Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả


Người đăng: hdkien00

Sinh cơ hừng hực kinh người, bảy giọt máu sau khi dung nhập liền khiến cho bề
mặt của Cố Tinh Cực Đạo thạch nổi lên lớp lớp đường vân. Một cỗ lại một cỗ
rung động vang lên, đều đặn và mạnh mẽ.

Nếu như có kẻ nào hiểu biết về cơ thể con người tại đây, chắc chắn sẽ bị doạ
cho sợ hãi. Bởi vì hình thái của Cố Tinh Cực Đạo thạch lúc này, lại chính là
một trái tim con người đang còn sống. Mặc dù hình thái này chưa thể hoàn toàn
xưng là sinh linh, nhưng đã có thể coi là mầm mống phôi thai.

Hoàng Thiên tập trung tinh thần, hai cánh tay vẫn hư án trên không, tuôn trào
ra Hỗn Nguyên Ma Thần khí. Ma Thần Thái Cực đồ bên trong thức hải cũng bắt đầu
vận hành theo tâm ý. Không giống như năm xưa chỉ có một, lần này hắn ngưng tụ
tới ba đám tinh vân vô sắc.

Tam tinh ứng với tam hồn.

Nhất tinh khai Sinh, nhị tinh tỉnh Giác, tam tinh phục Linh.

Trong khoảnh khắc ngay sau đó, nhịp đập của trái tim đá bỗng nhiên dồn dập hẳn
lên. Hấp lực vô cùng vô tận nhất tề bạo phát, liên miên điên cuồng cắn nuốt
sinh cơ từ thế giới xung quanh. Một cỗ khí tức sinh mệnh mỏng manh dần dần
hình thành, ẩn ẩn đằng sau lớp máu đỏ tươi của viên đá tiên thiên này.

Tình huống cứ thế kéo dài suốt nửa ngày trời mới đình chỉ, viên trái tim đá
kia lúc này như có như không toát ra hai cỗ hồn lực, một cỗ như sinh mệnh mới
đản sinh, và một cỗ khác quen thuộc vô cùng.

Cũng vào thời điểm ấy, đâu đó bỗng nhiên như vang lên tiếng vỡ, không phải âm
thanh, mà là tiếng lòng người ai oán, nặng nề đến vô cùng.

“Đứng lên nào! Cười lên nào! Chết thì sao? Có cái gì đáng sợ chứ?”

Thanh âm của ai đó chợt dội về từ quá khứ, có chút bất cần nhưng cũng thật cay
đắng và sầu tủi. Rồi trong giây lát sau, giọng nói ấy lại vang lên, khàn đặc
và khó nghe nhưng lại chất chứa vô cùng ý chí:

“Sẽ có một ngày ta diệt ngươi, Thiên Đạo này”.

Lặng mình trong ký ức, hồn của ai đó còn vương tại nhân gian này chợt tỉnh
giấc, thì thào mãi không tan:

- Hôm nay… ta được chết vì huynh đệ của mình.

- Ta… là Hàn Lâm.

- Ầm… ầm.

Đất trời bùng nổ, toàn bộ vùng không gian cấm địa chỉ vì sự thức tỉnh của hồn
lực mà lâm vào trong biến hoá. Vô tận sương mù huyết sắc cùng nhau chuyển di,
lấy trái tim đá kia làm trung tâm xoay tròn thành lốc xoáy.

Đảo đá nứt toang, lộ ra một vùng hắc động tối đen dày đặc tử khí. Thiên không
run rẩy, sương mù càng thêm cuồn cuộn ngút trời. Hoàng Thiên nhìn tới, sắc mặt
đột nhiên trở nên ngưng trọng vô cùng. Vì hắn biết bản thể của Phượng Hoàng
Niết Bàn hoả sắp hiện thân.

- U u…

Âm thanh như vang lên từ tận cửu u địa ngục, giữa hắc động hỗn độn mịt mù ấy
bỗng nhiên trồi lên một mầm cây.

Xanh biếc một màu, mầm cây mang theo sức sống bừng bừng vô biên, thoáng chốc
ngợp tràn bốn phương tám hướng. Một tiếng phượng hót oanh trời, quang ảnh tiên
thiên lượn lờ thần thánh. Đôi lá mầm đung đưa trong hỗn độn, mơ hồ còn ngưng
tụ lên vài giọt sương mỏng manh lạnh giá.

Hình thái của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả không phải hoả, mà lại là một mầm cây.

Niết bàn, như thế nào được gọi là niết bàn?

Niết bàn, chính là dập tắt nhưng cũng là bùng cháy.

Niết bàn, là tử diệt nhưng cũng là phục sinh.

Vạn cổ xa xưa, khi mà kỷ nguyên tiên thiên đi tới thời kì lụi tàn, chư thần
Thượng Cổ như ánh mặt trời sắp tắt lúc hoàng hôn, leo lắt và tuyệt vọng đến vô
cùng. Phượng Hoàng thân là thần thú tiên thiên, làm sao thoát được hạo kiếp
thiên địa này. Trong phút giây thiên địa tận diệt ấy, nó chỉ biết mang theo
khát vọng cầu sinh trở về nơi khai nguyên của bản tộc, nổi lửa và thiêu rụi
chính bản thân mình.

Nhưng rồi tiên thiên qua đi, hậu thiên lại tới. Từ đống tro tàn nguội lạnh đó,
một ngọn lửa sinh mệnh lại lần nữa bùng cháy lên, tuy rằng không rực rỡ nhưng
lại ngập tràn sinh cơ, âm ỉ vĩnh hằng theo tuế nguyệt. Đến một ngày nọ, ngọn
lửa đã lớn lên, đốt lên sinh mệnh, thắp lên linh hồn, đem phượng hoàng tái
sinh về với thiên địa, rực rỡ trong ánh bình minh của thời đại mới.

Tử rồi lại sinh, dập tắt rồi lại bùng cháy, nhân gian xưng ngọn lửa ấy là
Phượng Hoàng Niết Bàn.

Mà hôm nay, Hoàng Thiên hắn chính là muốn lợi dụng sức mạnh của ngọn lửa ấy,
phục sinh huynh đệ của mình. Hắn dùng tinh huyết Khổng Tước làm dẫn, dùng Cố
Tinh Cực Đạo thạch làm tâm, giả lập ra một đầu hậu duệ của Phượng Hoàng nhất
tộc. Chỉ có như thế, mới có thể đánh lừa ngọn lửa này, khiến nó dùng sức mạnh
của mình mà niết bàn cho Hàn Lâm.

- Thương…

Một tiếng phượng minh oanh trời. Trong nháy mắt, thần hoả cửu trùng thiên. Mầm
cây thoắt cái vọt ra khỏi hố đen, đỉnh mầm làm đầu phượng, hai lá hoá thành
cánh chim, chuyển mình vọt lên bầu trời. Giữa hừng hực lửa cháy, bóng dáng nó
mơ hồ ngưng tụ thành vô tận, vòng quanh hòn đảo đá.

Trái tim đá cũng nhất thời vang lên nhịp đập trầm thấp, cùng với tiếng phượng
minh cộng hưởng mà qua. Tiên uy vô tận hạo nhiên, bàng bạc xuyên phá ra bên
ngoài cấm địa. Toàn bộ Nguyên Giới cũng vì hiện tượng này mà run lên, tựa hồ
vì một sinh linh sắp ra đời mà chào đón.

Không đầy một giây sau, ngọn lửa vô biên bắt đầu tiếp cận “trái tim đá” kia,
đem tới sức huỷ diệt mà không cá thể nào có thể ngăn cản nổi. Muốn hồi sinh,
trước tiên phải tử diệt. Thần hoả chẳng tốn chút công phu nào đã đem lớp máu
đỏ bên ngoài trái tim kia đốt cháy thành tàn tro.

Cố Tinh Cực Đạo thạch chớp mắt lộ ra nguyên hình của nó, đen bóng và huyền ảo
mịt mờ. Khí tức sinh mệnh của Khổng Tước tiêu tan, bóng phượng bỗng phát hiện
ra bị người lừa dối, hót lên một tiếng động trời.

Hình thái của nó nhanh chóng thu nhỏ lại, ý đồ trở về nguyên hình mầm cây ban
đầu.

Nhưng mà, muốn là một chuyện, có thực hiện được không lại là một chuyện khác.

Không chỉ Hoàng Thiên không cho phép điều đó xảy ra mà Cố Tinh Cực Đạo thạch
cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ. Chỉ thấy nó bỗng nhiên vọt tới trên đỉnh đầu
của hư ảnh phượng hoàng, phút chốc phóng ra tận cùng xúc tua mà trói buộc.

- Thương…

Hư ảnh phượng hoàng lần nữa hót lên, điên cuồng vùng vẫy. Thần hoả quanh thân
nó trong chớp mắt này lan ra thiên địa, mang theo sức mạnh huỷ diệt to lớn
không thể nào hình dung, ý đồ tiêu diệt kẻ ngoại lai không biết sống chết này.

Chẳng qua, nó mạnh nhưng Cố Tinh Cực Đạo thạch cũng không phải hạng xoàng. Mặc
cho thần hoả đốt tan thiên địa, xúc tua của viên đá này vẫn lành lặn chẳng tổn
hao, thậm chí còn điên cuồng hấp thu lấy sức mạnh ẩn tàng trong đám lửa của
chính nó.

Hai cái tồn tại siêu việt lẫn nhau giao chiến, cục diện khủng bố vô cùng.
Hoàng Thiên dù cho thực lực đại tiến, nhưng thuỷ chung vẫn còn chưa đạp tới
đỉnh phong, suýt chút nữa đã bị lửa thần hoả thiêu thành bụi phấn.

Nhanh chóng đưa bản thân mình tiến vào trạng thái Tam Thế Đồng Nguyên, hắn
bước nhẹ qua bầu trời, đứng ở thiên không mà theo dõi trận giằng co.

Từ bên trong động phủ lấy ra một bình ngọc màu xanh, hắn không chút do dự mở
ra, tế lên sáu giọt chất lỏng. Ánh chớp lập loè, sáu giọt chất lỏng vừa ra
liền tràn ngập sinh cơ. Thậm chí ngay cả Cố Tinh Cực Đạo thạch nơi phương xa
đang tranh đấu cũng không tự chủ được run lên, tựa hồ đối với thứ này cảm thấy
rất thèm khát.

Thứ này, chính là tinh hoa tinh khiết nhất của thiên lôi, đại biểu cho mặt đối
lập của loại lực lượng mạnh nhất nhì thiên địa này, đại biểu cho sinh mệnh và
sự tân sinh. Đó không chỉ đơn thuần là khoáng thế kỳ trân, mà còn là thiên hạ
kỳ vật, quý giá không thể nào đong đếm. Thậm chí, nhân gian còn đồn thổi rằng
chỉ cần một giọt, liền tương đương với một lần khởi tử hồi sinh cho tu sỹ.

- Đi!

Trân quý là vậy, nhưng Hoàng Thiên lại không chút do dự nào tế ra, đem chúng
đẩy về phía Cố Tinh Cực Đạo thạch.

Sáu giọt chất lỏng xanh lục phiêu đãng mà đi. Mỗi một giọt đều bao hàm năng
lượng cuồng bạo khiếp người, toát ra từng tia thần lôi kinh thế. Nhưng càng
nhiều hơn ở chúng là khí tức sinh mệnh tận cùng, tựa như hàm chứa toàn bộ sinh
khí của trời đất này vậy, hạo đãng khôn cùng.

- Oành!

Nổ lớn vang lên, thiên địa này chớp mắt như bị oanh tạc mà run lên. Không phải
là năng lượng bùng nổ, mà chính là sóng sinh mệnh cuồn cuộn gây nên.

Cố Tinh Cực Đạo thạch sau giây khắc nuốt vào Lôi Kiếp Niết Bàn dịch thì như
lột xác, khí tức bỗng cường đại hơn gấp trăm lần. Sức mạnh của nó lần nữa được
đẩy lên tận cùng, chẳng khác nào hố đen cắn nuốt sinh cơ của hư ảnh phượng
hoàng.

Thời gian, tựa hồ từ phút giây đó trở nên vĩnh hằng. Có thể là một ngày, cũng
có thể là một năm, thậm chí là một đời người, Cố Tinh Cực Đạo thạch rốt cục ăn
no, buông thả ra hư ảnh phượng hoàng mà lơ lửng giữa trời.

Xúc tua của nó vẫn thế len lỏi khắp không gian, dần dần đan xen thành hình
thái, thật không ngờ lại có hình dạng của một con chim khổng lồ. Không có
xương cốt cùng da thịt, chỉ có mạch đập đen ngòm cấu thành, đầu chim đen tựa
hồ đang trên đà thức tỉnh, ngửa đầu huýt gió.

Hai cánh đen giương rộng trải dài, so với thiên địa càng thêm to lớn. Một cái
vỗ, không gian vỡ tan, thời gian tán loạn, tựa hồ muốn xé bỏ toàn bộ thiên địa
này mà bay đi.

Hoàng Thiên thu vào mắt một màn này, trong nội tâm không khỏi run lên sợ hãi.
Cửu Đạp Hoành Không bí thoắt cái bước ra, đưa hắn bước ra trước mặt nó. Tam
Cực lĩnh vực cũng được hắn triển khai, ý đồ giữ chân con chim này lại.

Nhưng mà, sắc mặt hắn rất nhanh trở nên tái nhợt, đông đông lui về cả trăm dặm
phía sau. Con chim đen này vậy mà có thể phá vỡ Tam Cực lĩnh vực của hắn, chỉ
một cái vỗ cánh mà qua, liền đem thân thể hắn phản phệ bị thương.

- Hừ!

Gắng gượng nuốt xuống máu tươi đang trào lên trong cổ họng, hắn lạnh lùng hừ
lên giận giữ. Đầu tiên là đầu, sau đó là thân, cuối cùng là chi, thân thể hắn
không đến nửa giây liền tiến vào hình thái chiến đấu của Ma Thần biến.

Không phải là hai biến nhất nhị kết hợp Âm Dương Ma Thần Đạo, mà là đệ tam và
đệ tứ biến kết hợp Sinh Tử Ma Thần Luân. Đằng sau hắn lúc này ngưng ra một cái
quang luân hai màu, lẫn nhau xoay chuyển như đến từ khởi nguyên của thế giới.

Không chỉ là vật chất, mà là khởi nguyên của tất cả tồn tại trên thế giới này…
luân hồi.

Kết hợp cùng lúc hai hình thái cường đại nhất mà bản thân có thể thi triển,
sức mạnh của hắn lúc này có lẽ đã không nằm trong thường thức của bất cứ người
nào


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #276