Người đăng: hdkien00
Hoàng Thiên nói chuyện thẳng thắn như vậy, để cho Khương Bá trong lòng dù có
chút chuẩn bị nhưng vẫn rất bất ngờ. Nghĩ đến sự trọng yếu của Phượng Hoàng
Niết Bàn Hoả đối với gia tộc, hắn không chút do dự cự tuyệt:
- Không thể được! Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả là trọng địa liên quan đến sự tồn
vong của Khương Gia, từ xưa đến nay chưa bao giờ cho phép ngoại nhân tiến vào.
Dường như biết trước được Khương Bá sẽ từ chối, Hoàng Thiên không có tỏ ra
chút gì là thất vọng, mà nhàn định tự tại, nói ra:
- Không nên cự tuyệt quá sớm như thế, ta cũng không nói là mượn không của
Khương Gia.
Khương Bá vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Công tử chỉ sợ tốn công vô ích, đối với Khương Gia chúng ta, thế gian này
chỉ sợ không có thứ gì có thể đánh đổi được Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả.
Một lời này của Khương Bá khiến cho Hoàng Thiên tùy ý cười một tiếng, tựa như
đang ngầm chỉ ra hắn ngây thơ:
- Thật không?
Nụ cười này của hắn không hề che giấu ý châm biếm, đương nhiên khiến cho
Khương Bá cảm thấy khó chịu. Chỉ là khó chịu thì khó chịu, thái độ bên ngoài
mặt của hắn vẫn một mực duy trì nét bình tĩnh, không nhìn Hoàng Thiên mà gật
đầu khẳng định:
- Đúng thế!
Hoàng Thiên ý cười trên môi càng đậm, nhếch môi nói:
- Vậy nếu như… ta có thể cho Khương Gia các ngươi một đầu huyết mạch Khổng
Tước thuần huyết thì sao?
Khương Bá vốn đang định lắc đầu, nhưng khi nghe hết câu của Hoàng Thiên thì
biến sắc, lộ ra vẻ rúng động đến khó tin:
- Khổng Tước thuần huyết… công tử đang nói đùa ư?
Trong mình chảy một tia huyết mạch truyền thừa của Khổng Tước, Khương Bá dĩ
nhiên biết được khái niệm Khổng Tước thuần huyết có ý vị như thế nào.
Phải biết Khương Gia bọn hắn ấp ủ bao nhiêu năm trời mới có thể dựng dục ra
một cái Khương Tiểu Lan có huyết bạch bán thuần, vậy mà Hoàng Thiên lại nói có
thể cho Khương Gia một đầu huyết mạch thuần huyết, bảo sao hắn không kinh sợ
cho được.
Nếu thật sự có người đạt được huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, Khương Gia
bọn hắn chỉ sợ sẽ như cá vượt long môn, nghênh đón lấy một thời đại thịnh thế
nhất trong lịch sử.
- Ngài nghĩ ta có thể mang chuyện này ra để đùa hay sao?
Sắc mặt thoáng chốc trở nên nghiêm túc, Hoàng Thiên nghiêng đầu như đang nhìn
lấy Khương Bá, lạnh nhạt nói.
- Ta không phải có ý đó… nhưng chuyện này…
Khương Bá thấy thái độ của hắn thay đổi, biết lời của mình hơi có ý xúc phạm,
cho nên nhanh chóng xin lỗi. Cũng không thể hoàn toàn trách hắn được, thông
tin mà Hoàng Thiên nói ra quá mức rung động, đừng nói là hắn, dù là lão tổ của
Khương Gia có ở đây cũng khó lòng mà tin tưởng ngay được.
- Khương Bá, ngươi yên tâm. Chủ nhân đã nói là có thể làm được, ta có thể lấy
danh dự của cả Cố Gia ra để đảm bảo. Chỉ một cái huyết mạch Khổng Tước thuần
huyết mà thôi, có gì khó.
Cảm nhận được Khương Bá còn chưa tin tưởng Hoàng Thiên, Cố Sở liền mỉm cười
lên tiếng, không chút do dự đem danh dự của gia tộc ra mà đảm bảo.
Một lời này lọt vào tai của Khương Bá đương nhiên uy tín hơn Hoàng Thiên rất
nhiều. Lúc này dù hắn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng phải tin đến tám
phần. Chưa nói đến danh dự của Cố Gia, thì với mối quan hệ giữa Cố Sở và Thất
Tổ, lão cũng sẽ không làm gì có hại đối với Khương Gia bọn hắn.
- Công tử chắc chắn ư?
Suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi thêm một lần cuối.
- Hoàng Thiên ta chưa bao giờ nói dối!
Hoàng Thiên mỉm cười khẳng định, khẽ ngẩng đầu lên lộ ra tư thái tự tin. Ngữ
khí của hắn bình đạm như không, nhưng lại quá đủ để khiến Khương Bá chấn động
trong lòng.
- Không biết xấu hổ!
Ngay lúc mà Hoàng Thiên đang hưởng thụ lấy cái cảm giác kỳ diệu đó, Thiên
Phương đang ngồi đằng sau bỗng nhiên bĩu môi, không hề khách khí vạch trần
hắn.
Một lời này ngay lập tức khiến Hoàng Thiên ho khan liên tục, da mặt thoáng đỏ
lên, nội tâm càng là cười khổ không thôi. “Thiên Phương ơi là Thiên Phương,
nàng để cho ta trang bức một chút cũng không được hay sao?”.
Cũng may là Khương Bá không quá để tâm tới lời của nàng, mà một mực nhìn lấy
Hoàng Thiên không chút nào che giấu sự kích động. Huyết mạch Khổng Tước thuần
huyết, đây là một cái dụ hoặc quá lớn, thậm chí không thua kém Phượng Hoàng
Niết Bàn Hoả.
Dù sao, Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả cũng chỉ có thể giúp Khương Gia tồn tại, chứ
không thể khiến Khương Gia biến cường. Còn huyết mạch Khồng Tước thuần huyết,
là tương đương với một siêu cấp cường giả trong tương lai, đem cả gia tộc vũ
hoá đăng thiên cũng không phải là chuyện khó.
- Chuyện này…
Khương Bá đã sớm không còn thái độ kiên quyết như lúc trước. Lựa chọn giữa một
bên là truyền thế chi bảo, có ảnh hưởng đến toàn bộ tồn vong của gia tộc và
một cơ hội giúp cả gia tộc biến cường, nghênh đón lấy một thời đại thịnh thế
nhất lịch sử không phải là một chuyện dễ dàng quyết định, hắn nhất thời lâm
vào do dự khó xử.
- Chuyện này quá hệ trọng, Khương Bá ta cũng không thể tự mình quyết định
được. Nhưng công tử yên tâm, sau khi trở về ta sẽ báo lại cho gia chủ và các
vị lão tổ, tin tưởng bọn hắn sẽ cho công tử một câu trả lời hài lòng nhất.
Thấy Khương Bá đã bị lay động, đồng ý chuyển lời về cho cao tầng Khương Gia,
Hoàng Thiên mỉm cười hài lòng. Hắn cũng không có vội vàng hay lo lắng gì, bởi
hắn biết được huyết mạch thuần huyết này đối với Khương Gia có vai trò quan
trọng như thế nào. Không phải tự nhiên mà chỉ vì Khương Tiểu Lan sinh ra, liền
khiến cho mấy vị lão tổ theo nhau xuất thế, một mực bảo hộ lấy nàng.
- Được. Vậy đợi cho Cố Sở giải quyết một số chuyện tại Cố Gia, chúng ta sẽ
trực tiếp đến Cửu Chân để bái phỏng. Mong rằng khi đó các vị đã có đáp án.
Mỉm cười nói với Khương Bá, hắn lộ ra tự tin trước nay chưa từng có. Cứ như,
mọi chuyện từ đầu tới cuối vẫn luôn nằm trong tính toán của hắn vậy.
Khương Bá gật đầu đồng ý, sau đó xin phép rời đi. Trước khi quay đầu, ánh mắt
không tự chủ được liếc về phía Cố Sở cùng Thiên Phương lần cuối. Nội tâm hắn
vừa mừng vừa lo. Tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn có thể cảm nhận được hai
người này khủng bố đến nhường nào. Nếu các vị lão tổ chấp thuận thì không sao,
một khi từ chối, chỉ sợ Khương Gia sẽ khó mà yên ổn.
- Chủ nhân, phải chăng ngài muốn…
Khương Bá vừa ra khỏi phòng, Cố Sở liền hướng ánh mắt về phía Hoàng Thiên,
thận trọng lên tiếng. Tự dưng chủ nhân lại muốn mượn Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả
của Khương Gia, thậm chí đưa ra một cái giá không hề nhỏ, lão bỗng nghĩ tới
một cái đáp án.
Hoàng Thiên cười nhẹ, từ trong động phủ lấy ra một khối đá màu đen, vuốt ve
lấy nó mà thì thào:
- Đúng vậy, đã đến lúc để cho hắn xuất thế rồi.
…
U Châu thành, một trong những toà thành cổ lớn bậc nhất Tuyết Vũ đại lục. Năm
xưa Cố Gia thuỷ tổ tu đạo đại thành, đã lựa chọn lấy U Châu làm căn cứ để khai
tông lập phái, qua biết bao năm tháng mà phát triển thành Cố Gia ngày hôm nay.
Mặc dù hiện tại U Châu không phải là lãnh địa duy nhất của Cố Gia, nhưng vẫn
luôn chiếm một vị trí cực kỳ trọng yếu. Hầu hết mọi hoạt động lớn của gia tộc
này đều diễn ra tại trung tâm toà thành, lễ bổ nhiệm tân gia chủ cũng không
ngoại lệ.
Kiến trúc của U Châu thành cực kỳ sa hoa, so với Cổ Thành của Thiên Nguyên đại
lục cũng không kém chút nào, thậm chí còn có phần tráng lệ và hùng vĩ hơn
nhiều. Những toà kiến trúc khổng lồ cao vút lên tận thinh không, tản mát ra
khí thế bàng bạc miên man. Đứng trước chúng, con người ta không khỏi có cảm
giác nhỏ bé và yếu đuối vô cùng.
Tại một toà tửu lâu ba mươi sáu tầng phía tây toà thành, khánh nhân ngồi kín,
nhân khí thịnh vượng khó mà đong đếm. Ba người Hoàng Thiên từ bên ngoài bước
vào nơi sảnh đợi, đưa mắt nhìn quanh. Sau khi tới U Châu, bọn họ liền tách
khỏi đám người Khương Gia. Cố Sở mặc dù rất nóng lòng giải quyết gia tộc nội
đấu, nhưng lại bị Hoàng Thiên ngăn cản.
Sở dĩ Hoàng Thiên làm vậy là bởi vì với tu vi của Cố Sở, giải quyết nội đấu
chẳng phải là chuyện khó, chỉ cần bày ra thực lực của Quy Nguyên cường giả, có
ai dám không nghe theo lão sai khiến. Nhưng như vậy để đổi lại được cái gì?
Thống nhất một Cố Gia vốn không còn đoàn kết, nội bộ lục đục ganh ghét lẫn
nhau ư?
Cách làm như vậy, đơn giản, nhưng chỉ có thể trị ngọn mà không trị được gốc.
Nội đấu trong gia tộc không đơn giản như đối với kẻ thù bên ngoài, có thể tuỳ
ý dùng vũ lực hay đồ diệt đối phương.
Cường thế chiếm đoạt quyền lực, chỉ khiến cho nội lực của gia tộc giảm mạnh,
và cho dù phe bên kia thuần phục, cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu
Cố Sở đã phục tùng Hoàng Thiên, thì đồng nghĩa với Cố Gia cũng sẽ là một trợ
lực không nhỏ cho hắn. Hắn đương nhiên không muốn một cái thế lực đi theo mình
mà lại không đoàn kết và mang theo tâm tư khác.
Muốn Cố Gia thống nhất và đoàn kết như xưa, chỉ có thể ra tay dẹp hết đám phe
phái đối nghịch. Mà muốn diệt hết phe phái đối nghịch, cách duy nhất chính là
ẩn tàng trong bóng tối, chờ cho bọn chúng tự mình lộ ra. Xuất kỳ bất ý, một mẻ
hốt trọn mới là điều mà kẻ thông minh nên làm.
Tiến vào tửu lâu, bọn họ nhanh chóng được một cái thị nữ đi tới tiếp đãi. Sự
kiện Cố Gia bổ nhiệm tân gia chủ không phải sự kiện nhỏ, rất nhiều thế lực từ
bốn phương đều được mời tới tham dự, khiến cho nhân khí ở U Châu thành bạo
trướng. Tửu lâu này mặc dù ở gần ngoại vi, nhưng vẫn như cũ thập phần đông
đúc, những phòng vip đều đã có người bao trước.
Ba người được thị nữ dẫn lên một khu vực trên lầu hai mươi bốn, nơi còn một
bàn ăn bên cạnh cửa sổ, không gian thập phần thoáng mát. Điểm lấy một vài món
ăn và chút rượu, thị nữ nhanh chóng rời đi.
Cố Sở nhìn Thiên Phương và Hoàng Thiên, bỗng nhiên có cảm giác mình là người
cản mũi, một mực đứng ở bên không dám ngồi xuống. Mãi cho tới khi Hoàng Thiên
mỉm cười kêu lão cứ tự nhiên, lão mới ngượng ngùng kéo ghế mà ngồi.
Tốc độ phục vụ của tửu lâu này không tệ, chẳng mấy chốc mà đồ ăn đã lên đầy
bàn. Cố Sở như một kẻ phục vụ thực thụ, nhanh chóng rót cho Hoàng Thiên và
Thiên Phương một chén rượu, cung kính mời.
Dùng bữa, uống rượu, Hoàng Thiên cảm nhận lấy những sinh hoạt nhân sinh bình
thường nhất, trong lòng bỗng như có chút gì đó ngộ ra, chầm chậm thông thấu.
Cảm giác này, thực sự rất tốt.
- Ha ha, Cố Thông hiền chất khách sáo rồi, chỉ là một cái phòng vip thôi có
xá gì.
Cũng cùng vào thời điểm đó, dưới cầu thang có vài cái bóng người đi lên, cười
cười nói nói, thập phần vui vẻ.
Người dẫn đầu là một cái thanh niên tuấn tú, y phục trên người khá xa hoa, dù
cho đi đến nơi đông người cũng là nổi bật, rất có lực hấp dẫn người khác. Mà
đi theo hắn là một đoàn sáu, bảy người, già trẻ đều có. Người nói là một cái
trung niên tam tử to béo, mỗi một bước đi cũng khiến cho sàn nhà rung lên, tựa
hồ có chút quá tải với trọng lượng của hắn.
- Vậy Cố Thông cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Ha ha!
Cố Thông miệng nói thì có vẻ khách khí, nhưng sắc mặt lại cao ngạo vô cùng.
Tựa như trong mắt hắn, đám người này chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, lấy lòng
hắn là chuyện đương nhiên vậy.
- Mấy hôm nữa Cố Bình tiền bối sẽ đảm nhiệm chức gia chủ rồi, thân phận của
Cố Thông huynh chỉ sợ như cá vọt long môn, khi đó đừng quên chúng ta nha.
Một cái thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp nắm lấy tay Cố Thông, có chút làm nũng nói
ra. Nghe thiếu nữ nói, Cố Thông thần sắc càng lộ ra đắc ý, vòng tay ôm lấy eo
của nàng, ngả ngớn cười:
- Thất Hồng muội xinh đẹp thế này, ta làm sao quên được cơ chứ. Ha ha!
Thiếu nữ bị hắn ôm thì thẹn thùng, không hề có ý định phản kháng, ngược lại
còn dựa đầu vào ngực hắn, ánh mắt liếc về mấy người xung quanh lộ ra nét đắc
thắng.
Hoàn toàn bước lên trên lầu, Cố Thông đưa ánh mắt đánh giá khung cảnh xung
quanh, không khỏi gật đầu tán dương. Tửu lâu này mặc dù ở ngoại vi U Châu,
nhưng độ sang trọng lại không thua kém khu trung tâm chút nào.
Đang quan sát, bỗng nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở một cái bàn ăn gần bên cửa
sổ, nói đúng hơn là ở trên người một thiếu nữ áo lam, hai tròng mắt loé lên
tia dị sắc.
- Hiền chất! Coi trọng nàng sao?
Tên trung niên to béo là kẻ lão đời, tự nhiên có thể bắt được biến hoá của Cố
Thông, bỗng mỉm cười mà hỏi.
- Thật là xinh đẹp, Cố Gia chúng ta mặc dù không thiếu mỹ nhân, nhưng đẹp
xuất sắc như nàng quả thực không có ai có thể so sánh ah…
Cố Thông gật đầu, ánh mắt nhìn thiếu nữ càng ngày càng sáng, thậm chí lộ ra cả
tia dâm ý.
- Nếu hiền chất đã thích, vậy thì chúng ta lại hỏi thăm nàng một chút. Phòng
vip của chúng ta vẫn còn chỗ đấy.
Trung niên béo đánh mắt với Cố Thông, trong lòng lại đang thầm chửi. Kẻ này rõ
ràng đang còn ôm lấy con gái hắn, vậy mà bây giờ nhìn thấy thiếu nữ kia ánh
mắt liền sáng lên, đúng là một tên sắc lang. Nếu chẳng phải gia tộc gần đây
đang gặp chuyện cần phải có chỗ dựa, hắn cũng lười cùng loại người này hội ở
một chỗ.