Người đăng: hdkien00
- A!... ta giết ngươi.
Linh khí phòng ngự Lục phẩm bị phá hủy, lão giả cực độ tức giận. Người ta cho
hắn mượn hai kiện Linh khí Lục phẩm để giết tên thiếu niên trước mắt này, vậy
mà người còn chưa giết được, đã hỏng mất một kiện. Lão biết, với tính cách của
người kia, lão chết không phải nghi ngờ.
- Tất cả là tại ngươi, tại ngươi… đi chết đi.
Trong tay chợt xuất hiện một thanh đao, lão như điên cuồng chém về phía Hoàng
Thiên.
- Hừ!
Hoàng Thiên tất nhiên không để lão đắc thủ, chợt lui mạnh về phía sau, đồng
thời tung ra mười tám viên Linh thạch trung phẩm.
Tiểu phong nguyên trận ngay lập tức khởi động, mười tám viên linh thạch phân
biệt trước sau, trái phải, trên dưới bao vây lão giả vào trong.
Hỏa nguyên lực bên trong vù vù chuyển động, cộng hưởng với thiên địa linh khí
xung quanh, hình thành nên một bức màng nguyên lực đỏ rực, cách li hoàn toàn
lão giả với thế giới bên ngoài.
Hoàng Thiên bật mạnh, cả thân hình phóng lên cao, sau đó bay lướt qua theo một
quỹ tích dạng đường cong quỷ dị rồi trực tiếp lao vào Tiểu phong nguyên trận.
Ánh mắt lão giả áo tím thoáng kinh hãi, nhưng ngay sau đó khôi phục bình tĩnh,
lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên.
"Vút!"
Một tiếng rít chói tai xuyên phá không gian, Hoàng Thiên như mãnh hổ lao về
phía lão giả, đồng thời chém xuống.
Keeng!
Răng rết va chạm với thanh đao, phát ra âm thanh chói tai. Trường đao quả
nhiên không hổ là linh khí Lục phẩm, Hoàng Thiên bị chấn cho thổ huyết, hai
tay như tê dại.
Không để cho Hoàng Thiên có cơ hội thở dốc, lão giả thuận thế, vung mạnh một
đao chém về phía Hoàng Thiên. Hoàng thiên thân thể còn chưa ổn định, làm sao
tránh được, tay phải bị đao phong chém qua, lưu lại một vết máu dài, răng rết
trên tay rốt cục mất khống chế bị văng ra đằng xa.
- Mạnh thật!
Nhìn chằm chằm chiến đao trên tay lão giả, hắn không nhịn được mà than thầm.
Không còn vũ khí trên tay, Hoàng Thiên rơi vào tình thế bất lợi, nhưng vẫn
thập phần bình tĩnh. Chỉ thấy hắn hai tay chắn trước ngực, chân phải thu về
làm thành thế tấn.
Bên trong đan điền, hồ nguyên lực dưới sự điều khiển của linh thức ầm ầm
chuyển động, Long châu đang lơ lửng bên trên không ngừng xoay tròn, phát ra
thiên địa linh khí.
Nguyên lực dưới sự dẫn động của Hoàng Thiên theo kinh mạch điên cuồng tràn về
phía hai cánh tay, từng khối cơ nhục cuồn cuộn nổi lên thành múi, làn da mới
khi nãy còn trắng trẻo giờ chuyển thành màu lửa đỏ rực, ánh lên những tia sáng
đặc thù, cơ hồ nhìn thấy nguyên lực đang ầm ầm chuyển động, chỉ trực chờ bùng
nổ, toàn thân hắn như bạch hổ đang thủ thế, tuy đơn bạc nhưng lại cực kỳ dũng
mãnh.
Keeng!
Một đao của lão giả va chạm với một quyền của Hoàng Thiên vậy mà không tổn
thương được hắn, chỉ lưu lại một vết máu mờ nhạt. Cảm thấy không ổn, lão giả
ngay lập tức thu đao về, rất nhanh sau đó đâm tới yết hầu Hoàng Thiên. Không
để lão được như ý, Hoàng Thiên vội thu tay về, hai tay ghì chặt lấy lưỡi đao.
- Hừ.
Lão giả hừ lạnh, nguyên lực cuồn cuộn truyền vào chiến đao. Hoàng Thiên dẫu
sao cũng mới chỉ là Ngưng nguyên hậu kỳ, so về Nguyên lực thì kém xa lão giả
nên rơi vào thế yếu, bị chiến đao bức lui liên tục. Mũi đao cơ hồ đã chạm tới
yết hầu, để lại một vết máu đỏ tươi.
Tưởng chừng như đã áp đảo tuyệt đối, nhưng lão giả còn chưa kịp vui mừng thì
đã phải hoảng sợ buông tay khỏi chiến đao, lui mạnh về phía sau.
Chỉ thấy cả thân đao trở hồng, lưỡi đao thỉnh thoảng còn vang lên tiếng tách
tách trông cực kỳ dọa người. Thậm chí vị trí tiếp xúc với tay Hoàng Thiên còn
có dấu hiệu hóa lỏng.
Lão giả nhìn hai bàn tay cháy đen, lại nhìn chiến đao trên tay Hoàng Thiên tựa
hồ muốn hóa lỏng không nhịn được mà kinh hãi một hồi, nhiệt độ thật khủng
khiếp.
Linh khí Lục phẩm đã thuộc vào hàng Thượng phẩm, không phải thứ mà hỏa diễm
bình thường có thể phá hủy. Vậy mà hôm nay gặp phải tên thiếu niên này lại yếu
ớt như khối sắt vụt, thoáng chốc đã bị hủy mất hai kiện.
- Khốn kiếp.
Đôi mắt mờ đục của lão ánh lên giận giữ, thân thể gầy gò chợt trở nên phiêu
hốt, như một tia chớp xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên.
Rầm! Rầm! ầm.
Gần như đồng thời, một chưởng của lão mạnh mẽ nện lên ngực Hoàng Thiên, hắn
cũng đáp trả một chưởng.
Hoàng Thiên chợt thấy ngực như nghẹn lại bởi lực đạo vô hình, bàn tay lão giả
ấn lên thân thể, hắn bắn đi như đạn pháo, nện lên vách màng Nguyên lực. Trên
cơ thể vốn loang lổ vết chém giờ đây lại xuất hiện thêm một vùng ngực máu thịt
bầy nhầy.
Lão giả cũng không khá hơn là mấy, cả cơ thể phồng rộp lên do hỏa diễm thiêu
đốt, quần áo trên cơ thể bị đốt nhăn nhúm dính chặt lên da thịt, trên vai trái
có một vết thương rất lớn, lộ cả xương ra ngoài, da thịt xung quanh còn vang
lên tiếng lèo xèo.
Lão giả nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khó tin, hiển nhiên một chưởng vừa nãy
của Hoàng Thiên không hề kém lão, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Chỉ là lão đâu biết, Hoàng Thiên thân thể vốn đã được Long đan cường hóa, lại
trải qua quá trình rèn luyện trong Vạn thú sơn lâm cùng Hỏa Linh sơn. Luận về
đấu pháp, hắn có thể kém lão, nhưng nếu cận chiến, hắn mạnh hơn lão là chuyện
bình thường.
Chịu nhiều thiệt thòi từ Hoàng Thiên, lão tự nhiên sinh ra ý niệm chạy trốn.
Lão tu luyện đến Ngưng nguyên đại viên mãn chẳng dễ dàng gì, không cần vì một
cái nhiệm vụ của người ta mà bỏ mạng. Người kia nếu trách tội thì cùng lắm là
bỏ chốn, lão không tin thiên hạ rộng lớn này không có chỗ cho lão dung thân.
Đảo mắt một vòng, lão dễ dàng nhận ra mười tám viên linh thạch là mấu chốt của
tiểu trận, muốn thoát khỏi tất phải phá.
- Giao long thập nhị chưởng!
Chưởng thế trầm hùng, đợt đợt tiếp tiếp như sóng dữ, Hoàng Thiên không còn
cách nào khác, vội vàng xử ra Hỏa long đệ nhất chưởng.
Nguyên lực dạt dào hóa thành một hư ảnh Hỏa Long, dưới mười ba tầng Nguyên lực
điệp gia, thân hình Hỏa long sinh động như thực, mạnh mẽ như muốn dời sông lấp
biển, phá tan chưởng lực của Lão giả.
Ngay lúc này, lão giả trong tay xuất hiện tam xoa kích, cả người lao đi như
tên bắn, mạnh mẽ đâm về phía mắt trận. Mũi tam xoa kích sắc bén vô cùng, cộng
thêm nguyên lực hùng hậu của lão, như một mũi khoan đánh lên vách màng nguyên
lực.
Vách màng nguyên lực vặn vẹo một hồi, viên Linh thạch trung phẩm dưới áp lực
nặng nề xuất hiện vết nứt, sau đó nổ tung thành bụi phấn. Cả tiểu trận hình
thành một lổ hổng cực lớn, lão giả liền vọt ra ngoài.
- Muốn chạy sao?
Thấy lão giả chạy trốn, Hoàng Thiên cười lạnh, hai tay khẽ huy động, cả tiểu
trận đang sụp đổ chợt biến hóa, mười bảy viên linh thạch trung phẩm còn lại
đều bay lên, xếp thành một hình thù kỳ dị. Ngay sau đó hỏa diễm bùng cháy,
không ngờ lại biến ảo thành một đầu Hỏa long ầm ầm lao về phía lão giả, tốc độ
nhanh đến cực độ.
Lão giả thoát khỏi tiểu trận còn chưa kịp vui mừng, bỗng nhiên phía sau tiểu
trận hóa thành Hỏa long tấn công về phía lão. Không kịp tránh né, lão chỉ còn
cách vận Nguyên lực chống đỡ.
Hoàng Thiên thấy vậy thì cười lạnh, miệng hô một chữ Bạo, mười bảy viên linh
thạch trung phẩm đồng thời phát nổ.
Ầm! Ầm!
Mặt đất rung chuyển, từng luồng từng luồng hỏa diễm ngũ sắc điên cuồng thiêu
đốt, khách điếm vốn đã đổ nát bây giờ triệt để hóa tro bụi, mặt đất nóng chảy
thành nham thạch đỏ lừ, ánh sáng chói lòa chiếu rọi cả một vùng.
Lão giả áo tím bị hỏa diễm thiêu chết, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Hoàng Thiên thở dài, giết được đối thủ nhưng lòng hắn lại cảm thấy thực nặng
nề, bởi đây là lần đầu hắn giết người.
Giết người so với đả thương người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. So với
những lần giết yêu thú trước kia lại càng khác biệt. Ngươi có thể dễ dàng
xuống tay giết chết một con thú mà không cần lý do, nhưng để giết người, ngươi
phải có một lý do nào đó vì ngươi không phải là một ác ma.
Hoàng Thiên hắn dẫu sao cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành, tâm trí
còn non nớt. Giết người là một cái gì đó thực nặng nề với hắn, nhưng từ khi
hắn chọn bước chân trên con đường này, hắn biết là bản thân sẽ phải đối mặt
với nó. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra sự tàn khốc của thế giới này, một
thế giới được xây dựng từ giết chóc.
Không suy nghĩ thêm nữa, hắn vội vàng thu dọn chiến trường. Chiến đấu đã gây
ra động tĩnh không nhỏ, hắn không biết tại sao đến giờ vẫn không có kẻ nào
tới.
Nhưng ba tên hắn y nhân khi nãy vào lúc hắn chiến đấu cùng lão giả đã trốn
thoát, có lẽ rất nhanh sẽ có người của bọn chúng tới đây.
- Lại phải trốn vào Vạn Thú Sơn Lâm rồi, đợi khi mọi chuyện lắng xuống ta lại
trở về.
Không chần chừ phút nào, Hoàng Thiên một đường chạy về phía Tây, thoát li
Thiên Hỏa thành, một lần nữa tiến nhập Vạn Thú Sơn Lâm.