Sự Trả Thù Của Hoàng Thiên.


Người đăng: hdkien00

Không nói thêm một câu nào, bàn chân Anh Vũ đạp mạnh về sau, thuận thế búng
người vọt lên không trung, chỉ để lại phía sau một đạo tàn ảnh.

Bên kia Bạch Khôi thế tới như đại lãng, ngọn lửa quanh thân bồng cháy vang lên
tiếng tanh tách, sóng nhiệt rít gào. Thậm chí thân thể hắn, da thịt đã sớm
chuyển thành màu trắng ngà, thần quang lưu chuyển ánh lên bảo quang sáng chói.
Tựa như, thân thể hắn lúc này không phải là xác thịt, mà là một ngọn thần diễm
cấu thành.

- Phanh…

Âm thanh va chạm vang lên, không gian trước mắt như nổ ra một vùng hỗn độn,
năng lượng hoá sóng xung kích lan tràn khắp tứ phía, đem đại địa bên dướt đánh
nứt như mạng nhện, chằng chịt sâu hoắm.

Một kích này Anh Vũ phỏng chừng yếu thế, bị bức cho bạo lui trở về đại địa.
Bạch Khôi thần sắc càng thêm đắc ý, thân hình thoắt cái vụt đuổi theo, thần
xích trong tay lăng lệ mà qua.

Thấy Anh Vũ muốn ăn thiệt thòi, Hứa Thanh Hoa trong lòng càng thêm lo lắng,
nơi tay không biết tự lúc nào xuất hiện cổ cầm, muốn ra tay trợ giúp. Nhưng mà
nàng còn chưa kịp nhập tràng, một cỗ áp lực cực đại đã đổ lên, đùng một tiếng
đẩy nàng bạo lui về phía sau.

- Thanh Hoa tiểu thư, đây là ân oán giữa hai người bọn họ, ngươi tốt nhất là
an phận đứng xem đi.

Diệp Vọng nãy giờ thuỷ chung im lặng bất chợt lên tiếng, giọng điệu tràn đầy
cảnh cáo.

Thanh Hoa bị chặn lại đột ngột, sắc mặt càng thêm khó coi. Nàng vừa nãy mặc dù
không để ý thấy người này ra tay thế nào, nhưng cỗ áp lực kia quả thực quá mức
khủng bố. Thậm chí so với trước đây khi nàng đối mặt với cường giả Sinh Thần
cũng không thua kém chút nào, kẻ này rốt cục là ai?

- Thanh Hoa tỷ, mau đến hỗ trợ Anh Vũ đi, người này để tiểu tăng lo.

Đang thời điểm nàng không biết phải làm thế nào, tiểu hoà thượng đã từ sau
bước lên, tự tin nói. Trong tay nó, Hàng Ma Xử lấp lánh phật quang, ẩn hiện
một cỗ kim cang chi khí. Thanh Hoa nhìn thoáng qua nó, lại nhìn về phía Diệp
Vọng, cũng không suy nghĩ thêm nữa mà dứt khoát gật đầu, chớp mắt thi triển
thân pháp bay về phương xa.

Trông thấy nàng vậy mà không nghe lời mình, Diệp Vọng ánh mắt sắc lạnh, hừ một
tiếng vung tay đánh tới.

Vút… oành…

Tiếng nổ như sấm rền bộc phát, tiểu hoà thượng tốc độ nhanh không tưởng, vậy
mà có thể vọt tới ngăn chặn được một kích này. Nơi cổ nó ba mươi sáu trương bồ
đề phật nhãn phát sáng mãnh liệt, rực rỡ như ba mươi sáu vầng mặt trời nhỏ,
đem thân thể nó thủ hộ vào bên trong.

- Thí chủ, đối thủ của ngươi là ta.

Một chiêu của mình vậy mà lại bị chặn đứng, điều này khiến cho Diệp Vọng có
vài phần ngoài ý muốn, ánh mắt lần nữa quét tới đánh giá lại tiểu hoà thượng
tưởng chừng như vô hại này.

- Tên nhóc, ngươi đến từ Trúc Lâm Yên Tử[1]?

Nhìn vào Hàng Ma Xử trên tay tiểu hoà thượng, Diệp Vọng trong mắt thoáng có
chút biến hoá, mở miệng dò hỏi.

- Đúng thế! Ngươi làm sao biết được?

Bị người nhìn ra xuất thân, tiểu hoà thượng có chút bất ngờ. Dĩ nhiên không
nghĩ tới trên thế gian này còn có người biết được sự tồn tại của môn phái
mình.

“Quả nhiên là người của Trúc Lâm Yên Tử, có chút phiền phức”. Nhìn thấy biến
hoá của tiểu hoà thượng, nội tâm của Diệp Vọng không khỏi lâm vào suy nghĩ.
Hiển nhiên thân thế của tên nhóc này khiến hắn có chút do dự.

“Hừ, Trúc Lâm Yên Tử thì lại thế nào, chỉ cần kế hoạch thành công, thế giới
này đều phải quỳ dưới chân Diệp gia ta, há lại lo sợ một cái Trúc Lâm Yên Tử
mấy vạn năm chưa xuất thế?”. Diệp Vọng trong đầu suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt
biến thành âm trầm vô cùng, cười lạnh nói:

- Không cần nhiều lời, nể mặt Trúc Lâm Yên Tử ta cho ngươi một cơ hội cuối
cùng rời đi nơi này, nếu không đừng trách ta độc ác.

Tiểu hoà thượng ngẩng đầu, hai tay nghiêm túc chắp trước ngực, mỉm cười trả
lời:

- Trúc Lâm đệ tử tuy một lòng hướng phật, nhưng xưa nay chưa bao giờ sợ một
trận chiến, tới đi.

Vừa mới dứt lời, thân thể nó đột nhiên phát ra phật quang hoàng sắc, bên dưới
làn da trắng nõn du động vô số phật tự, toả ra năng lượng cường đại vô cùng.

- Đã muốn chết, vậy để ta thành toàn ngươi.

Diệp Vọng ánh mắt lạnh lẽo, sát ý không hề che giấu chút nào tuôn ra, thân
hình vụt bay tới phóng ra một quyền.

Thanh quang hùng hồn bùng phát từ nắm đấm của hắn, phảng phất dường như hoá
thành kim cương, mãnh liệt đấm về phía ngực của tiểu hoà thượng, không chút
nào nương tay.

Ầm!

Khoảnh khắc mà thôi, tiếng nổ như sét đánh giữa trời quang, vang vọng khắp
chốn. Lấy hai người bọn họ làm trung tâm, sóng năng lượng hoá thành thực chất
lan toả ra ngoài, bất cứ thứ gì cản đường đều bị nghiền nát thành bụi phấn.
Thậm chí phía bên kia Bạch Khôi, Anh Vũ và Hứa Thanh Hoa đang đại chiến cũng
không ngoại lệ, cả ba đều bị dư chấn ảnh hưởng đánh bật ra bên ngoài tràng.

Diệp Vọng hứng chịu lực khủng bố nhất, bị bức cho bạo lui ra mấy trăm mét xa,
nơi nắm quyền thậm chí biến dạng, truyền lại từng hồi đau đớn thấu tận xương
tuỷ.

- Ngay cả một đứa nhóc cũng không tha? Diệp Vọng, ngươi để ta quá thất vọng.

Một thanh âm lành lạnh bất chợt vang lên, khiến người không tự chủ được rợn
hết tóc gáy. Phía trước tiểu hoà thượng không biết tự lúc nào xuất hiện ba cái
bóng người, sừng sững đứng đó.

Người nói là một thanh niên cao lớn, tóc trắng xoã ngang vai tung bay trong
gió. Hắn ánh mắt lạnh lẽo, lại kết hợp với vết sẹo nơi mi tâm khiến người ta
có cảm giác như là một cự ma đầu với sức mạnh vô biên, giơ tay nhấc chân đều
có thể lật tung thiên địa. Có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên đây.

- Là ngươi…

Mang theo vẻ mặt tràn đầy thần sắc không thể tin được, ánh mắt Diệp Vọng dán
chặt lên thân ảnh mới tới, vô thức hít vào một hơi khí lạnh.

Vừa rồi là kẻ này chặn một chiêu của hắn? Điệp Thế Kim Cương quyền từ trước
tới nay, luôn là tồn tại luyện thể vô địch chưa một lần bại. Vậy mà hôm nay,
hắn không chỉ bị người chặng đứng, mà còn bị cường hãn phá vỡ, thụ thương
không nhẹ.

Từ khi nào một kẻ phế vật không bằng súc sinh trong mắt hắn lại trở nên cường
đại như thế, chuyện này làm sao có thể.

- Không ngờ phải không?

Nhàn nhạt cười, Hoàng Thiên lời nói tưởng chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng sát ý
trong đó lại đậm đặc đến khó mà hình dung nổi. Thậm chí Kiếm Ma cùng tiểu hoà
thượng đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy lạnh buốt, không tự chủ được mà lui về
phía sau.

Từng hình ảnh quá khứ không ngừng tràn về trong tâm trí hắn, những hình ảnh về
một đứa bé chưa đầy mười tuổi, mất cha mẹ, mất gia đình, mất đi toàn bộ những
gì nó từng có.

Bươn trải để sinh tồn, nó năm đó chỉ vì va phải người ta mà bị đánh cho thừa
sống thiếu chết. Bị đám người kia xem thường khinh bỉ, bị bọn hắn gọi là súc
sinh cầm thú, ngay cả cha và mẹ cũng bị lăng nhục. Nó thù hận, nhưng nó nhẫn.

Hai năm sau, khi mà cái tâm trí trẻ con non nớt của nó nguôi đi hận thù, biến
cố lần nữa ập lên đầu nó. Chỉ vì tranh cãi với Thiên Phương mà nó bị người bức
cho quỳ xuống trước bao người. Mặc cho đôi chân dập nát vì chống đỡ, mặc cho
máu nóng thê lương chảy trên nền đá, nó cuối cùng vẫn phải khuất nhục trước kẻ
thù. Nó căm phẫn, nhưng một lần nữa nó nhẫn.

Bởi nó đánh không lại người ta.

Ý nghĩ muốn báo thù đến điên cuồng, hắn tuy luyện đến quên ăn quên ngủ, thậm
chí quên cả bản thân mình. Bò lên từ trong tôi luyện cùng sống chết, để hôm
nay hắn đã biến cường. Thứ mà các ngươi gọi là súc sinh đã trở về đây, nỗi thù
hận năm đó, đã đến ngày phải trả rồi.

- Năm đó ta đã từng thề với bản thân mình, rằng sẽ có một ngày ta đạp các
ngươi dưới chân, cho các ngươi nếm thử nỗi ô nhục mà ta từng nếm trải.

Hít một hơi thật sâu để trấn áp sát khí trong lòng, Hoàng Thiên nhẹ nhàng
cười, ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi Diệp Vọng. Hôm nay hắn muốn giết
người, dù ông trời cũng không thể cứu được.

- Ha ha! Súc sinh vẫn là súc sinh mà thôi. Đừng tưởng có chút tiến bộ là có
thể cùng ta so sánh, năm đó ta có thể bắt ngươi quỳ, hiện tại cũng là như thế.

Bên kia Diệp Vọng thần sắc đã sớm bình tĩnh lại, có chút đắc ý cười nói. Hắn
vừa rồi mặc dù ăn thiệt thòi, nhưng chung quy chỉ là trên phương diện thể
chất. Nếu thực sự đấu pháp, còn chưa biết hươu về tay ai đây.

Quát vang một tiếng, hắn cước đạp về sau, thân hình quỷ dị lao về phía Hoàng
Thiên, mang theo sát ý đậm đặc. Trên tay hắn không biết tự lúc nào xuất hiện
trường côn, một vòng quét ngang hòng đánh vào hông của đối thủ.

- Phanh!

Nhưng mà trường côn còn chưa đánh tới đã bị chặn lại cứng nhắc, nơi thân côn
vì dừng quá đột ngột mà cong lại, chớp mắt bung ra lực phản chấn cường đại vô
cùng.

Diệp Vọng sắc mặt đại biến, hai bàn tay đang nắm trường côn đều run rẩy buông
ra, thân hình bạo lui liên tục. Trước mặt hắn, Hoàng Thiên một tay nắm lấy
trường côn, lẳng lặng nhìn hắn không chút biểu lộ cảm xúc. Dùng tay không chặn
ngang một bổng toàn lực của Hoá Linh hậu kỳ tu sỹ, thể chất của hắn mạnh đến
khó mà đo đếm.

- Hôm nay! Ta muốn các ngươi phải tuyệt vọng mà chết.

Bạch Khôi nơi phương xa lúc này đây đã chạy trở lại, một tay chặn lấy Diệp
Vọng đang bạo lui, một tay nắm chặt thần xích, sắc mặt có chút khó coi, nhưng
vẫn cười lạnh nói:

- Rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện, ta đợi ngươi rất lâu rồi, Hoàng Thiên.

Diệp Vọng lúc này mới định thân, nội tâm đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, thấy
Bạch Khôi có ý lao lên, hắn vội đưa tay lên ngăn cản, có chút âm trầm nói:

- Bạch Khôi, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Lời này nghe có vẻ tràn đầy xem thường, lấy một người cao ngạo như Bạch Khôi
làm sao có thể chấp nhận. Nếu chẳng phải hai người lúc này đang cùng phe, Diệp
Vọng lại mạnh không kém hắn thì hắn đã ra tay với Diệp Vọng rồi.

Hừ lạnh một tiếng đẩy cánh tay của đối phương ra, thần xích trong tay hắn rực
lên ánh lửa, điểm chân lao về phía Hoàng Thiên.

- Vèo! Phanh!

Thế tới của Bạch Khôi như vũ bão, hạo hạo đãng đãng nguyên lực cuồn cuộn thành
sóng lớn ập tới. Nhưng mà hắn còn chưa lao mình qua, một đạo hắc ảnh đã vụt
tới trước mặt, chớp mắt chém lên tầng phòng ngự của Phần Diễm, phát ra tiếng
oanh minh đinh tai nhức óc.

Không gian bên ngoài đều nhao nhao bạo nổ, sụp đổ tuôn ra vô tận khí tức loạn
lưu. Bạch Khôi sắc mặt hoảng sợ, vung thần xích lên đón đỡ một chiêu này,
nhưng thân thể vẫn như thế bị đánh ngược về sau, chẳng khác nào lưu tinh xoẹt
qua, rơi ầm xuống dưới hồ nước.

Đợi đến mấy hơi thở sau hắn mới có thể bay ngược trở lại, chật vật đến không
nói nên lời. Thậm chí nơi vùng ngực y phục còn lưu lại một vết rách dài do bị
chém, may là không có thụ thương.

- Ngươi… ngươi vậy mà…

Nhìn thấy hình dáng của người vừa ra tay với mình, Bạch Khôi sắc mặt đại biến
tràn đầy hoảng sợ. Thậm chí đôi chân còn không đứng vững, liên tiếp lui về sau
mấy bước. Khoé môi run rẩy nói không thành lời.

- Ta đã sớm nói đừng bao giờ đứng trước mặt ta nhảy nhót, ngươi quên thật
nhanh…

Chỉ thấy một trong hai người đứng sau Hoàng Thiên lúc này đã bước về phía
trước, lạnh lùng lên tiếng.

Hắn khá cao lớn, toàn thân được phủ kín bởi hắc y và ma khí, thậm chí khuôn
mặt cũng không ngoại lệ. Là Kiếm Ma.

[1] Trúc Lâm Yên Tử: Trúc Lâm phái, còn gọi là Thiền Phái Trúc Lâm hay Trúc
Lâm Tam Tổ, toạ lạc trên núi Yên Tử Việt Nam, là một môn phái hình thành từ
thời nhà Trần, do vua Trần Nhân Tông sáng lập, được xem là Phật giáo chính
thức ở Đại Việt thời phong kiến.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #217