Xú Tiểu Tử Đầu Đất


Người đăng: hdkien00

Hồ Tiên Lãng sóng nước dập dờn, nước từ trên thác ầm ầm đổ xuống, từng làn hơi
nước bốc lên khiến khung cảnh trở nên mông lung và huyền ảo.

Tại một chỏm đá trên đỉnh thác, Thiên Phương ngồi đó, hai chân thả tự do trong
không gian, thi thoảng lại tinh nghịch đá nhẹ vào không khí. Bộ váy màu phỉ
thúy kết hợp với ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng làm nổi bật lên ở nàng một vẻ
đẹp vừa cao quý lại vừa thanh nhã.

- Hoàng Thiên! Dự định sau này của ngươi là gì?

Khẽ liếc qua Hoàng Thiên đang ngồi bên cạnh, nàng tò mò hỏi. Hoàng Thiên cười
nhẹ, nhặt lên một viên đá nhỏ ném xuống dòng nước, hắn nói:

- Ta phải đi tìm đệ đệ.

- Còn gì nữa không?

- Đi tim tung tích của cha mẹ, ta có linh cảm rằng họ còn chưa chết.

- Còn nữa không?

- Ừm! Đến Hàn Thủy cung tìm Lan Nhi nữa.

- -…

Thiên Phương im lặng một hồi, hàm răng ngọc khẽ cắn nhẹ lên môi, lại hỏi:

- Hết rồi sao?

Hoàng Thiên gãi gãi đầu:

- Ta không biết nữa!

Ánh mắt Thiên Phương khẽ thoáng qua chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó
liền biến mất, nàng chun mũi hừ lạnh nói:

- Tên đầu đất! Nói chuyện với ngươi chán chết.

Nói rồi mặc kệ Hoàng Thiên ngồi đó, nàng vội đứng dậy bỏ đi, thân hình rất
nhanh biến mất khỏi tầm mắt.

Hoàng Thiên ngây ra một hồi, nhìn Thiên Phương bỏ đi mà trong lòng khó hiểu.
Hắn nói gì sai khiến nàng giận ư? Nghĩ mãi mà không ra, lắc đầu bất đắc dĩ,
hắn nằm ngửa ra nền đá mà suy nghĩ vu vơ.

…- Xú tiểu tử… tên đầu đất…

oOo

Ký túc xá, phòng 1996:

- Ta nói! Hoàng Thiên ngươi bình thường thông minh là thế, sao hôm qua lại
đần như vậy được nhỉ?

Trác Mộc bóp chán thở dài nói. Hoàng Thiên nghe vậy thì trợn mắt, không khách
khí vỗ đầu hắn một cái bốp, quát lên:

- Hừ! Đần cái đầu ngươi.

Trác Mộc đau đớn xoa đầu, nhếch môi cười đểu, nói:

- Như vậy còn không đần! Người ta đã mở lời đến mức đó mà còn không chớp lấy
cơ hội.

Hoàng Thiên vẫn chưa hiểu, ngây thơ hỏi:

- Cơ hội gì cơ?

Trác Mộc nhất thời không biết nói gì, bất lực thở dài, lẩm bẩm:

- Còn bảo không đần! ây da…

- Thôi! Trác Mộc ngươi đừng chọc Hoàng Thiên nữa.

Hàn Lâm lắc đầu cười cười, tên Trác Mộc này cũng thực là.

- Ai chọc hắn chứ, ta nói sự thật thôi mà.

Trác Mộc phân trần, ánh mắt không quên liếc Hoàng Thiên một cái.

- Ngươi còn nói nữa ta đánh ngươi thành đần luôn giờ.

Hoàng Thiên nghiến răng trèo trẹo, hận không thể tẩn tên khốn này mấy cái.

- Được rồi, được rồi! mau đến võ trường a, không biết Học viện có việc gì mà
lại tập trung tất cả mọi người.

Hàn Lâm thắc mắc. Trác Mộc nghe vậy thì gãi gãi đầu, như đang cố nhớ lại gì
đó, khẽ nói:

- Ta nghe nói sắp tới Học viện sẽ cho tất cả tân học viên đi ra ngoài thí
luyện thì phải.

- Thí luyện sao, nghe có vẻ thú vị đó.

- Mau đi thôi, không lại tới muộn.

oOo

Ba người Hoàng Thiên tới nơi, đấu võ trường đã chật ních người, tất cả tân học
viên đều có mặt, không khí phi thường náo nhiệt. Đấu võ trường này cực kỳ
khổng lồ, được chia làm hai bộ phận gồm mười tám lôi đài cùng quảng trường
lớn, bốn phía có chín cây cột đá được chạm trổ long phượng, tỏa ra hào quang
chói lóa.

Học viên khóa này có gần một ngàn, chia thành mười nhóm, xắp xếp theo thứ tự
lần lượt. Ở chính giữa là học viên lớp siêu đẳng, tiếp dần sang hai bên là học
viên của các lớp khác. Ba người Hoàng Thiên vốn nằm ở lớp hạ đẳng nên phải
đứng ở ngoài rìa quảng trường.

Lúc này, từng nhóm học viên đang thì thào bàn tán, chủ đề thường xoay quanh
vấn đề thí luyện lần này.

Ngay lúc này, từ trên bầu trời vụt qua một đạo thần hồng, bay đến trung tâm
của quảng trường rồi dừng lại. Hiển lộ một lão già mặc trường bào màu xanh,
râu tóc đã ngả hoa râm, nhưng khí huyết lại phi thường xung mãn, không có chút
gì là già yếu.

- Trật tự!

Lão giả quát lên, giọng không quá lớn nhưng khi truyền ra lại như tiếng sấm ầm
ầm, cuồn cuộn phủ xuống khắp không gian, làm cho cho đám học viên có tu vi
thấp ở bên dưới hai tai ù ù, tâm thần chấn động. Nhất thời cả quảng trường đều
trở nên tĩnh lặng, cơ hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lão giả trông thấy vậy thì mỉm cười hài lòng, lại nói:

- Lão phu Hứa Hàn Tông, đại diện cho hội đồng giảng tập tới thông báo cho các
học viên về lần thí luyện sắp tới.

Dừng lại một lát, lão tiếp tục nói:

- Đối tượng của lần thí luyện này là tân học viên, mục đích nhằm nâng cao
kinh nghiệm thực chiến, rèn luyện kỹ năng đội nhóm và dựa vào kết quả thí
luyện sẽ phân lớp lại một lần nữa. Vị trí thí luyện chính là Huyết Sắc Chi Lâm
bên trong Vạn Thú Sơn Lâm.

Hoàng Thiên nghe thấy cái tên Huyết Sắc Chi Lâm thì khẽ nhíu mày. Huyết Sắc
Chi Lâm đúng như tên gọi của nó, là một khu rừng huyết sắc rộng lớn. Hoàng
Thiên đã từng đi ngang qua ngoại vi, hắn biết rất rõ sự nguy hiểm của nơi này,
đám tân học viên đi vào quả thực như đi tìm chết.

Hơn nữa, nghe nói phía Tây của Huyết Sắc Chi Lâm là vực sâu không đáy, dù là
tiên nhân khi rơi xuống cũng không thể thoát ra. Còn phía đông thì chính là
phế tích của binh kiếp, ngày nào cũng có tranh đấu đổ máu.

Đám học viên bên dưới xôn xao một hồi, lão giả cười cười, vuốt vuốt chòm râu
nói:

- Các ngươi yên tâm, lần này thí luyện sẽ chia làm tám mươi tám nhóm, mỗi
nhóm mười người chọn từ mười lớp từ siêu đẳnh cho tới hạ đẳng, và do một học
viên lớp lâu năm có tu vi Nguyên đan dẫn đầu.

Đám tân học viên đều thở phào một hơi, hiển nhiên có học viên Nguyên đan đi
cùng khiến họ cảm thấy an tâm hơn nhiều.

- Được rồi! Một tháng nữa sẽ xuất phát, trước ngày đi sẽ có danh sách nhóm,
các ngươi về chuẩn bị trước a.

Dứt lời, lão giả liền biến mất, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh. Đám học viên bên
dưới cũng nhanh chóng tản ra, mỗi kẻ một tâm trạng khác nhau, có lo lắng, có
sợ hãi, có háo hức, có mong chờ…

oOo

- Tiểu nha đầu, có chuyện gì mà từ sáng tới giờ mặt mũi cứ nhăn nhó lên thế?

Tại một căn phòng sang trọng, một tên thanh niên anh tuấn mặc trường sam màu
xám, nhìn thiếu nữ bên cạnh cười nói.

- Hừ, còn không phải chuyện thân phận bị lộ sao. Giờ tên nào thấy muội cũng
cung kính, nịnh nọt lấy lòng, thực chán chết mà.

Thiếu nữ bên cạnh tuổi không lớn lắm, chỉ chừng mười sáu mười bảy, nàng mặc
một bộ váy lam nhạt, dù không cố ý nhưng trên người vẫn tỏa ra một phong vận
cao quý mà người thường khó mà có được. Nếu Hoàng Thiên có mặt ở đây tất sẽ
nhận ra, nàng chính là thiếu nữ tên Tiểu My đã cùng trắc thí với hắn.

- Muội hà tất phải làm khó mấy tên đó chứ?

Tên thanh niên nhìn muội muội mình, thầm cười khổ. Muội muội của hắn quả thực
khó chiều mà.

- Người biết thân phận của ta chỉ có đám trưởng lão trong học viện, bọn họ
chắc sẽ không nhiều lời, vậy rốt cục là ai chứ?

Thiếu nữ cố gắng lục lọi trong trí nhớ, sau đó thốt lên:

- Không đúng! Còn có một tên học viên trắc thí cùng ta nữa. Đúng rồi, hắn tên
là Hoàng… tên gì nhỉ, được rồi, ta phải đi gặp chấp sự mới được.

… Một canh giờ sau:

- Quả nhiên, tên khốn này học lớp hạ đẳng. Hừ, dám làm hỏng đại sự của bổn
công chúa, để xem ta trị ngươi như thế nào.

Thiếu nữ Tiểu My khuôn mặt cau có rời khỏi điện chấp sự, nàng đã tra ra thông
tin về tên thiếu niên đã trắc thí cùng nàng hôm ấy, không ai khác chính là
Hoàng Thiên.

Ngay lúc này, Hoàng Thiên còn đang mải mê ăn uống cùng hai người Trác Mộc và
Hàn Lâm, nào có biết mình bị nghi oan.

- Lần này ra ngoài thí luyện sẽ rất nguy hiểm đấy.

Hoàng Thiên vừa ăn vừa nói, nhìn về phía Hàn Lâm, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng.

- Phải rồi, gia gia ta từng nói qua, Huyết Sắc Chi Lâm đó cực độ nguy hiểm,
đừng nói Ngưng Nguyên, dù là Nguyên đan tu sỹ cũng khó mà giữ mạng.

Trác Mộc đang gặm đùi gà, nghe Hoàng Thiên nói thì gật gù. Nuốt nốt miếng
thịt, hắn lại nói:

- Hàn Lâm, trong ba người chúng ta, ngươi có tu vi yếu nhất, phải cẩn thận
đó.

Vừa dứt lời, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một miếng ngọc phù huyết sắc,
đưa về phía Hàn Lâm:

- Đây là hộ mệnh phù gia gia cho ta, nó có thể chống lại được năm kích mạnh
nhất của tu sỹ Nguyên đan, ngươi cầm lấy phòng lúc cần tới.

Nhìn miếng ngọc phù trong tay Trác Mộc, Hàn Lâm có chút ngần ngại, nói:

- Vậy còn ngươi thì sao? Hoàng Thiên nữa?

Trác Mộc cười lớn, dúi ngọc phù vào tay Hàn Lâm:

- Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, gia gia cho ta nhiều bảo vật hộ mệnh lắm, sợ
dùng không hết đây. Còn tên khốn Hoàng Thiên… chỉ sợ Nguyên đan tu sỹ cũng
không giết nổi hắn.

Hoàng Thiên nghe vậy thì cười ngượng, đưa tay vuốt mũi. Hàn Lâm thấy Trác Mộc
nói có lý, cũng không từ chối nữa, cẩn thận cất ngọc phù vào trữ vật giới chỉ.

Ngay lúc này, ngoài cửa nhà ăn, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người khiến không
khí trở nên có chút khác thường, hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung vào thiếu
nữ trong nhóm người vừa xuất hiện.

Thiếu nữ vốn xinh đẹp, lại có thêm khí chất cao quý có sẵn khiến nàng trở nên
rất cuốn hút. Ngay khi nàng xuất hiện, nhiều nam học viên đều nhìn nàng với
ánh mắt thèm muốn, nhà ăn bình thường cũng có nữ nhân, nhưng xinh đẹp như nàng
lại rất ít.

Nhưng khi ánh mắt thoáng lạnh lùng của mấy tên thanh niên đứng phía sau nàng
quét qua, đám nam học viên đang nhìn nàng đều vội thu hồi ánh mắt, không dám
nhìn nàng nữa.

Bởi bọn hắn nhận ra đám học viên đằng sau thiếu nữ xinh đẹp này đều có tu vi
rất mạnh, hẳn là học viên lớp thượng đẳng, thậm chí là siêu đẳng.

Mà đám người dường như do thiếu nữ cầm đầu, hiển nhiên thiếu nữ xinh đẹp này
có thân phận cực kỳ khiếp người mới có thể khiến đám học viên này đi theo như
thế. Do vậy, có cho bọn hắn thêm mười lá gan, bọn hắn cũng không dám đắc tội
thiếu nữ trước mắt này.

Tiểu My liếc một vòng quanh nhà ăn, rất dễ dàng phát hiện ra Hoàng Thiên đang
ngồi ăn, nàng nghiến răng nói:

- Tên khốn kếp, bổn công chúa rốt cục cũng tìm được ngươi rồi.

Nói rồi nàng bẻ khớp ngón tay răng rắc, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười tà dị,
bước nhanh về bàn ăn mà bọn Hoàng Thiên đang ngồi.

Hoàng Thiên vốn cũng phát hiện ra nàng, nhưng cũng không chú ý cho lắm. So về
sắc đẹp, nàng kém thư thư Thiên Phương của hắn rất nhiều, hơn nữa, hắn cũng
không có hứng thú quá nhiều với nữ nhân xa lạ cho lắm. Thế nhưng khi Tiểu My
bước về phía bàn ăn của mình, hắn hơi nhíu mày, nhận ra mục đích của đối
phương tới đây là vì mình.

Tiểu My rất nhanh tiến lại gần, khóe môi chợt lóe lên nụ cười tinh ranh, bàn
tay ngọc dấy lên Hỏa nguyên lực hung mãnh, như một tia chớp đánh về lưng của
Hoàng Thiên.

Nàng vốn tưởng rằng Hoàng Thiên chỉ là một tên học viên lớp hạ đẳng, tu vi
cùng lắm là Ngưng nguyên sơ kỳ, một trảo này hoàn toàn có thể hạ gục hắn,
khiến hắn bêu xấu trước mọi người.

Nhưng là Hoàng Thiên đâu phải kẻ dễ bị bắt nạt, trước thế tấn công của nàng,
hắn vẫn thập phần bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch lên. Thân hình hắn nghiêng nhẹ
về bên trái, tay phải đồng thời bắt lấy tay của Tiểu My, Hỏa nguyên lực nổi
lên mạnh mẽ áp chế Hỏa nguyên lực của đối phương.

Thuận theo thế đến của Tiểu My, hắn dụng lực kéo nàng về phía trước, chân phải
quét qua ngáng ngay đường đi khiến cả thân hình nàng đổ ập về phía trước.
Không nỡ nhìn nàng ngã xuống, hắn vội đưa tay trái lên, đỡ ngang eo.

Đám nam học viên đi theo nàng đều ngẩn người, ánh mắt khó tin nhìn về phía
Hoàng Thiên. Bọn hắn biết, Tiểu My công chúa tu vi đã sớm đạt tới Ngưng nguyên
đỉnh, sao có thể thất thủ trước một tên nhãi lớp hạ đẳng.

Nhưng rồi ngỡ ngàng qua đi, bọn hắn trong lòng đều trở nên tức giận, nhìn
Hoàng Thiên với ánh mắt ghen ghét, bởi công chúa cao cao tại thượng trong lòng
bọn hắn giờ đây lại đang nằm trọn trong vòng tay tên khốn trước mắt. Một tên
trong nhóm trừng mắt, quát lên:

- Khốn kiếp, mau thả công chúa ra.

Trong lòng Hoàng Thiên, Tiểu My vẫn chưa hết bàng hoàng, cả cơ thể như mất đi
sức lực tê dại đi, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên vẫn không thể tin được bản thân
lại thất thủ trước tên tiểu tử khốn kiếp này.

Mãi tới khi tên thanh niên trong nhóm quát lên, nàng mới chợt tỉnh lại, mắt
ánh lóe lên sát khí, bàn tay ánh lên Hỏa nguyên lực sáng rực đánh về phía hắn.

Hoàng Thiên tất không để nàng được như ý, tay trái khẽ dụng lực, hất nàng ra
ngoài, khiến quyền của nàng đánh hụt vào không khí, cơ thể cũng loạng choạng
mất một lát mới ổn định lại được, nàng nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt phẫn hận.

Hoàng Thiên không hiểu vì sao thiếu nữ này lại ra tay với mình, vốn đang định
hỏi nguyên do. Nhưng hắn còn chưa kịp mở lời, thiếu nữ đã ra hiệu cho đám học
viên bên cạnh, rất nhanh sau đó liền có một tên trong đám bước tới, đánh về
phía Hoàng Thiên.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #35