Người đăng: hdkien00
- Kẻ nào?
Một màn kinh dị khiến cho đám người như bị sét đánh, vô thức đứng lui lưng về
phía nhau, ánh mắt dáo dác nhìn chung quanh. Một cỗ áp lực đáng sợ bất chợt
sông lên đầu bọn hắn, khiến cho thần kinh giật giật liên hồi, tâm thần run
rẩy.
Cũng không để cho bọn hắn đợi quá lâu, không gian bên cạnh Hàn Lâm thoáng đó
bỗng nhiên đột biến, tự hư không bước ra một nhóm người. Khí thế mỗi kẻ đều
hùng hồn đến đáng sợ, chớp mắt bao phủ cả trăm vạn dặm khu rừng.
Mà người dẫn đầu, lại là một tên nam tử thập phần trẻ tuổi, thoạt nhìn bình
phàm nhất, nhưng lại như có như không tạo cho người ta cảm giác đáng sợ nhất.
- Các ngươi là ai?
Chỉ có duy nhất nữ tử là có khả năng mở lời, nhưng tâm thần vẫn nhịn không
được từng cơn rét lạnh. Bởi tên nam tử kia mặc dù còn chưa động thủ, nhưng bản
năng cường giả lại nói cho ả biết rằng hắn đáng sợ tới vô cùng. Một ánh nhìn
đạm mạc, nhưng ả lại như là bị hung thú hồng hoang theo dõi, toàn thân đều mất
đi kiểm soát mà phát run.
Cả cuộc đời kể từ khi ả đạp chân vào cảnh giới Vấn Đỉnh, chưa bao giờ gặp phải
một người đáng sợ đến mức này. Dù cho năm đó từng gặp Lâm Thanh Phong cũng
không bằng.
Cứ cho là hoàn cảnh khác biệt nên không thể khẳng định điều gì, nhưng nhiêu đó
cũng quá đủ để ả biết được, hôm nay bọn ả xong đời.
- Là Hoàng Thiên.
- Các ngươi là người của Tuyết Vũ.
Rốt cục cũng có người phát hiện ra thân xác mà Hàn Lâm đang cõng là Hoàng
Thiên, trong mắt bộc lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng.
Bởi vì tất cả bọn hắn đều biết được hôm qua là ngày Thiên Nguyên Học Viện tập
trung hết nhân lực để giăng bẫy diệt sát kẻ này, nhưng hôm nay hắn và người
của mình vẫn xuất hiện ở đây, có khác nào nói rằng Thiên Nguyên đại chiến đã
thất bại.
Gần như tụ lấy toàn bộ sức mạnh của đại lục, lại thêm ít nhất ba cường giả Quy
Nguyên cầm đầu, vậy mà vẫn không thể nào diệt sát bọn hắn, đó là một kết quả
đáng sợ nhường nào.
- Chạy.
Đây là từ duy nhất còn tồn tại trong đầu đám người, không ai bảo ai thi nhau
quay đầu chạy trốn. Đối mặt với một lực lượng có thể đánh ngang với một toà
đại lục mà không bỏ chạy, chỉ sợ bọn hắn không biết chữ chết viết như thế nào.
Nhưng mà có thể chạy được sao, khi mà người muốn giết bọn hắn mạnh đến mức có
thể diệt sát Quy Nguyên.
Chỉ thấy tên nam tử thần sắc lạnh lùng, nâng tay chỉ điểm. Một cỗ sức mạnh Quy
Nguyên hùng hồn như biển trời chợt động, tụ nguyên thành thương, xé rách hư
không mà tới.
- Phốc… phốc… phốc.
Liên tiếp là tiếng nổ tung của xác thịt, trong khoảnh khắc gần mười tên cường
giả bị đánh cho nổ đầu, máu tươi vương vãi khắp trời.
- Ngươi…
Nữ tử trong đám người có tu vi mạnh nhất, nhưng kết quả so với đồng bọn cũng
chẳng khá hơn là bao, bị một thương xuyên qua cổ họng, treo ngược lên nền
trời.
Trông thấy người của mình bị giết chết, mí mắt của ả thoáng hiện lên run rẩy,
vừa có sợ hãi, vừa có điên cuồng, hận không thể đem người trước mặt này xé làm
hai phần.
- Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, có lẽ so với Quy Nguyên bước thứ hai cành thêm
mạnh, nhưng giết chết chúng ta sẽ là quyết định sai lầm nhất của ngươi đấy.
Biết rằng bản thân đã không còn đường sống, tròng mắt ả liền loé lên nét ác
liệt, lạnh lùng truyền âm.
Đến tu vi của nàng, ít nhiều cũng biết được thế cục ẩn giấu của Thiên Nguyên
này. Chiến tranh Nguyên Giới khổng lồ là thế, nhưng chung quy cũng chỉ là một
bàn cờ của bọn hắn. Nàng, thập đại thế lực, thậm chí là Chí cường giả như Lâm
Thanh Phong cũng chỉ là những con cờ thí mà thôi.
Cái gọi là Chí cường giả Quy Nguyên, tại bề nổi của thế giới này có lẽ là vô
địch, nhưng đối diện với cỗ thế lực kia cũng chỉ là sâu kiến. Vậy mà nhóm
người trước mặt này lại phá hư đi thế cờ của bọn hắn, kết cục có thể nghĩ.
- Hối hận? Chờ bọn hắn thật sự buông xuống thế giới này đi rồi hãy nói
chuyện. Còn bây giờ, Thiên Nguyên các ngươi tự lo cho mình đi. Ngày chúng ta
trở về, cũng là ngày các ngươi phải trả giá.
Lạnh lùng, bá đạo, ngông cuồng, và đương nhiên có được tư cách để ngông cuồng.
Tên nam tử khẽ lạnh cười mà nói, sau đó không chút cảm xúc đem nữ tử này bóp
chết.
Máu tươi của Vấn Đỉnh cường giả tung ra khắp chốn, dưới ánh sáng của ngày mới
tràn đầy mị hoặc, nhưng cũng vô cùng doạ người.
- Nếu chẳng phải hắn bắt ta nhận nhiệm vụ bảo hộ thân xác Vương Đình và Hàn
gia phu phụ, Thiên Nguyên các ngươi một kẻ liên can cũng đừng hòng sống sót.
Tiếng nói không cam lòng vang vọng trong hư không, mang theo chút gì đó hận
thù cùng trách móc. Là trách người, cũng là trách bản thân mình.
…
Cùng vào thời điểm ấy, tại một toà sơn môn của thế lực Thiên Nguyên.
- Không tốt, mệnh đăng của Tông chủ, nhị vị thái thượng trưởng lão và thiếu
tông chủ tắt rồi.
Một tên đệ tử canh chừng mệnh đăng bỗng nhiên hoảng hồn nhìn vào mười cái mệnh
đăng đã tắt, hô lên kinh hoàng.
Ngay sau đó là tiếng chuông đồng nổ lớn, khiến cho toàn bộ sơn môn nơi này ông
ông hoảng loạn.
Tông chủ cùng với hai vị thái thượng trưởng lão vậy mà đã chết? Bọn hắn chẳng
phải đều là cường giả Vấn Đỉnh hay sao, thậm chí tông chủ còn độ qua nhất
kiếp, xưng là nửa bước Quy Nguyên, mạnh mẽ như vậy mà cũng phải bỏ mình.
Chẳng lẽ... Tại bọn hắn chấp hành nhiệm vụ đã gặp phải chí cường giả Quy
Nguyên, bị người diệt sát?
Không có một ai biết câu trả lời, nhưng tất cả bọn hắn đều rõ ràng một điều
rằng, hôm nay Thiên Huyền môn sẽ phải điên cuồng.
- Bọn hắn chết rồi sao?
Bên trong một toà đình các của sơn môn, một tên thanh niên trẻ tuổi khi nghe
tin tức thì khẽ cười, nhấp nhẹ ngụm trà mà nói.
- Ừm… đều chết cả rồi. La Như Lan, hai tên thái thượng và đám cường giả ủng
hộ thiếu tông chủ đều chết, gần như đồng thời tử vong.
Bên cạnh hắn là một tên lão giả tóc bạc, có phần tiên phong đạo cốt, gật đầu
mỉm cười xác nhận.
- Đáng tiếc, La Như Lan dẫu gì cũng là một tên nửa bước Quy Nguyên, cứ như
vậy chết thật uổng phí.
Có chút thở than, lão không khỏi tưởng niệm về vị tông chủ xinh đẹp vủa mình
với tâm tình tiếc nuối.
Tên thanh niên khẽ quay đầu nhìn ra phía bờ vực, nhìn về nơi chính điện tông
môn đang hỗn loạn. Ngưng lại đôi giây, khoé môi của hắn không khỏi nhếch lên
vẻ lạnh lùng:
- Nếu như nàng năm đó không vì xem thường xuất thân của ta mà lựa chọn sai
lầm, cho Tống Hoan làm thiếu tông chủ, có lẽ hôm nay nàng đã không phải chết.
Ta thậm chí còn có thể thu nàng làm thê, trở thành người đàn bà quyền lực nhất
Hoả Vân Quốc này. Đáng tiếc, nàng không có cái phúc đó.
Một lời bá đạo khiến cho lão giả bên cạnh không khỏi giật mình, ánh mắt liếc
về phía hắn loé lên tia kiêng kị. Tên này vậy mà to gan, từ năm đó đã đánh chủ
ý lên tông chủ, muốn nàng làm nữ nhân của mình.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, tâm tình của lão lại không quá bất ngờ. Bởi so
với một số việc mà gần đây hắn và lão làm ra, việc thu tông chủ làm vợ cũng
chẳng đáng là gì.
- Kiệt nhi, ta vẫn không rõ một điều. Ngươi làm sao lại có thể chắc chắn
nhiệm vụ truy sát Hàn gia phu phụ là một cái nhiệm vụ nguy hiểm? Chẳng lẽ
ngươi biết bọn hắn sẽ có siêu cấp cường giả đi cùng ư?
Đắn đo đôi lần, cuối cùng lão giả vẫn nói ra thắc mắc của mình, ánh mắt nhìn
về phía đồ đệ tràn đầy tò mò.
Tên thanh niên khẽ liếc lão rồi lại quay đi, nhàn nhạt cười:
- Ha ha… vì sao ta biết được ư? Rất đơn giản, bởi vì ta từng là bạn thân của
hắn suốt mấy năm trời, tính cách của hắn ta so với ai càng thêm rõ ràng.
Đưa cánh tay đón gió, hắn như chìm vào trong hồi ức xa xưa, nhớ về một thời
thơ ấu của mình, lại nói:
- Hàn Lâm là bạn thân của hắn, lại vì hắn mà trở thành kẻ sống dở chết dở,
lấy tính cách của hắn dĩ nhiên sẽ luôn tự trách mình. Hàn gia phu phụ là người
thân duy nhất của Hàn Lâm, hắn phái ra vài tên cường giả bảo hộ bọn hắn là
điều tất yếu.
Lão giả nghe vậy thì khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại thắc mắc:
- Thế nhưng cũng không đến mức phái hẳn một tên cường giả Quy Nguyên đi chứ?
Nhất là trong khi ngay cả bản thân hắn cũng đang chui đầu vào hung hiểm, có
thể chết bất cứ lúc nào.
La Như Lan thân là tông chủ của Thiên Huyền môn, tu vi mạnh mẽ không phải bàn,
hai tên thái thượng trưởng lão cũng đường đường là Vấn Đỉnh cường giả, vậy mà
không người chạy thoát. Có thể trong thời gian ngắn đem bọn hắn giết chết, chỉ
sợ chỉ có Quy Nguyên chí cường giả mới đủ khả năng làm được chuyện này.
Phái ra một tên chí cường giả để bảo hộ hai cái phàm nhân, quả thực cũng quá
doạ người.
- Các ngươi không hiểu hắn.
Tên thanh niên lắc nhẹ đầu, lại nói:
- Hắn có lẽ không phải một anh hùng, nhưng lại là một kẻ bị ràng buộc rất
tiêu cực bởi hai chữ nghĩa tình. Hắn có thể không màng sống chết vì người thân
của mình, thì việc chịu thêm chút hung hiểm để bảo vệ người thân của huynh đệ
lại có là gì.
Ngưng lại một hồi, hắn lại nhìn về phía lão giả mà tiếp:
- Đó là chưa kể, tên cường giả bí ẩn kia không chỉ có một nhiệm vụ đón Hàn
gia phu phụ, mà còn bảo hộ xác Vương Đình nữa.
Lão giả nghe vậy thì thập phần giật mình, có chút kinh ngạc nhìn về tên thanh
niên:
- Thân xác Vương Đình chẳng phải bị treo ở cổng Thiên Nguyên Học Viện ư? Tại
sao lại còn một thân xác khác nữa?
Lão giả không biết chuyện này, tên thanh niên không chút ngạc nhiên, ngược lại
tỏ ra thập phần bình thản. Dẫu gì đây cũng là chuyện rất hệ trọng của siêu cấp
thế lực, người ở tầng lớp thấp như lão giả không biết cũng là chuyện thường
tình:
- Ngươi còn nhớ ngày hôm đó Lục Tiểu Ca giết mấy tên đệ tử dọn xác Vương Đình
không? Có một tên hắn không có giết được, là Vân Vũ của Thiên Kiếm môn, cũng
đồng thời là thủ hạ ngầm của Hoàng Thiên.
Tin tức này để cho lão giả sợ hãi không thôi, đệ tử chân truyền của Lôi Viêm,
tông chủ tương lai của Thiên Kiếm môn lại là thủ hạ của Hoàng Thiên, quả thực
là động trời.
- Xác Vương Đình sớm bị Vân Vũ đánh tráo rồi bỏ trốn, cái xác treo trên cổng
Thiên Nguyên học viện chỉ là một cái giả mà thôi.
Dường như rất tỏ tường mọi chuyện, tên thanh niên kể ra như là người trong
cuộc, khiến cho lão giả không thể nào ngờ được.
- Nói như vậy, hắn đã sớm biết cái xác là giả, vì cớ gì vẫn lao đầu vào chỗ
chết?
Lão giả càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, thậm chí cảm thấy vô lý, dĩ nhiên không
thể nào hiểu được Hoàng Thiên lại làm như vậy.
Tên thanh niên ha ha cười, ánh mắt thoáng đó lạnh băng:
- Xác Vương Đình không còn ở đó, nhưng hồn của lão thì vẫn còn đấy. Hồn Phiên
của Lục Tiểu Ca mới là nguyên nhân lớn nhất mà hắn buộc phải đâm đầu vào bẫy.
Lục Tiểu Ca tuy giết chết Vương Đình bằng tiên khí luyện hồn, nhưng để luyện
hoá linh hồn của một Chí cường giả cũng không phải chuyện dễ dàng. Mà Hoàng
Thiên muốn cứu lại Vương Đình, không còn cách nào khác buộc phải đem linh hồn
của ông trở về.
Ngưng lại một hồi, tên thanh niên khẽ nhếch môi nở một nụ cười tràn đầy ẩn ý:
- Cũng có một nguyên nhân khác nữa, đó là hắn muốn trở về báo thù Thiên
Nguyên này. Nợ máu, phải trả bằng máu mà, đúng không... người bạn cũ!