Người đăng: hdkien00
Sau sáu ngày phi hành, bọn Hoàng Thiên rốt cục đã tới nơi. Huyết Sắc Chi Lâm
đúng như tên gọi của nó, là một khu rừng màu máu. Thực vật huyết sắc, động vật
huyết sắc, sương mù suyết sắc, thậm chí thổ nhưỡng cũng huyết sắc.
Hoàng Thiên mặc dù từng nhìn thấy khu rừng này vài lần, nhưng vẫn như trước
cảm thấy rùng mình. Đừng nói tới đám tân học viên, bọn hắn phần lớn đều là con
cháu trong các gia tộc tông môn, lần đầu ra ngoài thí luyện. Khi trông thấy
khu rừng thì từng trận hoảng sợ, thậm chí có kẻ đứng còn không vững.
Bên trong Huyết Sắc Chi Lâm, cổ mộc khổng lồ trải rộng bốn phương, sừng sững
như những tòa huyết sơn. Từng đám dây leo lớn như thân người, quấn quanh đại
thụ, có những nhánh rũ xuống, kết hợp với những loài thực vật nhỏ hơn và sương
mù khiến tầm nhìn rất hạn chế. Người tiến vào nếu không bám sát nhau, rất dễ
bị lạc lối.
Điều kỳ lạ là cả một khu rừng rộng lớn như thế lại im lặng đến lạ kỳ. Không có
tiếng chim, không có tiếng thú, thậm chí đến tiếng côn trùng cũng không có.
Ngoài những đám xương mù lặng lẽ trôi vờn quanh đại thụ ra, mọi thứ khác dường
như đều bất động, khiến người ta có cảm giác rờn rợn.
Lão giả điều khiển cho lôi diệp hạ xuống bên rìa Huyết Sắc Chi Lâm, nhìn biểu
lộ của đám học viên, mỉm cười nói:
- Thời gian thí luyện là một tháng, một tháng sau tất cả có mặt tại đây, ta
sẽ đưa các ngươi trờ về. Được rồi, chúc các ngươi vượt qua thí luyện, đi đi
thôi.
Vừa dứt lời, phiến lôi diệp liền biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước mặt
lão, bị lão thu vào trong túi trữ vật. Đám học viên nhao nhao một hồi, có mấy
kẻ mất thăng bằng ngã nhào xuống khiến đội hình trở nên vô cùng lộn xộn.
Ngay lúc này, mấy tên nhóm trưởng liền tiến về phía trước, đứng thành hàng
dài, nhanh chóng tập trung mọi người trong nhóm của mình, sau đó phân phó
nhiệm vụ.
Hoàng Thiên vỗ vỗ vai Trác Mộc cùng Hàn Lâm, nói:
- Cẩn thận!
Trác Mộc cười cười:
- Yên tâm, bọn hắn không làm gì được ta đâu.
- Được rồi, bọn ta về nhóm đây, ngươi cũng nên cẩn thận.
Nhìn bóng lưng Hàn Lâm cùng Trác Mộc khuất trong đám đông, Hoàng Thiên thở
dài, quay đầu tiến về phía nhóm của mình.
Hắn vốn đứng cách nhóm không xa, nên tốn không nhiều thời gian đã có mặt.
Trông thấy hắn, Ngô Vân chỉ liếc qua rồi thôi, vẻ mặt không hề biểu lộ thái độ
nào khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Những người còn lại ngay sau đó cũng rất nhanh có mặt, Ngô Vân nhìn mọi người,
mỉm cười nói:
- Chào mọi người, xin được giới thiệu, ta là Ngô Vân trưởng nhóm của chúng
ta, phụ trách an toàn của mọi người trong lần thí luyện này.
Hắn vốn tuấn lãng, khi nói chuyện lại tỏa ra một phong thái ẩn hàm, khiến
người ta có cảm giác rất dễ gần. Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức có vài tên
thiếu niên trong nhóm tranh nhau đáp lời, giọng điệu nịnh hót:
- Có Ngô Vân sư huynh ở đây, bọn đệ yên tâm rồi.
- Phải! Ngô Vân sư huynh tu vi siêu phàm, ta tin nhất định lần thí luyện này
nhóm chúng ta sẽ đoạt vị trí thứ nhất.
Ngô Vân nghe những lời này hiển nhiên trong lòng nở hoa, thế nhưng vẻ bề ngoài
vẫn không thay đổi, chỉ nhẹ lắc đầu cười cười.
- Một lũ vuốt mông ngựa.
Hoàng Thiên cười khẩy, miệng lẩm bẩm.
Lời hắn nói tuy rất nhỏ nhưng ở đây tất cả đều là tu sĩ, thính giác hơn xa
người thường, hiển nhiên đều nghe thấy. Lời hắn nói ra khiến mấy tên thiếu
niên đang nịnh hót đều sầm mặt lại, nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Nhất là
Bạch Tư Thần, ánh mắt của hắn nhìn Hoàng Thiên không hề che giấu sát ý chút
nào.
Thế nhưng Ngô Vân lại không có biểu hiện gì, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ
tươi cười, giống như hắn không hề nghe thấy lời của Hoàng Thiên vậy.
Hắn càng như vậy càng khiến cho Hoàng Thiên khó hiểu, trong lòng dấy lên bất
an. Nghĩ mãi mà không ra, Hoàng Thiên cũng không suy nghĩ thêm nữa, thôi thì
tùy cơ ứng biến vậy.
Lúc này, hắn mới có dịp nhìn lại các thành viên trong nhóm của mình. Nhóm của
hắn có mười một người, trừ Ngô Vân, Tiểu My cùng Bạch Tư Thần ra, những người
lại hắn đều không quen biết. Có Ngô Vân mở đầu, các thành viên khác cũng lần
lượt giới thiệu về bản thân.
Không biết vô tình hay cố ý, nhóm người lại đứng thành hai phe. Một bên lấy
Ngô Vân làm trung tâm, xung quanh hắn có thêm bốn cái thiếu niên, trong đó có
Bạch Tư Thần.
Phe còn lại không ngờ lại là Tiểu My, xung quanh nàng cũng có bốn người, ba
nam một nữ vây quanh. Nhất là trong nhóm có một tên thanh niên mặc lục bào
khiến cho Hoàng Thiên chú ý. Hắn bình tĩnh đứng tại chỗ của mình, hai mắt nhắm
hờ không có biểu lộ cảm xúc. Thế nhưng lại gây cho Hoàng Thiên một tia uy
hiếp.
Hoàng Thiên không cảm thấy khó hiểu, Tiểu My dẫu sao cũng là Công chúa, có cao
thủ hộ đạo là điều đương nhiên.
Chỉ là khung cảnh hiện tại có chút kỳ dị, bởi vì Hoàng Thiên chỉ đứng có một
mình, hai phe mặc dù không có nói ra, nhưng ít nhiều cũng có biểu lộ địch ý
với hắn khiến hắn nhất thời không biết làm gì.
Nhìn thấy Hoàng Thiên chỉ có một mình, nụ cười trên khuôn mặt của Bạch Tư Thần
càng đậm, Hoàng Thiên đắc tội càng nhiều người, hắn càng vui mừng.
Hoàng Thiên trong lòng cười khổ, đang không biết giải quyết như thế nào thì
bất chợt có một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai hắn.
- Tên đầu đất, còn chưa xuất phát sao.
Hoàng Thiên mỉm cười nhìn lại, không ai khác chính là Thiên Phương. Nàng hôm
nay mặc một bộ váy phỉ thúy, cả người tỏa ra một khí chất đặc biệt cao quý,
nhất là loại mỹ lệ thành thục pha chút lạnh lùng kia thực khiến người nhìn khó
mà dứt ra được.
- Sao thư thư lại tới đây?
Hoàng Thiên dường như quên luôn cả tình thế của mình hiện tại, nhìn Thiên
Phương thắc mắc hỏi.
- Ở học viện chán quá, tới Huyết Sắc Chi Lâm dạo chơi. Sao? Không muốn cho ta
đi cùng?
Giọng của Thiên Phương chợt lạnh đi, nàng nhìn Hoàng Thiên bất mãn nói. Hoàng
Thiên trong lòng chợt bộp một tiếng, hắn đâu dám cự tuyệt nàng chứ, vội vàng
nói:
- Đâu có! Đâu có!
Thiên Phương không nói gì, thế nhưng trong đôi mắt vốn lạnh lùng không khỏi lộ
một chút tinh nghịch.
Sự xuất hiện của Thiên Phương liền gây chú ý đến cả nhóm, nhất là Ngô Vân.
Hắn từ đầu vốn vẻ mặt không hề có chút biến hóa, nhưng ngay lúc này lại biến
sắc, có chút kinh hãi nhìn về phía Thiên Phương. Hiển nhiên sự xuất hiện của
Thiên Phương nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến kế hoạch của hắn có nguy cơ
không thực thiện được.
Nếu là thường ngày, hắn tất nhiên không muốn đắc tội, nhưng hiện tại, mâu
thuẫn của hắn với Hoàng Thiên ngày càng lớn. Nhất là khi hắn nhìn thấy Thiên
Phương cười nói với Hoàng Thiên, trong lòng càng cảm thấy chán ghét tên tiểu
tử này. Vậy nên hắn liền nhìn Thiên Phương nói:
- Thiên Phương sư tỷ, việc này hình như không đúng quy định.
Thiên Phương vốn đang tươi cười, nghe thấy lời của Ngô Vân thì vẻ mặt chợt
lạnh đi.
Không khí xung quanh cũng trùng xuống, một cỗ lực lượng vô hình khiến người ta
thở cũng khó khăn xuất hiện. Ngô Vân hứng mũi chịu sào, chỉ thấy hắn vẻ mặt
đại biến, chưa kịp phản ứng gì đã bị bức lui liên tục, khóe miệng trào ra máu
tươi, nhìn Thiên Phương với vẻ mặt hoảng sợ.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ngô Vân, Thiên Phương lạnh lùng nói:
- Ta muốn đi, ngươi quản được sao?
Ngô Vân sắc mặt trở nên khó coi, nhưng không dám nói thêm gì, chỉ là trong ánh
mắt nhìn Hoàng Thiên không giấu sự oán độc.
Hoàng Thiên đang định nói gì đó thì bỗng nhiên bầu trời phía xa phát sinh dị
biến.
Bầu trời vốn đang quang đãng đột nhiên như vỡ ra, vang lên từng tiểng nổ rung
trời như tiếng sấm. Một thông đạo đen ngòm xuất hiện trên nền trời, tràn ra
từng làn hắc khí bao phủ khắp thinh không. Hắc khí này mang theo một sức mạnh
đáng sợ, giống như có thể cắn nuốt cả không trung.
Tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi. Thiên Phương theo bản năng cảm thấy
hắc khí này mang đến uy hiếp thật lớn. Trong vô thức nhẹ nhàng bước ra phía
trước Hoàng Thiên, như muốn bảo vệ hắn.
Không lâu sau, có một chiếc thuyền cực lớn đi ra từ thông đạo, hướng về phía
bọn Hoàng Thiên. Trên thân thuyền có rất nhiều phù văn huyền bí, tạo thành một
chữ “Quân” cực lớn.
Vừa ra khỏi thông đạo, từ trên thuyền ngay tức khắc phóng ra một một đạo màn
sáng, giống như triển khai trận pháp phòng hộ, ánh lên quang mang sặc sỡ.
Lúc này chợt nghe từ trong thuyền truyền đến một tiếng cười đắc ý, hàm chứa
một loại lực lượng kinh người. Lại có thể khiến cả không gian như sụp đổ, mặt
đất rung lên ầm ầm.
- Ha Ha! Chủ thượng ! ngươi trốn cũng thật kỹ, Quân Thiên Thương ta muốn tìm
ngươi cũng tốn không ít công phu a.
Người nói là một trung niên nam tử, bộ dạng tuấn lãng. Tuy sắc mặt hơi nhợt
nhạt, thân thể có vẻ suy yếu, nhưng trong mắt lại có một tia âm lãnh ác độc
khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lời nói của hắn truyền ra vô thượng uy nghiêm, thanh âm này cuồn cuộn ngập
trời, khiến cả thinh không như run rẩy.
Mà bên cạnh hắn lúc này có hai người, một già một trẻ. Lão già bên phải hắn ốm
yếu gầy còm, cơ thể lại tỏa ra từng tia ma khí, thỉnh thoảng lại cuộn lên
ngưng tụ ra một cái gương mặt cực lớn. Gương mặt dữ tợn mang theo vô tận oán
độc cùng tà khí, mỗi khi xuất hiện lại khiến không gian xung quanh nó như cũng
nhiễm tà.
Ngược lại với lão già, phía bên trái hắn lại là một tên thiếu niên tuổi không
lớn lắm. Hắn một thân cao lớn, vẻ mặt không quá anh tuấn, nhưng lại mang trong
mình một nét cao quý có sẵn, khiến cho bản thân hắn dù đứng trong ngàn người
vẫn trở nên rất nổi bật.
Thiên Phương vừa trông thấy dung mạo của tên nam tử, sắc mặt nhất thời đại
biến, cơ thể bất giác lùi về phía sau, áp sát vào Hoàng Thiên, giơ tay nắm lấy
tay hắn.
Nhìn bàn tay run run của Thiên Phương dễ dàng thấy được nàng đang rất khẩn
trương, thậm chí là sợ hãi. Sâu trong ánh mắt còn hàm chứa một tia hận ý.
Hoàng Thiên từ khi quen Thiên Phương tới nay, chưa bao giờ thấy nàng lo lắng
như thế. Biết là có chuyện không hay, nhưng hắn lại có cảm giác bất lực, không
làm gì được. Bàn tay vô tình khẽ siết chặt, nhìn Thiên Phương.
Thiên Phương nhiên thoáng nhìn về phía Hoàng Thiên, nhẹ gật đầu. Nàng vốn
thông minh sắc sảo, nên có thể cảm giác được tâm tình của hắn, cảm nhận hơi ấm
truyền qua từ bàn tay hắn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm
áp.
- Cẩn thận!