Người đăng: hdkien00
- Đoàng!
Hai luồng lực lượng đối lập vô biên vô tận cứ thế va vào nhau, đánh cho hư
không đều suýt chút nữa nổ tung thành bụi phấn. Một quả cầu năng lượng hỗn
loạn trên trăm dặm bầu trời chớp mắt nở ra, điên cuồng bành trướng về tứ phía.
- Ha ha, Thực lực không tệ! Mười vạn năm ngủ say, không nghĩ nhân gian lại có
kẻ có thể huỷ diệt Tứ Diện Minh Văn của lão phu, thú vị… thú vị a. Cố Sở phải
không, lão phu nhớ kỹ. Không lâu nữa lão phu sẽ xuất thế, nếu cần tay chân,
tất sẽ tìm ngươi. Ha ha.
Năng lượng hỗn độn dần tan, trả lại cho nhân gian một bầu trời trong vắt không
gợn sóng. Chỉ có một thanh âm cười nói vang vang, tràn đầy ngông cuồng cuồn
cuộn khắp trời đất. Không ai biết nó bắt nguồn từ đâu, cũng không ai biết nó
lan truyền đi nơi nào. Cứ như, nó tự hư không mà có, cũng tại hư không mà tan,
huyền bí vô song.
- Lão phu đợi ngươi!
Lạnh lẽo nhìn lấy bầu trời, khuôn mặt Cố Sở không nhấc lên một tia cảm xúc,
nhàn nhạt trả lời. Thanh âm của lão không lớn, nhưng lại ngập tràn sắc thái tự
tin. Đó là một lời ước chiến.
Trận nội chiến của Cố Gia cứ như vậy mà chấm dứt, bị một mình Cố Sở cường
ngạnh trấn áp, vấn đỉnh Đăng Thiên.
Tuyết Vũ đại lục sau sự kiện này đã liên tiếp xảy ra những biến cố hệ luỵ, kéo
dài đến hàng chục năm sau mới chấm dứt. Cố Sở Quy Nguyên, trở thành vị chí
cường giả thứ hai của Tuyết Vũ đại lục, cùng với Khương Tử Diệp của Khương Gia
ngang hàng đồng bối, uy vọng ngập trời.
Cố Gia sau sáu năm nội đấu đẫm máu, nội lực đã sớm suy giảm đến hàng chót của
các siêu cấp cự đầu. Nhưng nhờ có sự chống đỡ của Cố Sở mà vẫn tồn tại không
đổ, thậm chí ngày càng trở nên hùng mạnh, mơ hồ tiếp cận tới vị thế đỉnh phong
của Khương Gia, được nhân gian xưng làm “gia tộc chân long”.
Nhất là vào thời điểm một năm sau khi Cố Sở trở về, Nhị tổ Cố Gia phá tử quan
xuất thế, thành tựu Quy Nguyên, chấn kinh toàn bộ Tuyết Vũ. Một gia tộc, hai
chí cường, Cố Gia từ đây chân chính trở thành đỉnh tiêm thế lực của Tuyết Vũ
đại lục, thậm chí là trên toàn bộ Nguyên Giới.
Cố Gia, cứ như vậy bắt đầu đạp chân vào một thời thịnh thế.
…
Hai năm sau.
Đêm tối, vũ trụ vẫn thế văng vẳng ánh sao, lấp lánh chiếu sáng khắp hư không
ngân hà. Nguyên Giới hôm nay là rằm tháng tám, vốn là ngày trăng tròn nhất
tháng, vậy mà bầu trời Tuyết Vũ âm u tịch mịch, mây đen giăng kín vạn phần.
Giữa đại hoang bạt ngàn, triều khí sơn hà nổi lên lớp lớp, cộng hưởng với tiết
trời âm u, khiến cho không gian nổi lên từng đợt khí lãng hồng hoang. Mỗi một
đợt khí lãng trào qua, đều khiến vạn mộc sợ run, sinh linh triều bái. Tiếng
rít gào như vang lên từ vạn cổ xa xưa, kéo dài cho tới tận bây giờ và vạn vạn
đời sau.
Cực đông của đại hoang rộng lớn, chính là đại hải.
Biển nước mênh mông vô biên vô hạn, không thể nào mà nhìn đến được điểm cuối.
Từng đợt, từng đợt sóng lớn nối đuôi nhau vỗ vào vách đá, dội ra khắp bốn
phương thanh âm rào rạt và vô cùng hơi nước. Hôm nay không có trăng sao chiếu
rọi, nước biển chìm trong vô cùng u tối, đen kịt không ánh sáng. Triều khí của
đại hải như được đà thức giấc, cuồn cuộn theo gió mà lên, ngập tràn khắp thinh
không của biển lớn.
Nơi vách đá xa xa sát mép nước, có một cái thân ảnh cao lớn đang khoanh chân
mà ngồi. Hắn cứ thế lẳng lặng như một pho tượng đá, hai mắt nhắm nghiền. Giữa
vô vàn tiếng sóng vỗ và tiếng rít gào của đại hoang, hắn lại tạo cho người ta
có cảm giác thanh tịnh và yên bình đến lạ thường.
Quanh thân hắn, hai luồng triều khí đại hoang và đại hải vốn xưa nay xung
khắc, lúc này lại hoà hợp với nhau, cuộn tròn thành một cái vòng lốc xoáy hai
màu.
- Dạ Hải…
Không biết từ đâu vang lên tiếng quát, cuồng phong bốn phía bỗng nhiên vang
lên tiếng ô ô đinh tai nhức óc. Biển lớn như nghe theo tiếng gọi đó, nổi lên
sóng lớn trùng điệp, rung động khắp cửu thiên thập địa.
- Ám Nguyệt…
Ngay trong tích tắc, vạn vạn tầng mây đen to lớn trên bầu trời lúc này bỗng
nhiên như lâm vào biến hoá, càng thêm tập trung dày đặc che phủ bầu trời,
thiên địa sau tiếng hô càng thêm hắc ám. Rồi như là vạn quân lui tránh, mây
đen đột nhiên mở ra một đạo vết rách, để cho ánh trăng từ vạn thiên chiếu
xuống, rọi thẳng vào khuôn mặt của người kia.
Đỏ rực như máu, ánh trăng mang theo tà khí ngợp trời tập trung lên khuôn mặt
anh tuấn. Hắn bất chợt mở mắt. Bầu trời dưới một cái mở mắt này bỗng nhiên như
đọng lại, ánh trăng mờ dần, sau đó chuyển thành màu xám ngắt, hắc ám và lạnh
lẽo không gì tả nổi.
- Cửu Trùng Thiên…
Một tiếng thét hung lệ từ miệng hắn truyền ra, xuyên thấu đến tận cao thiên.
Thiên địa vốn đang bình tĩnh khi hắn mở mắt, lúc này nhất tề chuyển động.
Song đồng tuôn ra lệ khí, ánh lên hào quang màu xám. Sát na trước khi ba chữ
Cửu Trùng Thiên tuôn ra, lệ khí vậy mà điên cuồng ngưng tụ thành một cái bóng
kiếm. Uy áp đè xuống bầu trời, kiếm ý cửu trùng thiên.
Một kiếm này có tên… Dạ Hải Ám Nguyệt Cửu Trùng Thiên.
- Oanh… oanh…
Triều khí nghịch thiên mà lên, chìm trong muôn ngàn kiếm ý, lẫn nhau tung
hoành khắp trăm dặm tinh không. Một bóng kiếm sắc xám cứ thế chẻ đôi thiên
địa, tách rời biển lớn. Hai làn sóng nước khổng lồ dạt về song phương, đùng
đùng như tỉ tỉ đạo thần lôi cùng nổ, oanh minh khắp trời.
Dạ Hải Ám Nguyệt Cửu Trùng Thiên, thức kiếm thứ bảy mà Hoàng Thiên ngộ ra trên
con đường Kiếm Đạo, thể hiện ra ý cảnh kiếm đạo viễn siêu thế nhân, vấn đỉnh
đồng lứa.
Cùng vào thời điểm đó, bên trong tinh thần huyết mạch Ma Thần.
Hoàng Thiên sừng sững toạ giữa không gian, một thân hắc y phần phật tung bay.
Bóng kiếm mờ ảo lượn lờ quanh thân hắn, toả ra uy thế long trời lở đất. Nó vậy
mà lại giống hệt bóng kiếm xám vừa rạch trời chém biển ở ngoài thực tại kia,
thậm chí khí thế càng thêm ngưng thực.
Dường như, một chiêu Dạ Hải Ám Nguyệt Cửu Trùng Thiên không chỉ được thi triển
ngoài thực tại, mà còn được hắn chém ra tại không gian này, không gian tinh
thần huyết mạch.Đối diện hắn không xa, Vô Diện Nhân nửa ngồi nửa quỳ gục đầu
bất động. Quanh thân hắn khí tức vẫn như thế cực thịnh không suy, thậm chí so
với thời điểm hai năm trước càng thêm cường đại. Mái tóc đen bóng vẫn gọn gàng
xoã trên vai, che lấp đi phần nào khuôn mặt của hắn, một khuôn mặt đáng sợ vô
cùng.
Nơi đáng lẽ là vị trí của hai con mắt, lúc này đây bị một đạo vết kiếm chém
ngang, rạch ra hai con ngươi màu đỏ máu.
- Vô Diện Nhân, ngươi thua rồi!
Không hề có ý định tiếp tục tấn công, Hoàng Thiên chỉ lẳng lặng cảm nhận lấy
đối thủ, nhẹ nhàng lên tiếng. Hai năm, đã hai năm hắn cùng Vô Diện Nhân lâm
vào sinh tử khổ chiến. Được xưng là kỳ phùng địch thủ, thực lực của hắn và Vô
Diện Nhân cân bằng với nhau một cách đáng sợ. Tất cả lá bài tẩy, tất cả kinh
nghiệm chiến đấu, thậm chí là trí tuệ cũng song song cân bằng, không thể nào
mà vượt quá lẫn nhau.
Nếu chẳng phải cuối cùng dựa vào chút may mắn cùng ngộ tính siêu cường mà sáng
tạo ra Dạ Hải Ám Nguyệt Cửu Trùng Thiên, không biết trận chiến này còn kéo dài
đến bao giờ.
- Ha ha… thật sao?
Ngẩng lên khuôn mặt quá nửa là máu, Vô Diện Nhân bỗng nhiên bật cười. Đưa tay
chạm vào dòng máu đang tuôn ra từ vết chém, hắn le cái lưỡi đỏ lòm của mình ra
mà nhấm nhám từng hồi, bộ dáng say mê như đang nếm thử thứ mỹ vị thơm ngon
nhất thế gian này vậy.
Mãi tới nửa ngày sau, hắn mới vươn mình đứng dậy, hai viên máu đỏ ngầu như hai
con mắt chăm chú nhìn lấy Hoàng Thiên, bỗng cười nhẹ nói ra:
- Ha ha… cũng được, nếu ngươi nghĩ rằng bản thân mình thắng, thì cứ cho là
như vậy đi, chúc mừng ngươi ah.
Lời nói này làm cho Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy mơ hồ, tựa như có chất
chứa một hàm ý gì đó rất sâu xa mà hiện tại hắn không thể nào lý giải nổi.
Trông thấy Hoàng Thiên im lặng không nói, Vô Diện Nhân chỉ nhẹ cười, sau đó
quay đầu bước đi.
- Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu thôi, mong rằng ngươi có thể vượt qua được
cửa ải đó, chúng ta… sẽ còn gặp lại.
Lời nói vẫn còn vang, nhưng thân hình của hắn đã sớm tiêu tan khỏi chốn này,
chỉ lưu lại một mình Hoàng Thiên đứng đó với sắc thái hồ nghi không rõ.
Cứ thế ngây người chẳng biết bao lâu, cho tới khi bóng kiếm xám đã hoàn toàn
tan biến, Hoàng Thiên mới có phản ứng. Khoé môi hắn theo bản năng giật giật
vài lần như muốn nói lại thôi, đến cuối cùng chỉ có thể nhẹ lắc đầu mà than:
- Ngươi rốt cục đang muốn làm gì vậy? Vô Diện Nhân?
Không có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có không gian lặng lẽ dần trôi, quấn quanh
khuôn mặt hắn, mơ hồ không rõ. Chẳng qua trạng thái đó tồn tại chẳng bao lâu
đã bị hắn mạnh mẽ gạt bỏ sang một bên, thay thế vào một trạng thái tự tin
tuyệt đối.
- Vô Diện Nhân! Vô Diện Nhân… ngươi nói rất đúng, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu
mà thôi. Ta không biết được âm mưu và mục đích của ngươi là gì, nhưng thì tính
sao đây? Chẳng phải ngươi cũng không biết được tính toán của ta đó sao. Mọi
chuyện còn chưa đi đến hồi kết, không ai có thể dám chắc mình nắm lấy toàn bộ
thế cờ.
Khoé miệng bất giác lộ ra nét tươi cười rạng rỡ, hắn tự mình thì thào, sau đó
khanh chân ngồi xuống đả toạ. Pháp môn Tâm Nhãn được hắn triển khai, nhanh
chóng thôi diễn thành một vòng vô hạn tuần hoàn.
- Hôm nay đánh bại ngươi, cũng chính là ngày ta khai Thiên Nhãn. Đây là bước
đi đầu tiên, cũng chính là dấu ấn đánh dấu cho cuộc phản công của ta trên bàn
cờ. Vô Diện Nhân, ta đợi ngươi…
Hai tay vươn ra kết thành pháp ấn, giọng nói của hắn trầm thấp, nhưng lại ẩn
ẩn tia cứng cáp hữu lực. Đó không chỉ có sự quyết tâm, mà còn có cả sự tự tin
tuyệt đối, tự tin vào chính bản thân mình.
Hôm nay hắn bại Vô Diện Nhân, hôm nay hắn khai Thiên Nhãn.
Vạn thế duy tâm tạo, vũ trụ duy tâm, vạn pháp duy thức.
Kể từ thời điểm này, hắn chân chính bước vào con đường dụng tâm ngộ thế giới,
mở ra Thiên Nhãn. Lục căn, lục trần, lục thức tập trung thành thập bát giới,
bao quát vũ trụ duy tâm, tâm khai Thiên Nhãn.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh như chó chạy ngoài đồng. Bên ngoài thực tại,
vị trí hai mắt của Hoàng Thiên bỗng nhiên lâm vào biến hoá, sát na mở bừng, để
lộ hai con ngươi trong suốt không màu, lấp lánh hào quang.
Đó, là một đôi mắt thâm thuý đến cực cùng, không khác gì chất chứa toàn bộ vũ
trụ mênh mông. Đôi mắt có thể nhìn thấu toàn bộ bản nguyên của vật chất, một
đôi mắt không còn bị vật phàm giới hạn. Đó là Thiên Nhãn.
- Rốt cục lại nhìn thấy… Thế giới này… thật đẹp.
Ngắm nhìn toàn bộ thế giới qua Thiên Nhãn, cảm nhận từng chút rung động và
biến hoá mà suốt hai năm không thể cảm nhận, khuôn mặt hắn không khỏi lộ ra sự
hưng phấn tột cùng, hướng lên bầu trời mà hét lớn. Cảm giác đó, có lẽ chỉ có
ai từng trải qua mới có thể thấu hiểu được. Chỉ khi ngươi mất đi thứ gì đó,
ngươi mới có thể cảm nhận được nó quan trọng với bản thân mình tới nhường nào.
Hai năm mù loà, hai năm sống trong tận cùng hắc ám, hôm nay hắn rốt cục hồi
phục lại đôi mắt, rốt cục lại có thể nhìn ra thế giới. Đó là cảm giác mà không
có bút mực nào có thể miêu tả ra được, cũng không thể nào mà hình dung nổi.
- Ồ!
Ngay tại thời điểm mà Hoàng Thiên đang ngập tràn vô ngần cảm xúc, đôi mắt của
hắn bất giác liếc về biển lớn, chăm chú cực độ mà ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
Bởi, hắn nhìn thấy nước của Nguyên Hải vậy mà lại có màu đỏ, là màu đỏ tươi
rực rỡ đến rợn người. Tựa như đây không còn là một biển nước, mà đã trở thành
một biển máu. Là Nguyên Hải bị đổi màu, hay là do bản chất của nó đã là như
thế.
Nguyên Hải… Huyết Hải…
Cứ thế ngây người, hai mắt của Hoàng Thiên dưới sự chiếu rọi của Nguyên Hải
cũng dần trở nên đỏ rực, một góc bí mật to lớn của Nguyên Giới dần dần mở ra
trong tâm trí hắn.
Nguyên Giới, Cửu U, Huyết Hải,… thế giới này dường như không đơn giản như hắn
nghĩ, nó… sắp biến thiên.