Đánh Huynh Đệ Của Ta, Ta Đánh Ngươi Sấp Mặt


Người đăng: hdkien00

Vù!

Hoàng Thiên chân phải dậm mạnh, tựa như mãnh hổ lao về phía Bạch Tư Thần. Hai
tay nắm chặt trường kiếm, cả thân thể giữa không trung được bao phủ bởi một
màu đỏ lửa.

Một chiêu kiếm cực kỳ mạnh mẽ, một chiêu kiếm ẩn chứa sự phẫn nộ tột cùng, một
chiêu kiếm không thể chống lại cứ như thế chém xuống.

Bạch Tư Thần sắc mặt trắng bệch, hắn có thể cảm nhận được uy hiếm chí mạng từ
chiêu kiếm này. Thét lên một tiếng không cam lòng, hắn cắn răng lấy từ trong
giới chỉ ra một thanh trường đao hắc sắc, điên cuồng truyền Nguyên lực vào
trong, mạnh mẽ chống đỡ một chiêu này.

Keeng! Ầm ầm ầm!

Tiếng sắt thép va chạm thanh thúy vang lên, tiếp sau đó là âm thanh bùng nổ
của Nguyên lực. Chỉ thấy đất đá bay tứ tung, từng trận bụi mù bốc lên, mà trên
mặt đất lúc này xuất hiện một cái hố lớn.

Bạch Tư Thần như vậy mà chống lại được kiếm chiêu, nhưng vẫn bị lực lượng của
Hoàng Thiên chấn cho hai chân quỳ xuống đất, thất khiếu ứa máu, cực kỳ thê
thảm.

Hoàng Thiên thu kiếm, dùng tay trái bóp chặt yết hầu Bạch Tư Thần, tay phải
hung hăng đấm thẳng vào mặt hắn, một hơi đấm hơn mười cái.

- Dám đả thương huynh đệ của ta này… Bốp… Kiêu ngạo này… bốp… ác độc này…
bốp…

Mặc dù không sử dụng nguyên lực nhưng nhục thể đã được Long châu cường hóa,
thần hỏa tôi luyện không phải trò đùa.

Từng quyền như trời giáng đánh tới làm khuôn mặt của Bạch Tư Thần biến dạng,
xương cốt vang lên tiếng răng rắc. Bạch Tư Thần đau đớn như muốn chết đi sống
lại, tinh thần ý chí hoàn toàn sụp đổ, lâm vào trạng thái hôn mê.

- Mau dừng tay!

Đột nhiên có một tiếng quát phẫn nộ vang lên, người đến là một tên thanh niên
khoảng chừng hai mươi, vận trường bào tím.

Nhìn thấy Bạch Tư Thần thê thảm trong tay Hoàng Thiên, hắn tức giận lao tới,
đồng thời thi triển bí pháp đánh tới. Chỉ thấy hay tay hắn khẽ động, hai đường
hàn sát tử sắc với tốc độ kinh người lao vào giữa Hoàng Thiên và Bạch Tư Thần,
ý đồ muốn tách hai người bọn họ ra.

- Cút!

Nhưng là không để cho hắn được như ý, Hoàng Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng,
trường kiếm xuất hiện trong tay chém tới. Một đạo kiếm quang quỷ dị như một
bóng ma, xẹt qua giữa không trung tạo thành một quỹ đạo cong cong, phá tan hàn
sát tử sắc rồi tiếp tục chém về phía tên thanh niên.

Tên thanh niên hoảng sợ, hai tay bắt chéo chắn trước ngực, Nguyên lực cuồn
cuộn hình thành nên một tấm quang thuẫn bảo vệ cơ thể.

Rầm!

Kiếm quang va chạm với quang thuẫn, khiến cả quang thuẫn rung lên một hồi,
nhưng thủy chung vẫn không phá được phòng ngự, sau đó tiêu tán đi.

Phía bên kia, hàn sát tử sắc không ngờ bị phá tan lại nhanh chóng hợp lại,
tiếp tục lao tới. Hoàng Thiên có chút kinh ngạc, vội đưa linh kiếm lên chống
đỡ.

Tinh!

Một thanh âm thanh thúy vang lên, thanh Linh kiếm tam phẩm không ngờ trước hàn
sát tử sắc lại mỏng manh như giấy, bị đục thủng một lỗ lớn. Nhưng hàn sát tử
sắc sau đó cũng trở nên suy yếu rồi tan biến.

Tên thanh niên thu hồi quang thuẫn, nhìn Hoàng Thiên quát nói:

- Mau thả Tư Thần ra, ta tha ngươi một mạng.

Hoàng Thiên mắt ánh lên tinh quang, nhạt giọng nói:

- Dám đả thương huynh đệ của ta, há lại dễ dàng bỏ qua như thế. Ta công nhận
ngươi rất mạnh, nhưng muốn cứu hắn… Không có cửa.

Tên thanh niên sầm mặt, gằn giọng nói:

- Vậy sao, ta rất muốn thử xem ngươi làm thế nào để ngăn ta.

Nói rồi hắn dậm mạnh chân xuống đất, Thổ Nguyên lực cuồng bạo dấy lên tầng
tầng chấn động như sóng cuộn đánh về phía Hoàng Thiên.

Trước lực công kích hung hãn đang ập tới, Hoàng Thiên vẫn thập phần bình tĩnh,
Hỏa Nguyên lực cuồn cuộn lưu chuyển, dấy lên quang mang chói lòa, rất nhanh
hình thành một bức tường hỏa diễm, chắn ngang đường đi của địa chấn.

- Sát phá lang.

Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang bên tai Hoàng Thiên khiến hắn biến sắc,
một cỗ áp lực nghẹt thở xộc tới.

Hóa ra trong khoảnh khắc Hoàng Thiên hóa giải địa chấn, tên thiếu niên đã ngay
lập tức lao tới, một kiếm mạnh mẽ chém ngang eo hắn.

Thế đến của đối phương quá nhanh, Hoàng Thiên chỉ còn cách lui mạnh về sau,
đồng thời đưa linh kiếm lên chống đỡ.

Keeng!

Hai thanh linh kiếm chém vào nhau, phát ra thanh âm chói tai, cả hai người
cũng bật lùi về phía sau.

Tên thanh niên nhíu mày, Hoàng Thiên nói đúng, hắn tuy mạnh hơn nhưng muốn cứu
được Bạch Tư thần xem ra rất khó. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó, ánh mắt hắn
liếc về phía Hàn Lâm, trên miệng nở một nụ cười giảo hoạt.

Hoàng Thiên lòng thầm kêu không ổn, thân hình phóng nhanh về phía Hàn Lâm.
Nhưng là kiếm trong tay tên thanh niên kim quang đại thịnh, cơ hồ hóa thành
vàng ròng, mang theo lực lượng kinh người chém tới, bức cho Hoàng Thiên lui về
sau liên tục.

Đồng thời thân hình hắn cũng vọt về phía Hàn Lâm, trường kiếm trong tay kề
ngay cổ của Hàn Lâm, khóe môi nở một nụ cười đắc thắng.

- Thả Tư Thần ra, nếu không đừng trách ta.

Hoàng Thiên sắc mặt lạnh lùng, trong lòng có chút không cam tâm, tay trái cơ
hồ bóp chặt cổ Tư Thần đến mức nghe thấy tiếng xương cốt vang lên răng rắc.
Nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn phải buông tay.

Gần như cùng một lúc, hai người đều di chuyển, đi vòng qua nhau tiến về phía
huynh đệ của mình. Hoàng Thiên biết hôm nay không thể làm gì được Bạch Tư
Thần, vội vàng đỡ Hàn Lâm dậy, truyền nguyên lực chữa trị cho hắn.

Xốc Hàn Lâm trên vai, hắn tiến về phía Trác Mộc, định đưa hai người về phòng.

- Khoan đã, ta chưa nói là để ngươi đi a.

Tên thanh niên đột nhiên quát lớn, Hoàng Thiên mày kiếm nhíu chặt, lửa giận
lại bùng lên, đối phương mạnh không có nghĩa là hắn sẽ sợ. Nếu hắn sử dụng
Thiên kiếm thì còn chưa biết ai sống ai chết đấy.

Đặt Hàn Lâm xuống, hắn xoay người nhìn chằm chằm vào tên thanh niên.

- Tiếp của ta mười chiêu, ta sẽ tha ngươi một mạng.

- Nói nhảm làm gì, muốn đánh thì lên đi!

Hoàng Thiên nhạt giọng nói, linh kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay.

Tên thanh niên cũng không nói thêm gì, trường kiếm trong tay quét một vòng,
nhất thời cuồng phong nổi lên, vô số lá cây xung quanh bị gió cuốn, bắn về
phía Hoàng Thiên. Mỗi một cái lá đều như đoản đao, mép lá sắc lẹm, ánh lên màu
vàng quỷ dị.

Hoàng Thiên trong lòng thập phần nghiêm túc, trường kiếm trong tay xoay tròn
một cách lạ thường, toát ra quang mang màu đỏ lửa, rất nhanh hình thành nên
kiếm thuẫn.

Keeng! Keeng! Keeng!...

Tiếng lá cây va chạm với kiếm thuẫn vang lên không ngừng.

Tên thanh niên mắt lóe hung quang nhìn Hoàng Thiên chằm chằm, thân hình hắn
cực nhanh lách qua kiếm thuẫn, thoáng sau đã áp sát, bàn tay phát ra kim quang
nhàn nhạt vỗ vào hông hắn.

Đối diện với đòn tấn công của đối phương, Hoàng Thiên vẫn thập phần bình tĩnh,
cận chiến chính là ưu thế lớn nhất của hắn.

Ngay trong tích tắc, Hỏa nguyên lực dâng trào như nước cuốn, cấp tốc dồn lên
tay, khiến hai cánh tay của hắn hồng quang đại thịnh, hệt như sa tinh thiết
được nung đỏ.

Chát!

Thanh âm va chạm vang lên, tên thanh niên hoảng sợ lui mạnh về phía sau, bàn
tay còn vang lên tiếng lèo xèo.

- Quả nhiên có chút bản lĩnh, nếm thử chiêu mới của ta, Ngân long hồ liệt
trảm.

Nhất thời, linh kiếm trong tay hắn có một đạo mục quang quấn quanh, linh kiếm
như tụ lại sức mạnh ngàn cân đột nhiên biến lớn. Một đạo kiếm ảnh chói mắt
chém tới khiến đất đá bay tung tóe.

Hoàng Thiên có chút giật mình, trường kiếm trong tay bùng lên hỏa diễm hắc
sắc, Phá kiếm thức.

Oành!

Quang mang chói lòa phát ra, mặt đất chấn động không ngừng, cây cối xung quanh
vốn đã đổ ngã bây giờ bục nát, vụn gỗ, cành lá lẫn trong đất đá bụi mù bay tứ
tán.

Phá kiếm thức ảo diệu khôn cùng, hoàn toàn khắc chế Ngân long hồ liệt trảm của
đối phương, nhưng so về nguyên lực vẫn yếu hơn nhiều lắm.

Hoàng Thiên dậm mạnh chân xuống đất, khóe miệng ứa máu. Cắn răng chịu đau, hắn
điên cuồng truyền Hỏa nguyên lực vào linh kiếm, kiếm quang rực lên hỏa diễm
ngũ sắc, xẹt qua không trung như muốn xé rách cả không gian.

Thân kiếm chịu nhiệu độ cực kỳ lớn cơ hồ muốn hóa lỏng, nhưng Hoàng Thiên lại
mạnh mẽ áp chế, khiến cho nhất thời Hỏa Nguyên lực trở nên an tĩnh, nhưng bất
cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

- Nhất Kiếm vạn ảnh…

Hoàng Thiên điên cuồng gầm lên, linh kiếm mạnh mẽ quét một đường trong không
gian. Kiếm quang hóa thành vô số kiếm ảnh, chằng chịt mênh mông bao phủ khắp
nơi.

Vạn kiếm ảnh cùng lúc chém tới, chỉ khi phải đối diện mới có thể cảm thấy đáng
sợ như thế nào, như đứng trước ngàn vạn tinh binh khiến người ta không thể
kháng cự.

Tên thanh niên kinh sợ không thôi, hai tay ngay lập tức thi triển một pháp
quyết kỳ dị, nhất thời quanh hắn xuất hiện một tầng quang mang bảo hộ thoạt
nhìn như mai rùa.

Mấy vạn kiếm ảnh ầm ầm chém tới, sát lục phong bạo khiến linh quang của vòng
bảo hộ không ngừng giảm đi, cả tên thanh niên cũng không rõ có thể chống nổi
hay không!

Tên thanh niên cắn răng, song quyền đấm vào ngực mình phun ra một ngụm tinh
huyết, nhất thời vòng bảo hộ quang mang đại thịnh, miễn cưỡng chống đỡ kiếm
ảnh.

Thế nhưng hắn vẫn chật vật không thôi, linh quang phòng ngự của vòng bảo hộ
còn mỏng dính, xuất hiện vô số vết nứt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể sụp
đổ.

Ngay lúc này, đột nhiên bầu không khí chợt lạnh đi, thanh quang chói sáng bao
phủ khắp nơi.

Vù!

Chỉ thấy lúc này trên bầu trời phía trên đầu Hoàng Thiên, một đầu thanh sắc cự
điêu đang không ngừng uốn lượn, hai con mắt lớn như đầu người lạnh lùng nhìn
xuống, từng phiến lông vũ màu xanh trên cơ thể to lớn lóe lên sự sắc bén khiến
cho người ta phải rùng mình. Đôi cánh dang rộng dài tới cả năm mươi mét chỉ
cần nhẹ nhàng phe phẩy cũng khiến không gian xung quanh nổi lên gió lốc.

Yêu thú cấp bảy – Thanh phong điểu.

Thanh phong điểu từ trên cao nhìn xuống, không gian bất giác trở nên lạnh lẽo,
mặt đất cũng bị đóng băng.

Nhưng điều khiến người ta phải khiếp sợ không đến từ Phong thanh điểu, mà là
bên trên đỉnh đầu của nó lúc này có một người mặc áo bào màu xanh đang ngạo
nghễ đứng đó, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn xuống chỗ Hoàng Thiên.

Ở bên dưới, Nhất kiếm vạn ảnh của Hoàng Thiên không hiểu bị lực lượng vô hình
nào đó dễ dàng đánh tan. Tên thanh niên vốn đang chật vật, nhưng khi nhìn thấy
người đến thì trở nên vui mừng, gọi với lên:

- Cha!

Nhưng tên nam tử trung niên đột nhiên quát lớn.

- Câm miệng! Mấy tên nhóc các ngươi dám làm loạn trong Học Viện, ta sẽ đưa
các ngươi về Học Viện đại điện xử lý.

Nói rồi không quan tâm Hoàng Thiên có đồng ý hay không, chỉ thấy hắn phất tay,
cả mấy người Hoàng Thiên đều biến mất tại chỗ, như chưa từng xuất hiện ở đó
vậy.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #33