọn họ sẽ không đi vào.

- Mọi người yên tâm đi, chúng ta đi vào ban ngày, hơn nữa chỉ là ngoại vi nên
sẽ không sao đâu.

Người trung niên đi đầu nói lớn, trấn an mọi người.

- Lão Ngũ nói đúng đó, chúng ta đã đi nhiều lần, chẳng phải vẫn an toàn trở
ra đó sao?

Một người khác cũng lên tiếng.

Và cứ thế, một toán người khỏe mạnh nhất thôn mang theo vũ khí, thẳng tiến vào
trong chốn núi sâu rừng rậm, một luồng hơi thở của đại hoang tức thì ập tới
khiến lòng mỗi người đều khẩn trương lên.

oOo

Mộc Thanh Lâm nguyên thủy rậm rạp, hàn khí trong rừng rất nặng, độc trùng có
mặt khắp nơi, tiếng hung thú, dã thú gào thét như tiếng sấm rền vang vọng khắp
khu rừng.

Grao

Âm thanh rống giận của hung thú truyền tới làm cho cát bay đá chạy, tiếng vọng
ầm ầm, cây cối lắc lư dữ dội, lá bay tứ tung.

Đám người trong thôn đang vây bắt một con Huyết Hắc Ngưu non, vẻ mặt ai cũng
căng thẳng, tay cầm vũ khí đánh tới. Huyết Hắc Ngưu vốn là hung thú cỡ lớn,
con trưởng thành có thể cao tới ba mét rưỡi, nặng tới mười ngàn cân. Là một
loài hung thú cực độ nguy hiểm, nên thôn dân thường không dám đối đầu với
chúng, mà chỉ dám ra tay với con non.

Con Huyết Hắc Ngưu này còn khá nhỏ, chỉ nặng khoảng chừng hơn ngàn cân, rất
nhanh bị thôn dân hạ gục.

Mọi người nhanh chóng xẻ thịt, cho vào trong giỏ tre đeo sau lưng, Hôm nay bọn
họ thu hoạch được khá nhiều, chiếc giỏ nào cũng đầy ắp thịt, giỏ ít nhất cũng
hơn một trăm cân, ngoài ra còn có hai chiếc giỏ đựng đầy dược thảo.

- Lão Ngũ, mau nhìn xem… bên kia có ánh sáng.

Đột nhiên một người trong nhóm hô lên, cánh tay đồng thời chỉ về phía xa.
Hướng theo cánh tay của người nọ, mọi người trông thấy cách bọn họ khoảng
chừng hơn năm mươi mét có những vệt sáng không ngừng di chuyển.

- Mặc kệ đi, chúng ta mau ly khai, nếu Huyết Hắc Ngưu mẹ trở về thì nguy.

Một người trong nhóm nói.

- Ta nghe nói tiên dược khi thành thục sẽ phát ra ánh sáng, có khi nào đó là
tiên dược không?

Người nọ tiếp tục nói, ánh mắt vẫn hướng về phía xa tràn đầy hiếu kỳ.

- Ta nghe nói tiên dược có thể chữa được bách bệnh, cải tử hoàn sinh đó.

- Lão Ngũ hay là chúng ta qua xem một chút, rồi rời đi cũng không muộn.

Người trung niên tên lão Ngũ trầm tư suy nghĩ một lát, rồi sau đó gật đầu nói:

- Như vậy cũng được, qua xem một chút, nhưng nếu có nguy hiểm gì mọi người
phải mau lập tức bỏ chạy, không được tham lam, nghe chưa?.

Bản thân lão Ngũ hắn cũng rất tò mò, nếu quả thực là tiên dược mà bị hắn bỏ
qua như vậy thì thực đáng tiếc.

Được đội trưởng đồng ý, nhóm người cẩn thận tiến về phía phát ra ánh sáng.

Cứ như vậy, mọi người đi thêm được khoảng hơn bốn mươi mét, ánh sáng tỏa ra
ngày cành nhiều, những luồng sáng có hình thù kỳ dị không ngừng di chuyển
trong không gian.

- Chính là chỗ này.

Mọi người liền dừng lại, xuất hiện trước mắt là một khoảng trống đổ nát, một
miệng hố lớn có đường kính hơn năm mươi mét đất đá lởm chởm, mà ánh sáng chính
là từ trong hố phát ra.

- A! Dưới hố có người.

Rất nhanh có người thốt lên khiến mọi người thoáng giật mình kinh hãi, nhưng
khi nhìn rõ, trông thấy những vết máu trên y phục của hai người trong hố thì
rốt cục bình tĩnh lại, lão Ngũ hô lên:

- Mau cứu người!

Lời lão vừa dứt, đã có ba bốn người nhảy xuống hố:

- Bọn họ vẫn còn sống.

- Lão Ngũ, bọn họ bị thương rất nặng!

- Được rồi, Giang Nam, Đại Tử, hai cậu làm cáng, chúng ta đưa họ về a.

Hai người này chính là Hoàng Thiên cùng Thiên Phương, sau khi lão giả thần bí
giúp hai người chặn đầu ngón tay. Thiên Phương liền lâm vào hôn mê, hai người
rơi tự do xuống dưới đáy vực là Mộc Thanh Lâm này, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh
lại.

Hai chiếc cáng từ cành cây và dây rừng rất nhanh được làm xong, đám người liền
đưa hai người lên. Điều khiến họ rất khó hiểu là nữ tử này nắm rất chặt bàn
tay của thiếu niên, dẫu cho họ có gỡ kiểu gì cũng không ra, nên đành tặc lưỡi
để yên như thế, đưa hai người cùng lên một cáng, nằm bên cạnh nhau.

Mặt trời ngả bóng, trong ánh tàn dương, đoàn người rất nhanh rời khỏi Mộc
Thanh Lâm, về tới sơn thôn.

Mấy chục người xuất hiện ở cửa thôn, ánh chiều tà chiếu xuống tạo nên những
chiếc bóng dài lê thê.

- A! mọi người về rồi.

Một vài tiếng trẻ con nhao nhao vang lên, mọi người trong thôn đều đứng đợi
không biết tự bao giờ. Đám trẻ con thì vui cười háo hức, những người lớn thì
thở phào, nỗi lo lắng trong lòng cũng tan biến, mỉm cười nhìn tới.

Đó là một sơn thôn nhỏ bé mà yên bình – La Hoa Thôn.

*Nghịch chi Đạo, diệt chi Nguyên: Nghịch Đạo của ta, diệt ngươi Bản Nguyên.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #44