Người đăng: hdkien00
Hắn đã từng có người thân... Hắn đã từng hạnh phúc... Hắn đã từng có bạn bè…
Hắn đã từng vui vẻ...
Nhưng giờ đây…
Tất cả đã không còn...
Vì hiếu – nghĩa mà tương tàn, có lẽ về bản chất cũng chẳng hề có đúng hay sai,
mà chỉ là vì niềm tin khác biệt. Thời gian biến chuyển, vũ trụ quay cuồng, ai
rồi cũng sẽ khác. Đạo lý nào, quy tắc nào ràng buộc lấy số phận con người, đưa
đẩy ta đến những bước đường không thể nào trở lại.
Có đôi khi, chúng ta đối nghịch không phải vì hận thù, mà là vì niềm tin chưa
đủ lớn. Đừng nói là vì nguyên nhân khách quan, hãy ngẫm nghĩ kỹ càng, rốt cục
ngươi sẽ hiểu ra, mọi chuyện cũng chỉ vì sự tin tưởng vào nhau chưa đủ lớn,
chẳng đủ để át đi cái tôi của chính bản thân mình.
Hắn… ngươi… chúng ta… tất cả đều là những con người ích kỷ.
Máu đã chảy, chảy dài trên bàn tay huynh đệ. Những con người từng vì nhau mà
không màng sống chết, giờ đây lại ở thế đối đầu.
- Phanh… phanh… phanh…
Liên tiếp là những cú đấm rợn người, Hoàng Thiên mặc dù không có vận dụng sức
mạnh của Cửu Kiếm Thông Thiên trận để đối phó Anh Vũ, nhưng trạng thái Cửu
Biến cũng đâu phải dạng tầm thường?
Chỉ thấy nơi ngực Anh Vũ dưới sự không kích của hắn gần như muốn nứt ra, sương
sườn gãy đoạn. Máu từ nội tạng dập nứt theo huyết quản xông lên, ộc ra ngoài
đỏ thẫm.
Anh Vũ nằm ngửa bên trên đống công trình đổ nát, ánh mắt nực cười nhìn bầu
trời mờ tối. Hoàng Thiên ngự không ở trên đầu hắn, thần sắc lạnh lùng và vô
tình.
- Hoàng Thiên, đủ rồi đấy.
Trong khoảnh khắc hắn còn muốn tiếp tục ra tay, một cái bóng người mờ ảo bỗng
nhiên xuất hiện, đem công kích này đỡ lấy.
- Hàn Lâm?
Âm thanh quen thuộc mang theo vài phần trách móc vang lên, lại khiến cho ánh
mắt điên cuồng của Anh Vũ bỗng trở nên tỉnh táo, có chút bất ngờ và vui mừng
thì thào.
- Thực… thực là ngươi sao.
Cố gắng nén lấy cơn đau đang hành hạ trong người, hắn cố gắng gượng mình ngồi
dậy, ánh mắt đảo quanh tìm lấy bóng hình của âm thanh ấy.
Đón chào hắn là một cánh tay đỡ ở sau người, tuy hơi mơ hồ nhưng thật là ấm
áp. Hàn Lâm chẳng biết tự lúc nào ngưng tụ ra thân quỷ, lơ lửng ở bên cạnh mà
vươn tay đỡ lấy huynh đệ mình.
Mà ánh mắt của hắn, thực sự không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả thành
lời. Có vui, có buồn, có cả tang thương và bất đắc dĩ.
Giờ khắc tương phùng, rốt cục lại trở thành kẻ thù sinh tử. Còn đâu những ngày
kề vai bá cổ, còn đâu những lần quậy phá, chửi mắng cuộc đời vì bất công với
huynh đệ của mình. Bọn hắn đã khác, đã trưởng thành, và đã không còn giống
ngày xưa ấy nữa.
- Ngươi làm sao…
Nét vui mừng đọng lại, tiếng nói run run không thốt thành lời. Bàn tay Anh Vũ
khoác lên vai Hàn Lâm, nhưng lại như khoác vào một tấm bông mềm. Từng làn quỷ
khí lành lạnh lan đi khi tay hắn chạm phải, khiến hắn lặng người.
Hắn đứng đó như trời trồng, nhìn Hàn Lâm đã không còn thân xác, ngơ ngác như
một kẻ đần. Đầu óc hắn trống rỗng, trái tim hắn quay cuồng, rốt cục nửa ngày
sau bỗng ngửa mặt lên trời, nhìn Hoàng Thiên mà cười điên dại:
- Ha ha… ha ha ha…
Không ai nói một lời, chỉ có một mình hắn cười, một mình hắn nói:
- Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên, Hàn Lâm có việc phải về quê của ngươi đó sao?
Về quê nhà mà bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này sao?
Ngươi lừa ta bấy nhiêu năm, quả là cực khổ.
Cay đắng, cay đắng còn hơn cả việc huynh đệ tương tàn khi nãy. Anh Vũ như một
con thú điên đưa tay gạt phăng đi cánh tay của Hàn Lâm đang đỡ lấy mình, có
chút loạng choạng sắp ngã:
- Đẩy ta vào thế bất hiếu, nay còn thêm bất nghĩa… ngươi còn muốn ta thế nào
nữa chứ… ha ha.
Siết ghì lấy Đả Thần Bổng trong tay, hắn vung lên tán loạn như một kẻ tâm
thần, vừa cười vừa nói.
Hoàng Thiên không nói, Hàn Lâm càng không. Có lẽ bọn hắn cũng không biết phải
nói gì trong lúc này. Mọi thứ, tự lâu đã vượt quá ra ngoài tầm kiểm soát.
- Vũ…
Nhìn thấy cháu mình điên dở, Lâm Thanh Phong không kiềm được mà thốt lên đau
lòng. Ông dường như đã quên luôn cả việc bản thân đang bị Cố Sở uy hiếp, mang
theo thân thể tàn tạ bay về phía cháu mình.
Cố Sở ban đầu vốn còn định ngăn cản, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, để mặc
cho Lâm Thanh Phong bay tới. Có lẽ đối với bọn lão, vị chí cường giả này đã
không còn sự uy hiếp gì nhiều.
Nhưng rất nhanh, lão nhận ra bản thân đã quá mức sai lầm. Chỉ thấy Lâm Thanh
Phong vốn đang thẳng đường bay tới, khi ngang qua vị trí Hàn Lâm thì sắc mặt
bỗng chốc trở nên dữ tợn, vươn tay chụp lấy trái tim của hắn.
- Hừ!
Tưởng chừng như đã đắc thủ, nhưng một âm thanh lạnh lùng bỗng nhiên vang lên
khiến cho con ngươi của ông ta thoáng co rụt lại, cánh tay khó khăn lui về thủ
thế.
Chỉ thấy Hoàng Thiên tốc độ so với ông càng thêm khủng bố, trong thoáng chốc
đã đứng chắn giữa hai người, nắm tay vươn tới phá tan phòng ngự của ông, đồng
thời xách lấy cổ áo kéo về, sát ý tràn đầy.
Hắn thực sự chưa sẵn sàng để tước đi tính mạng của người trước mắt này, nhưng
ông ta quá mức không biết điều, hết lần này đến lần khác xúc phạm qua giới hạn
cuối cùng đó của hắn.
- Hoàng Thiên… đừng.
Năm móng vuốt sắc lẹm gần như sắp đâm xuyên qua da cổ của Lâm Thanh Phong, một
nắm tay lành lạnh bỗng nhiên đặt trên bờ vai hắn khiến hắn chợt ngừng. Phía
sau là Hàn Lâm với khuôn mặt tràn đầy không nỡ đang nhìn Anh Vũ, lắc nhẹ đầu.
Một cái nắm ấy để bờ vai Hoàng Thiên khẽ run, do dự mấy lần, cuối cùng đem
thân thể Lâm Thanh Phong quăng xuống, không chút do dự quay đầu rời khỏi.
- Phốc!Thiên Kiếm lạnh lùng, hắn không hề lộ ra chút cảm xúc, đem đầu của tên
trưởng lão Diệp Gia chẻ thành hai nửa. Nắm tay tụ hội sức mạnh của Luyện Hồn
Trấn Quỷ pháp, sinh sinh bóp hồn thể của đối phương cho tới chết.
Tàn bạo giết người, không biết tự khi nào đã trở thành một cách để hắn giải
toả đi ức chế trong lòng.
- Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ chính là kẻ thù.
Đứng giữa sự bảo hộ của đám người Cố Sở, Hoàng Thiên lần cuối cùng nhìn về
phía Anh Vũ, nhàn nhạt buông ra một câu nói. Lạnh lùng, không cảm xúc.
Cố Sở nhẹ cúi đầu, từ trong tay ném ra mười tám cây trận kỳ hắc sắc, khởi động
siêu cấp truyền tống trận đem bọn hắn rời đi nơi này.
Sáu cái bóng người, sau phút giây đó mờ dần rồi biến mất khỏi thinh không, để
lại phía sau là một Thiên Nguyên đang chìm trong tận cùng của sự sợ hãi, trong
những cơn ác mộng về một trận tàn sát đẫm máu nhất nhì trong lịch sử.
…
Oanh, oanh!
Một góc xa xôi nào đó của đại lục Thiên Nguyên, rừng hoang phủ kín.
Không gian trên ngọn đại thụ bỗng nhiên chớp động, vỡ toác ra một cái thông
đạo đen ngòm. Sáu cái bóng người chầm chậm xuất hiện tại nơi đó, duỗi bước ra
tinh không.
- Phốc…
Hoàng Thiên vừa mới bước ra ngoài, thân thể bỗng nhiên lảo đảo, ngửa quỳ nửa
ngồi phun ra một ngụm máu màu xám, tựa hồ như bị thứ gì đốt cháy thành tro tàn
vậy.
Cơn đau khủng bố bất ngờ ập tới, khiến hắn ôm lấy vùng ngực ho khan không
ngừng. Lớp vảy của Ma Thần biến không ngừng tróc ra, lông tóc gãy rụng xơ xác,
tàn tạ không thể nào tưởng tượng nổi.
- Hoàng Thiên…
- Chủ nhân…
Những tiếng hô lo lắng cực độ đồng thời vang lên, Cố Sở cùng Hàn Lâm phân biệt
hai bên đỡ lấy thân thể hắn, sắc mặt cả hai đều không giấu được âu lo.
- Thực sự phải như thế sao?
Hàn Lâm nghiêng mình, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên mà nói.
- Ngươi không hiểu được.
Lau đi vệt máu xám trên môi, Hoàng Thiên nhìn Hàn Lâm, sau đó lại nhìn bầu
trời, gượng mình đứng dậy.
Hàn Lâm còn đang định nói gì đó, sắc mặt bỗng nhiên tái mét, hoảng sợ nhìn lấy
bầu trời.
Bởi đúng vào khoảng khắc ấy, khi mà hắn nghĩ mọi chuyện đều đã qua thì nền
trời trên đầu hắn bỗng nhiên vỡ toác, vang ra từng tiếng oang oang động trời.
Thiên Nguyên vốn đang là đêm tối, lúc này bỗng nhiên sáng rực như ban ngày, bị
biển chớp rọi chiếu, hùng vĩ vô cùng.
Một cỗ hơi thở nặng nề bất chợt hàng lâm, như đè ép toàn bộ thương khung này
xuống dưới. Một cái bàn tay to như bầu trời, xé rách thiên địa này vươn ra
ngoài. Cái gì đại sơn, cái gì cổ thụ, dưới uy phong của nó này đều nổ tung
thành khói bụi, không tồn tại quá nổi một giây đồng hồ.
Một màn diễn biến này quả thực quá đỗi quen thuộc, bởi mới chỉ cách đây không
lâu, nó đã từng diễn ra tới hai lần. Một lần đem Vân Vũ bắt vào Thiên Không
Trấn Ma tháp, một lần ý đồ trấn áp Hoàng Thiên.
Hôm nay, nó một lần nữa lâm thế, một lần nữa trấn áp tồn tại mà nó xem là ác
ma này.
Năm ngón tay to lớn như năm ngọn núi khổng lồ, chớp mắt như hoá thành năm cái
trụ trời, bao lấy nhóm người Hoàng Thiên vào giữa.
Sáu cái lồng giam trong suốt chớp mắt hình thành, lần lượt nhốt cả sáu người.
Những sợi xích thô lớn không ngừng phóng ra từ bốn phía, xuyên thủng thân thể
bọn hắn, khiến cho cả hai tồn tại cường đại như Cố Sở và Cố Thần Hoa cũng
không cách nào chống cự, bị treo ngược vào trung tâm lồng nhốt.
- Thiên Địa Ác Ma… Thiên Không Trấn Áp!
Một lời vang vọng như tiếng phán xét của đất trời, năm cái trụ trời bắt đầu co
lại, không gian nứt vỡ. Sáu cái lồng giam ngày một siết chặt, bị nắm tay dồn
về phía trung tâm, dường như sẽ bị nó bắt đi, đem trấn áp vào trong lao tù.
- Cút…
Tiếng quát lạnh lùng mang theo lửa nộ ngập tràn. Hoàng Thiên đứng giữa lồng
giam, đôi tròng mắt như bắn ra sấm sét, vươn mình thẳng tắp.
- Grao…
Mà phía sau hắn, hai cánh đen trắng bỗng nhiên huyễn hoá thành hai làn khói
nghịch màu, rồi ngưng tụ thành hai đầu hung thú. Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch song
song mà đứng, hướng về bầu trời rống lên kinh thiên động địa.
Hai tiếng rống, vậy mà như vượt qua cả quy tắc của thiên địa này, vượt qua cả
sự trói buộc của thời không, đáng sợ doạ người. Đó là sức mạnh cực hạn, cũng
là uy nghiêm vô thượng, một cỗ uy nghiêm vượt qua tất cả tồn tại của Nguyên
Giới này.
Trấn Ma Thủ, trấn ác trấn ma, nhưng không trấn nổi bản nguyên ma thú. Nó thậm
chí còn không thể nào hoàn thủ, bị hai tiếng rống sinh sinh chấn nát, toái vỡ
thành trăm ngàn mảnh nhỏ, quy tắc hoá bụi lan khắp bầu trời.
Cùng vào thời điểm đó, ở một góc xa xôi của thế giới, thấp thoáng ẩn hiện mười
tám cái bóng người. Bọn hắn thoạt nhìn có trẻ có già, sáu nữ mười hai nam, khí
tức kẻ nào cũng khủng bố vô biên. Chỉ sợ một người trong bọn họ vừa ra, liền
có đầy đủ năng lực quét ngang thiên hạ, đánh khắp Nguyên Giới không địch thủ.
Nhưng khoảng khắc ngay sau khi tiếng rống của bản nguyên ma thú vang lên, tất
cả bọn hắn đều mở bừng đôi mắt, con ngươi có chút co rụt lại vì hoảng sợ.
Trận pháp trong tay nổ nát, để cho cả mười tám người không nhịn được phun ra
máu đỏ, sắc mặt tái mét như vừa ghé qua cánh cửa của tử thần.
Thậm chí là người chí cường như Phong Võ, cũng không nhịn được mà thốt lên
kinh hoàng:
- Đó là… Tiên.