Người đăng: hdkien00
Lời này của Cố Sở khiến cho Cao Vô Cầu ngẩn ra tại chỗ, khó tin nhìn qua:
- Bái kiến một người?
Cố Sở cười gật đầu, nhẹ nói:
- Đúng! Là bái kiến một người.
Cao Vô Cầu nhíu mày, hắn không khó để nhìn ra được ánh mắt cung kính của Cố Sở
khi nói về người kia. Đường đường là chí cường giả Quy Nguyên bước thứ nhất,
rốt cục phải là nhân vật bậc nào mới có thể khiến cho lão trở nên như thế. Là
Quy Nguyên bước thứ hai, hay là Quy Nguyên bước thứ ba?
- Ngươi muốn ta trở thành thủ hạ của hắn?
Trong đầu mặc dù có rất nhiều thắc mắc, nhưng Cao Vô Cầu rất nhanh nhìn vào
được điểm mấu chốt, mở miệng mà nói.
Cố Sở lẳng lặng, không có xác nhận cũng không có phản đối hắn, mà chỉ nhàn
nhạt nói ra:
- Cũng coi như là cho ngươi một cơ hội cực lớn, có hay không nắm được nó thì
phải xem bản thân ngươi rồi.
Lời này để cho Cao Vô Cầu càng thêm mơ hồ, nhưng nhiều hơn cả là sự cả giận.
Cố Sở vậy mà lại muốn dẫn hắn đi gặp người khác đểu cầu xin làm thủ hạ, so với
giết hắn còn nhục nhã hơn trăm vạn lần.
- Ha ha… Cố Sở ơi Cố Sở, ngươi tốt nhất là giết ta đi thôi. Mặc kệ cho người
ngươi nói tới là ai, có thân phận như thế nào, hắn cũng không đủ tư cách để
làm chủ nhân của Cao Vô Cầu này, ngươi đừng tốn công vô ích.
Rất cao ngạo, nhưng là có vốn liếng để cao ngạo. Thiên phú, cơ duyên, chiến
lực mỗi một thứ đều quá đủ để Cao Vô Cầu hắn xem thường thiên hạ, quá đủ để
hắn kiêu ngạo ngẩng đầu với bất cứ kẻ nào trên thế giới này.
Cố Sở nhìn xuống vẻ mặt của Cao Vô Cầu, ánh mắt thâm thuý như đang nhìn một
con ếch ngồi trong đáy giếng. Lão lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt trả lời đối phương:
- Ta chưa từng nói ngài ấy sẽ thu ngươi làm thủ hạ, đừng tự đề cao bản thân
mình quá như thế. Dẫn ngươi đi bái kiến, là vì ta nhận được sự uỷ thác của
người khác mà thôi.
Mặc dù trong lòng cũng muốn chủ nhân thu Cao Vô Cầu làm thủ hạ, nhưng thái độ
của hắn khiến cho lão rất không thích. Nếu chẳng phải một lời mà Phong Thiên
Lạc Địa kích truyền lại khi nãy, lão đã sớm thẳng tay giết chết hắn rồi, há
lại để cho hắn sống cho tới bây giờ.
Ngưng lại một lát, trông thấy Cao Vô Cầu vẫn không có ý muốn đi theo mình, lão
lại tiếp tục nói:
- Ngươi chẳng phải luôn tự hào về thiên phú và chiến lực của mình đấy ư. Nếu
ngươi có thể cùng cấp đánh bại ngài ấy, ta không chỉ không giết ngươi, ngược
lại còn tha cho toàn bộ người của Cao Gia khỏi chết, thế nào?
Hứa hẹn tràn đầy dụ hoặc, Cao Vô Cầu thoáng chốc ngưng lại, nhìn chằm chằm lấy
Cố Sở:
- Ngươi nói thật?
Chiến lực đồng cấp, là thứ mà hắn tự hào nhất trong cuộc đời, từ khi xuất đạo
đến nay đánh với không biết bao nhiêu thiên tài đồng lứa, chưa bao giờ bại dù
chỉ một lần. Hôm nay sở dĩ bại bởi Cố Sở là do chênh lệch giữa Quy Nguyên và
Vấn Đỉnh quá lớn, chiến lực của hắn không thể bù đắp nổi. Nếu như hai người
đồng cấp, hắn hoàn toàn có đủ tự tin trong trăm chiêu giết chết lão.
Người kia dù mạnh hơn Cố Sở thì đã sao, trong đồng cấp đại chiến, hắn là vô
địch.
Cố Sở đương nhiên đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng không có vạch trần
ra mà gật nhẹ đầu khẳng định:
- Đúng thế, lão phu có thể lấy danh dự ra để bảo đảm.
Được lão khẳng định, sắc mặt của Cao Vô Cầu thoáng hiện lên nét vui mừng. Có
thể giữ được tôn nghiêm của bản thân, cũng bảo đảm an toàn cho gia tộc, hắn
làm sao không vui mừng được đây.
Còn việc một trận chiến với người kia, hắn chưa bao giờ để ở trong lòng. Đó là
sự tự tin tuyệt đối, thậm chí là có phần mù quáng. Âu cũng là điều dễ hiểu,
bất cứ kẻ nào cũng thế mà thôi, khi mà được đứng trên đỉnh cao của vinh quang,
đứng trên sự ngước nhìn và tán thưởng của người đời, ngươi sẽ cũng sẽ trở nên
kiêu ngạo một cách mù quáng như vậy.
Nửa ngày sau đó, khi mà sự vui mừng bị thay vào bởi sự tò mò như bản chất của
bao người khác, hắn nhìn nhìn Cố Sở mà cười hỏi:
- Người mà ngươi nói, rốt cục là ai?
Cố Sở quay đầu nhìn lấy hắn, nhếch môi nhàn nhạt cười:
- Chủ nhân của ta.
…
Vài ngày sau, U Châu Thành.
Hạo dương thấp thoáng nơi cực đông, chiếu rọi lên không gian từng tia nắng ấm
ám của ban mai, xen lẫn từng làn hơi sương lành lạnh của rạng sáng, mơ hồ và
mộng huyễn. Giữa cái khí trời se se ấy, dòng người qua lại như mắc cửi, tấp
nập và huyên náo đến cực cùng.
Hôm nay là ngày mà Cố Gia bổ nhiệm tân gia chủ.
Với tư cách là một trong những siêu cấp cự đầu của Tuyết Vũ đại lục, sự kiện
này đương nhiên trở thành một trong những sự kiện lớn bậc nhất của nơi đây,
sức ảnh hưởng to lớn khó lòng mà hình dung nổi.
Trong vòng một tháng trở lại đây, gần như toàn bộ các thế lực lân cận đều cử
ra người đại diện chạy đến U Châu thành để tham dự đại lễ, khiến cho nhân khí
trong thành bạo phát kinh người.
Mặc cho thời điểm mới chỉ là tờ mờ sáng, nhưng dòng người đổ về Cố Phủ đã phủ
kín các con đường. Có kẻ di chuyển bằng thú xa, cũng có kẻ ngồi trong pháp khí
phi hành sát mặt đất, tiếng chào hỏi, tiếng cười nói thảo luận huyên náo khắp
phố phường.
Bọn hắn phần lớn là đến từ các thế lực vừa và nhỏ, sức ảnh hưởng không quá lớn
nên phải trú tại các địa phương của U Châu thành, tới tận hôm nay mới kéo về
Cố Phủ.
Duy chỉ có các đại thế lực, đặc biệt là các siêu cấp cự đầu mới có tư cách
được trú lại bên trong biệt phủ của Cố Gia, hưởng thụ lấy đãi ngộ trang trọng
nhất.
Thấm thoát nửa ngày trôi qua, tính tới thời điểm diễn ra buổi lễ bổ nhiệm chỉ
còn có chưa tới nửa giờ, khách nhân gần như đã tới đông đủ, phủ kín gần như
toàn bộ các phòng tiếp khách của Cố Gia.
Trong một căn phòng rộng lớn xa hoa sát gần trung tâm của Cố Phủ.
Không gian phi thường rộng lớn, chí ít cũng phải hơn ba ngàn mét vuông tả hữu,
lúc này dĩ nhiên toạ đầy người. Bọn hắn đa phần đều là người trẻ tuổi, khoảng
chừng hai mươi trên dưới, áo mũ chỉnh tề. Nam anh tài vũ dũng, nữ mỹ lệ mê
người, mỗi một cái đều toả ra khí chất bất phàm.
Đa phần đều là lớp trẻ của Cố Gia, nhưng cũng không ít là thiên kiêu kiệt xuất
của các thế lực lớn khác. Bọn hắn lần này là theo trưởng bối cùng tới Cố Gia
tham dự lễ bổ nhiệm tân gia chủ, chủ yếu là nhằm gia tăng sự tiếp xúc và nhận
thức lẫn nhau.
Vòng tròn quan hệ, từ xưa tới nay luôn là một trong những yếu tố quan trọng
ảnh hưởng đến sự phát triển của một người, thậm chí là cả một thế lực.
- Ha ha, chúc mừng Cố Ân huynh, sau hôm nay ngươi chính là thái tử của Cố Gia
rồi.
- Đúng thế, đúng thế! Ân ca sau này hoá rồng, nhớ đừng quên đám tiểu đệ này
nha.
Đại sảnh kín người, từng nhóm tụm năm tụm ba rải rác trò chuyện lẫn nhau,
tiếng nói cười, chúc mừng huyên náo không ngừng. Nổi bật nhất là tại trung tâm
của phòng khách, hơn hai mươi mấy bóng người vây quanh một tên thanh niên trẻ
tuổi.
Tên thanh niên này không hẳn là anh tuấn, nhưng quần áo phi thường hoa lệ, khí
tràng thập phần mạnh mẽ. Nhiều người vây quanh tôn lên ở hắn một vị thế cao
cao tại thượng, đứng trên mọi người. Hắn chính là Cố Ân, con trai trưởng của
Cố Bình, tân gia chủ của Cố Gia.
- Các ngươi quá lời. Gia tộc xảy ra kinh biến, phụ thân nhờ các vị lão tổ tin
tưởng mới được thượng vị, mỗi ngày đều có rất nhiều công chuyện phải giải
quyết. Cố Ân ta tài đức có hạn không giúp được nhiều, quả thực hổ thẹn với gia
tộc, nào dám xưng thái tử hay hoá rồng. Vẫn là mong được các huynh đệ đây chỉ
giáo và ủng hộ nhiều.
Lời nói tràn đầy khiêm tốn, nhưng sắc mặt hắn không thể nào che giấu đi được
tia đắc ý.
Hắn trước đây tại Cố Gia cũng được coi là nhất đẳng thiên kiêu, thân phận cũng
thập phần cao quý. Chẳng qua, so với mấy hậu bối thiên tài bên mạch của Cố
Hùng còn thua kém đôi phần, thậm chí còn bị phong quang của bọn họ ép cho
không thở nổi. Nhưng mà ai biết được thời thế biến thiên, hắn xưa đâu bằng
nay.
Cha hắn, qua ngày hôm nay sẽ chân chính trở thành tân gia chủ, hắn là con trai
trưởng, lại là người có năng lực nhất trong chính mạch này, gia chủ tương lai,
không thuộc về hắn thì còn thuộc về ai nữa đây? Cố Anh cùng Cố Lệ Yên đều đã
sớm bị hắn một cước đạp xuống, đừng mơ có cơ hội quật khởi trở lại.
Bởi vậy mà hắn, hoàn toàn có được tư cách để đắc ý.
- Cố Gia kinh biến sao. Ân huynh, ta nghe phụ thân nói là gia chủ đời trước
của Cố Gia là Cố Hùng làm phản, không biết có thật hay không?
Một tên thanh niên khác đứng bên cạnh Cố Ân bỗng nhiên lên tiếng, trong tay
nắm lấy chén rượu, giơ lên kính nhẹ, ánh mắt mang theo mấy phần dị sắc.
- Hừ, còn không phải hay sao. Ta còn nghe nói Cố Tam tiền bối vì ngăn cản hắn
mà bị giết người diệt khẩu, quả thực táng tận lương tâm. Cũng may là Tứ tổ kịp
thời xuất quan, nổi trận lôi đình đem chức vị của hắn phế đi, nếu không Cố Gia
chỉ sợ sẽ bị hắn đem bán đi rồi.
Một cái thanh niên khác lạnh giọng, không chút kiêng nể nào nói ra. Chuyện này
vốn không phải là bí mật gì, chỉ cần thế lực nào có chút năng lực là có thể
điều tra ra được. Chẳng qua, đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của Cố Gia, bọn
hắn không tiện bàn tán trước mặt mà thôi.
Tên thanh niên này sở dĩ không kiêng kỵ gì, là bởi vì hắn nhìn ra được một
chút ẩn tình, biết Cố Hùng và Cố Bình hai mạch đối đầu, cho nên muốn nịnh hót
Cố Ân một chút, mong rằng sẽ xích lại gần hơn với nhân vật lớn trong tương lai
này.
Quả nhiên, lời của hắn vừa ra liền khiến cho Cố Ân có chút biến hoá, sâu trong
ánh mắt loé lên tia hài lòng. Bên ngoài mặc dù vẫn là một khuôn mặt mỉm cười
xã giao, hắn không hề lên tiếng đồng tình hay phản bác ý kiến của đối phương,
nhưng chính sự im lặng của hắn đã coi như là một câu trả lời cho mọi người.
Cố Hùng, là một tên phản đồ.
- Phanh! Ầm… ầm…
Ngay tại thời điểm mà mọi người đang suy nghĩ về lời nói của tên thanh niên,
một thanh âm vang dội đã vang lên trong phòng khách. Tên thanh niên vốn đang
đứng bên cạnh Cố Ân, lúc này cả người gập lại bay ngược ra mười mấy mét xa xa,
va vào không ít người mới nặng nề ngã xuống.
- Dám lăng nhục cha ta, muốn chết!