Mạt Thế... Nghịch Càn Khôn


Người đăng: hdkien00

Lại một lần nữa, Cao Vô Cầu bị đánh xuyên vào trong hàng dặm tầng đất, hỗn
loạn như đầu đạn của pháp khí đại pháo oanh oanh.

Mười mấy giây sau mới nặng nề bay trở lại, ánh mắt của hắn nhìn tới Hoàng
Thiên đã có thêm tia kính ý. Hắn biết, nếu một quyền vừa rồi không kích vào
lưng mà là cổ, đầu hắn đã lìa. Thật không nghĩ bản thân khiêu khích và chọc
giận đối phương như vậy, nhưng trong giây phút sống còn người ta vẫn có ý
nương tay.

Chẳng qua, kính nể là một chuyện, còn khát khao chiến đấu lại là một chuyện
khác. Lòng kiêu ngạo của hắn vẫn còn hừng hực chưa tan, làm sao có thể dừng
lại được đây. Đó là chưa kể, bằng một góc nhìn khác, sự nương tay của Hoàng
Thiên chính là sự sỉ nhục đến lòng kiêu hãnh của bản thân hắn.

- Nếu như ngươi thực sự tôn trọng ta, đừng nương tay.

Tâm tình mâu thuẫn, hắn nhìn Hoàng Thiên hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu rồi
lại tiến hành công tới. hắn sẽ không nương tay, không nể tình và hắn cũng muốn
Hoàng Thiên như vậy.

Cuộc chiến của cường giả truy cầu vô địch, không đơn giản là dùng sức mạnh so
kè, mà còn có cả lòng tự tôn, kiêu hãnh và sự tín nhiệm chính bản thân mình.

- Như ngươi mong muốn.

Hoàng Thiên đứng trên mấy chục mét bầu trời, ngắm nhìn Cao Vô Cầu mà nói. Hắn
cười nhẹ một hồi rồi nghiêm mặt lại, khí thế bắt đầu leo lên vô hạn. Không chỉ
đơn thuần là khí thế của tu vi Sinh Thần, mà còn có cả khí thế của Ma Thần Cửu
Biến.

Lần đầu tiên trong trận chiến này, hắn toàn lực ra tay.

Khí tràng cuồn cuộn đè lên mấy chục dặm tinh không, đì đùng như giông bão ngày
tận thế. Cao Vô Cầu đôi giây hoảng hốt, có cảm giác bản thân dường như đang
phải gánh lấy toàn bộ đất trời.

Chưa giao chiến, mới chỉ có khí thế đã khiến cho hắn không thể nào mà phản
kháng. Hoàng Thiên thực sự mạnh đến mức này hay sao?

- Đa tạ.

Hoảng hốt nhưng không hề sợ hãi. Hắn trịnh trọng gật đầu, sau đó bay vọt hẳn
lên cao thiên. Thân thể của hắn loé ra sắc vàng thần thánh, tấc tấc da thịt ẩn
hiện khí diễm hạo nhiên. Nhất là nơi mi tâm lộ ra một dấu ấn hình tròn sáng
chói, rực rỡ gấp vạn lần hạo dương.

Lĩnh vực của Hoàng Thiên cường đại, nhưng đã không còn đủ để áp chế hắn nữa.
Bầu trời ngưng tụ thần lôi, xé ra những mảng không gian đen ngòm, loạn loạn
tan hoang.

Trạng thái sức mạnh này quả thực khủng bố vô biên, không thể nào mà đo đếm.
Thậm chí Cố Sở ở đằng xa cũng không nhịn được mà run lên, nội tâm thập phần sợ
hãi. Hiển nhiên, lão cũng không nghĩ tới Cao Vô Cầu lại có trạng thái chiến
đấu đáng sợ thế này.

Phải biết lần trước hai người đánh nhau, hắn còn chưa hề tiến vào trạng thái
chiến đấu đã có thể cùng lão ngang tay, mặc dù sau đó chiến thắng, nhưng lão
cũng chỉ thắng hắn một chiêu nửa thức. Nếu như hôm đó hắn thực sự tiến vào,
lão thua là điều chắc chắn.

Thiên tài trong truyền thuyết, quả nhiên không thể nào dùng lẽ thường để mà
đong đếm. Có lẽ, cũng chỉ có người như Hoàng Thiên mới có đủ tư cách bức hắn
đến mức này.

Gió và lôi cuộn trào khắp vạn thiên, mang theo hàn khí vô tận và huỷ diệt lan
tràn. Hai cái lĩnh vực đối chiến lẫn nhau, khuấy động cả bầu trời. Nơi va chạm
hư không băng diệt, kinh phá thời gian, cửu thiên cũng vì vậy mà đổ vỡ.

Tiếp sau đó, không còn ai có thể nhìn thấy dáng người bọn họ nữa. Chỉ có hai
luồng sáng kinh người, và những cú va chạm vỡ nát, âm thanh vang vọng khắp đất
trời.

- Thương… thương…

- Phanh… anh!

Ma Thần đệ nhất biến Âm Ma, rồi đến Ma Thần đệ nhị biến Dương Thần, cuối cùng
là Âm Dương Ma Thần Đạo. Những hình thái chiến đấu của cửu biến liên tục được
Hoàng Thiên thi triển ra, thích ứng với từng tình huống đặc thù. Khôn khéo
uyển chuyển, nhưng cũng không kém phần cường đại vô biên.

Tràng chiến ban đầu chỉ trong khoảng không chục dặm, lúc này đã kéo dài đến
hàng trăm. Nếu chẳng phải bọn họ ý thức được sức huỷ diệt mà kéo nhau lên
trời, chỉ sợ Khương Gia sớm trở thành tàn địa.

Chiến đấu cận thân, thế rồi đến viễn trình đối kích. Pháp thuật, bí pháp không
ngừng được bọn hắn thi triển ra, sáng rực khắp bầu trời.

Đại chiến đến mức này, không phải nhất thời có thể phân ra thắng bại. Hoàng
Thiên mạnh, nhưng Cao Vô Cầu cũng không phải kẻ yếu. Nhất là hắn đã bước đi
tới đỉnh phong của Vấn Đỉnh, từ trình độ chưởng khống sức mạnh đến kinh nghiệm
chiến đấu đều mạnh vô cùng, hoàn toàn có thể khiến cho Hoàng Thiên ăn quả
đắng.

Hôn thiên ám địa địa, mây mù tán rồi lại tụ, phủ khuất nền trời bao la. Đêm,
những tia lôi điện ngày một dày đặc thêm, rọi sáng hai cái bóng người đang lao
nhanh giữa thế giới. Bầu trời, lúc này trở thành một chiến trường vô biên, một
chiến trường duy nhất thuộc về hai người bọn hắn.

Những giọt mưa ban đầu bắt đầu rơi, ngày một thêm nặng hạt. Y phục của bọn hắn
bắt đầu ướt, nhưng vẫn tung bay phần phật huy hoàng. Một kích rạch trời, một
đạp phá vân, quyền đầu chặn bão, cước nổ tầng không.

Cứ thế, không biết đã đánh đến thời gian bao lâu. Khi mà bọn hắn xuyên thủng
trăm vạn tầng mây đen hắc ám để lọt vài tia nắng yếu, hai người mới lần nữa
tách ra.

Vòng tròn màu vàng ảm đạm phai mờ, trên thân Cao Vô Cầu ngập tràn vết máu. Y
phục của hắn ướt sũng, làm loang lổ ra những vết đỏ tươi ấm nóng. Khí thế
quanh hắn so với trước kia đã không còn một nửa, nhưng tròng mắt càng thêm
khát khao và ham muốn.

Đánh lâu như vậy, hắn ngày càng cảm nhận được Hoàng Thiên mạnh mẽ. Mạnh đến
mức niềm tin bất diệt của hắn cũng phải lung lay, dần bị đẩy đến bên bờ sụp
đổ. Nhưng càng bị đẩy đến cùng, hắn càng có thể khai thác được tiềm năng của
mình, hắn càng thêm khát vọng.

Hắn không tin bản thân không thắng được Hoàng Thiên.

- Ta có một chiêu, lĩnh ngộ từ hơn năm trăm năm trước nhưng chưa bao giờ thi
triển một lần. Hôm nay, có lẽ là thời điểm nó nên hiện thế.

Nhìn Hoàng Thiên đang ngự nơi xa, hắn nói ra lời này một cách vô cùng trịnh
trọng. Vòng tròn trên mi tâm như được nạp thêm sức mạnh, lần nữa trở về trạng
thái rực rỡ ban đầu, thậm chí so với trước càng thêm chói sáng.

Hai cánh tay hắn kết thành vòng tròn, tuôn ra thái cực thần đồ. Lưỡng nghi
nghịch chuyển, mang theo hình thái đối nghịch của thời không mà bạo phát. Toàn
bộ nguyên tố của đất trời lúc này đều như hội tụ trong vòng tròn ấy, từ dũng
mãnh như sấm sét đến mềm mỏng như lưu thuỷ, từ thánh khiết như quang minh cho
tới âm u như tà khí, cuồn cuộn không ngừng, mênh mông vô biên vô hạn.

Sức mạnh dạt dào, tưng tức như muốn huỷ diệt cả đất trời khiến cho Hoàng Thiên
trở nên nghiêm nghị trước nay chưa từng có. Bởi hắn cảm nhận được sự nguy hiểm
từ vòng thái cực trước mắt này.

Cao Vô Cầu không hề nhìn Hoàng Thiên, mà vẫn tập trung vào thái cực. Ánh mắt
ấy, tựa hồ chất chứa toàn bộ niềm kiêu hãnh, toàn bộ khát khao và toàn bộ niềm
tin của hắn. Đó không hẳn là một chiêu, mà cũng là phương thức biểu hiện nỗi
lòng của một kẻ cuồng chiến trên con đường truy cầu sức mạnh, truy cầu con
đường vô địch duy ngã đất trời.

Toàn bộ thiên không lâm vào quỷ dị, gió dừng thổi, mây ngừng bay, giọt mưa
đang rơi cũng lắng đọng. Tất cả vạn vật trong phút giây dừng lại, rồi bắt đầu
chuyển động, nhanh dần, mạnh dần, mạnh đến một trạng thái không thể nào kiềm
chế.

- Mạt Thế… Nghịch Càn Khôn.

Tiếng gầm, như vang lên từ khắp đất trời nơi đây. Toàn bộ vùng thế giới của
Khương Gia run rẩy liên hồi, cỏ cây bật gốc, sơn phong đổ nhào.

Thái cực hoá quang cầu, quang cầu diễn mạt thế, mạt thế nghịch càn khôn. Đủ
loại vật chất diễn hoá thành hỗn độn, ẩn chứa vô biên năng lượng huỷ diệt lao
về phía Hoàng Thiên. Tốc độ của nó không nhanh, nhưng lại không thể nào tránh
né.

Hoàng Thiên chỉ kịp nhìn thấy hình dáng nó lớn dần, lớn dần rồi thoắt cái hoá
thành cả thế giới. Một màu trắng xoá bao trùm bầu trời, kèm theo tiếng nổ
không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu có thể dùng ngôn từ miêu tả, chỉ có thể là
huỷ thiên diệt địa.

Không ai biết kết quả của trận chiến thế nào, chỉ biết vùng trời ấy lúc này
chẳng còn thứ gì tồn tại. Không gió, không mây, không lôi, không nước, chỉ còn
một màu trắng vô ngần.

- Rắc… rắc…

Cũng không biết bao lâu sau thời khắc ấy, sóng năng lượng bắt đầu lan tới vùng
biên. Tiếng răng rắc vang lên, lanh lảnh mà doạ người.

Cố Sở kinh hồn táng đảm nhìn kết giới bảo hộ mình bày ra vỡ nát, không dám
nhiều lời cuốn lấy Hàn Lâm mà chạy trốn. Phong Thiên Lạc Địa kích được lão
vung ra, tiếp tục hình thành nên những lớp phòng ngự khác nhằm chặn hậu, nhưng
vẫn như cũ vỡ thành bụi khói.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, lão nhìn thấy Phong Thiên Lạc Địa kích yếu thế
đến mức này. Cực phẩm tiên khí bày ra kết giới, vậy mà không ngăn cản nổi sức
mạnh huỷ diệt của một chiêu của Sinh Thần, quá không thể tưởng tượng rồi.

Cứ thế kéo dài, một bên lan rộng huỷ diệt, một bên ngăn chặn bạo lui, phạm vi
chớp mắt kéo dài tới ba trăm dặm vuông mới dừng, thiên không tiêu tán.

Cảm thấy nguy hiểm đã qua, Cố Sở buông ra Hàn Lâm rồi triệu hồi Phong Thiên
Lạc Địa kích, thở dốc nhìn qua. Lão không lo lắng cho Hoàng Thiên, mà chỉ có
tận cùng của kinh sợ. Kinh sợ vì không thể nào tưởng tượng được tại sao Sinh
Thần đại chiến lại có thể bộc phát ra sức huỷ diệt bậc này.

Không còn kết giới ngăn cách, dư ba đại chiến hiển nhiên đã đánh động không ít
người. Ban đầu là đám cao tầng Khương Gia, sau đó là tới những thành viên
khác, nhất tề chạy tới vùng ven đổ nát, hãi nhiên nhìn tới.

Dĩ nhiên, bọn họ ai ai cũng tò mò, muốn biết rốt cục là người nào đại chiến
mới có thể tạo ra tràng cảnh động trời như thế. Duy chỉ có đám cao tầng là sắc
mặt âm trầm, tựa hồ đang rất giận giữ vì có kẻ cả gan làm loạn trong lãnh địa
của mình.

Chỉ khi bọn hắn trông thấy Cố Sở, thần sắc mới dịu đi đôi phần, không hẹn mà
cùng nhìn về phía trung tâm.

Nơi ấy, thiên không trong vắt. Một cái bóng người lẳng lặng ngự không, giữa
muôn trùng nắng sớm, thân thể hắn như đắm chìm trong vô tận hào quang chói
sáng. Tóc bạc nương theo khí thế tung bay, va chạm lẫn nhau mà vang lên tiếng
leng keng nhè nhẹ, loé ra thiên uy của lôi điện.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, thần sắc mang theo một cỗ uy thế đạp vỡ thiên địa này.
Có khí phách, có cao ngạo, có cả vô địch chi tâm.

- Ngươi thua rồi.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #281