Người đăng: hdkien00
Bốn đại thiên tài, hai siêu cấp đỉnh phong trận chiến. Một màn diễn ra trước
mắt khiến cho hầu hết thiếu niên anh tài đang quan chiến phía xa đều không thể
nào bình tĩnh. Có kẻ kinh ngạc sợ hãi, có kẻ nhiệt huyết bùng cháy, cũng có kẻ
ảm đạm thở dài. Bởi có lẽ, bọn hắn được sinh ra ở thời đại này là không may
mắn chút nào, thậm chí có thể nói là bi kịch.
- Nên kết thúc đi thôi.
Nơi phương xa, Bạch Khôi thân thể như một ngọn lửa trắng, phiêu diêu rung
động. Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng thét dài, mi tâm nứt toác. Một đạo bạch
sắc thần diễm hỗn độn mà ra, lơ lửng tại trước mặt.
Thần hỏa vừa ra, một cỗ nóng cháy cảm giác bỗng nhiên thổi quét tới tận cuối
trời. Bằng mắt thường liền có thể thấy, không gian lúc này đều trở nên vặn
vẹo, gần như muốn sụp đổ về hướng huỷ diệt.
- Nhất Diễm Phần Thương Thiên…
Ngay tại thời khắc thần diễm càn quét thinh không, phía xa nơi đại địa bỗng
nhiên phát ra vài tiếng hô kinh sợ. Hiển nhiên, đã có người nhận ra được lai
lịch của ngọn lửa này.
- Thượng Cổ đệ nhất thần hoả.
Nhìn về phía ngọn lửa trắng này, Anh Vũ dù thường ngày rất bá đạo kiêu ngạo
cũng phải trở nên ngưng trọng, tự mình thì thào.
Chuyện này cũng không quá khó hiểu, đừng nói là hắn, dù cho là cấp bậc lão tổ
có mặt tại đây cũng khó mà giữ được bình tĩnh. Phải biết rằng ngọn lửa này năm
đó đã từng đốt cháy thương thiên, đồ diệt đại địa. Chân tiên thì lại thế nào,
thánh thần thì lại có thể làm sao, chỉ cần thần hoả vừa ra đều trở thành khói
bụi. Nó không chỉ đơn giản là một ngọn thần hoả, mà còn là một tồn tại cấm kỵ
mang tính huỷ diệt, sừng sững qua vạn cổ.
Năm đó, khi mà trận chiến Thượng Cổ kết thúc, nó cũng như bao tồn tại cấm kỵ
khác biến mất, ẩn mình vào trong dòng sông lịch sử. Hôm nay, không biết đã
trải qua biết bao năm tháng, nó lại một lần nữa xuất thế trở lại nhân gian.
Mang theo một cỗ chấp niệm bất diệt bất tử, nó muốn phần thiên.
Anh Vũ lúc này đối mặt với tồn tại như thế, hắn dù có mạnh hơn nữa cũng phải
cảm thấy bất lực. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ dễ cam chịu, dù cho đối diện
với tồn tại Thượng Cổ cũng y nguyên như thế.
Đả Thần Bổng đảo lên, hắn hai cánh tay siết chặt, dồn hết toàn lực mà đập
xuống. Nguyên khí hạo hạo đãng đãng, điên cuồng ngập tràn bên trong thân bổng.
Phù văn huyền bí tự thân bổng tuôn ra, quấn quanh thần thánh. Như là từng cái
đại đạo ôm theo lực lượng bàng bạc, phát ra rung động không thể nào chống đỡ.
- Châu chấu đá xe mà thôi.
Nhìn thấy Anh Vũ còn không chịu phục, Bạch khôi cười ác độc. Trong nháy mắt
thần hoả trùng thiên, theo hắn bước ra mà nhấc lên ngợp trời hoả diễm. Cả bầu
trời vốn âm u lúc này đã trở nên sáng chói, trắng xoá một màu.
Mà tại trung tâm của biển lửa, Nhất Diễm Phần Thương Thiên phiêu phù đốt cháy,
cứ như thế chỉ là một ngọn lửa, lại thập phần mỹ lệ, xinh đẹp vô cùng. Chỉ có
điều ai cũng biết rằng, ẩn đằng sau cái mỹ lệ xinh đẹp đó là một sự huỷ diệt
điên cuồng nhất thế gian này. Một cỗ lực lượng làm cho bất cứ kẻ nào khi đối
mặt với nó cũng không có tư cách tồn tại, không có tư cách chống đỡ.
- Cửu Bổng Diệt Thương Khung.
Đương đầu với Bạch Khôi, Anh Vũ thét lên một tiếng chói tai. Đả Thần Bổng
trong tay phá trời bạo xuất, chớp mắt hoá thành một cự phách hư ảnh che khuất
thiên địa, uy thế kinh người.
Ngàn mét thinh không đổ vỡ, cự bổng đi đến đâu, đều để lại phía sau không gian
nứt toác cùng lửa cháy chói loà, chẳng khác gì một loạt lưu tinh xoẹt qua bầu
trời.
- Mau chạy…
Ngay khi Cửu Bổng Diệt Thương Khung của Anh Vũ vừa ra, toàn bộ mọi người ở bên
dưới sắc mặt đều đại biến, kinh hồn táng đảm hô nhau bỏ chạy.
Thậm chí một số kẻ còn chưa kịp phản ứng, trên thiên không đã xảy ra va chạm
bùng nổ. Cửu Bổng Diệt Thương Khung cùng Nhất Diễm Phần Thương Thiên như đại
biểu thiên phạt, bộc phát ra lực lượng khủng khiếp không thể nào hình dung
nổi.
Oanh… Oanh… Oành!!
Tích tắc mà thôi, toàn bộ thiên địa năng lượng bên trong vùng không gian này
đều như bị đông cứng lại. Chỉ nghe một tiếng vỡ nát vang vang, mới đầu còn như
va chạm bình thường, chớp mắt liền đột biến vang lên đáng sợ, so với sấm nổ
còn vang hơn gấp vạn lần.
Từ vị trí va chạm, sóng âm thực chất hoá thành từng làn lan ra như vũ bão,
quét ngang khắp bốn phương tám hướng đất trời. Sát na khi sóng âm bạo khai,
hai cỗ lực lượng đáng sợ từ thần diễm và thần bổng theo nhau bùng nổ, hung
hăng càn quét ra bên ngoài. Không gian quanh chúng đều phải trở nên vặn vẹo,
lan tràn không ít loạn lưu.
Huỷ diệt chi khí từ hỗn loạn do hai luồng lực lượng khủng bố đánh phá nhau mà
sinh ra, nhanh chóng hoá thành quả cầu khổng lồ, lớn lên với một tốc độ không
tưởng.
Bùng!
Đương thời điểm trương lên tới cực hạn, rốt cục cự cầu cũng bạo nổ. Phong bạo
hỗn độn thổi quét bát phương, chớp mắt bao trùm lên toàn bộ đại địa. Hầu hết
những kẻ đang quan chiến nơi phương xa sắc mặt tái mét, điên cuồng chạy trốn
khỏi phong ba. Thậm chí có một số kẻ chậm chân, liền bị phách chết tại chỗ,
thân xác cũng không còn.
Lại trôi qua mười phút thời gian, năng lượng huỷ diệt mới dần dần an tĩnh. Để
lại nơi đây một vùng đất trời đổ nát, mịt mù trùng thiên. Một đám lại một đám
thiếu niên may mắn chạy thoát được một kiếp lúc này đây đều không khỏi mồm
miệng há to, mặt cắt không còn giọt máu.
- Đây… đây mới là đỉnh cấp thiên tài, quá khủng khiếp.
Thực sự, từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn hắn được chứng
kiến người đồng lứa có thể bộc phát chiến đấu khủng khiếp như thế này. Thật
khó để mà tưởng tượng và tin tưởng được.
- Kết thúc rồi sao? Là ai chiến thắng?
Rất nhiều người ánh mắt dừng tại trên bầu trời, tự mình thì thào trong cổ
họng, giọng nói đầy rung động sợ hãi. Thậm trí nhiều người nơi lồng ngực trái
tim vẫn như búa tạ thình thịch liên hồi, chưa thể nào mà yên lại. Nơi phương
xa vẫn còn chìm trong hỗn độn khói mù, khó lòng mà nhìn thấu được bên trong.
- Mau nhìn! Là Bạch Khôi.
Rốt cục không lâu sau đó, không biết ai đó đột nhiên hô lên khiến tất cả mọi
người chú ý. Chỉ thấy giữa khói bụi trùng thiên, một cái thân ảnh bạch y lăng
không mà đứng. Nơi mi tâm Nhất Diễm Phần Thương Thiên vẫn như cũ mỹ lệ động
lòng người, toả ra trận trận nhiệt quang, tạo thành một vòng tròn bảo hộ lấy
thân thể của hắn.
Nhưng mà dù cho được thần diễm bảo hộ, thân thể hắn vẫn thụ thương không nhẹ.
Nơi vai trái y phục rách toác, để lộ ra bờ vai đã vỡ nát bầy nhầy, bạch huyết
chảy xuôi trên vạt áo. Đạo đạo phù văn như những đầu thần long cuồn cuộn nơi
vết thương, không ngừng đánh phá khiến cho nó không thể nào lành lại.
Vết thương nghiêm trọng thế này, tuyệt đối không phải một hai ngày là có thể
khôi phục được.
Qua hôm nay, dù cho Anh Vũ có bại trước Bạch Khôi, nhưng danh tiếng nhất định
sẽ vang dội trên khắp Thiên Nguyên đại lục. Bởi trong thế hệ trẻ đương thời,
người có thể đả thương Bạch Khôi đến mức này quả thực cực kỳ hiếm có. Nhất là
khi Bạch Khôi đã được thần hoả hộ thân, vẫn như cũ bị trọng thương đến mức
này, đủ để biết một bổng kia của Anh Vũ mạnh mẽ đến mức nào.
Thậm chí có thể nói, hôm nay Bạch Khôi có thể chiến bại Anh Vũ, hoàn toàn là
dựa vào thần hoả. Nếu không có Nhất Diễm Phần Thương Thiên, ai thắng ai thua
còn khó nói.
Bầu không khí nhất thời lâm vào yên tĩnh, Bạch Khôi sắc mặt âm trầm đến cực độ
nhìn về phía đại địa dưới chân, không nói một lời. Mãi cho tới mười phút nữa
trôi qua, khi mà khói bụi hoàn toàn lắng xuống, người ta mới nhìn thấy một cái
thân ảnh tàn tạ nơi xa.
Đầu tóc rối tung, y phục nổ nát. Hắn khắp người tràn ngập vết thương và máu
đỏ, có vết bỏng khét lẹt, cũng có vết rách kéo dài, thê thảm không thể nào tả
hết. Thậm chí nhìn hắn, người ta cứ có cảm giác chỉ cần thổi nhẹ một cái, cũng
đủ để khiến thân xác hắn tan thành mấy chục mảnh.
Nhưng khiến người ta khâm phục là, mặc dù bị thương nặng đến như thế. Hắn vẫn
một mực hiên ngang đứng thẳng, bất khuất kiên cường. Đả Thần Bổng trong tay
chảy dài máu nóng, rung động liên hồi.
- Từ khi xuất đạo đến nay, ngươi là người đầu tiên có thể bức ta đến mức này.
Không hổ là cháu nội của Lâm Thanh Phong, rất mạnh, rất tốt.
Trên bầu trời, Bạch Khôi bỗng nhiên cất lời, ánh mắt dán chặt lên thân thể của
Anh Vũ, không hề che giấu sự ác độc trong ánh mắt. Chẳng cần nghĩ cũng biết,
hắn lúc này đây đã thực sự động sát tâm đối với Anh Vũ.
- Vốn ban đầu ta chỉ muốn lưu ngươi lại để ép Hoàng Thiên ra mặt, nhưng hiện
tại xem ra ngươi thực sự muốn chết, ta cũng sẽ thành toàn.
Một lời bá đạo này, dĩ nhiên hắn không dám nói ra ngoài, mà truyền âm cho
riêng Anh Vũ. Dẫu sao, thân phận của Anh Vũ không phải tầm thường, một khi hắn
chết tất sẽ dẫn đến tai hoạ ngập đầu. Lửa giận của chí cường giả, dù là Bạch
Gia cũng không dễ dàng đối diện với.
Bị Bạch Khôi đe doạ, Anh Vũ sắc mặt chẳng hề nhăn lấy một cái, nhưng bàn tay
nắm Đả Thần Bổng bất giác siết chặt hơn, dĩ nhiên là hắn sợ.
Một màn này tất nhiên không thể lọt qua mắt của Bạch Khôi, hắn cười lạnh trong
lòng, lần nữa truyền âm:
- Ngươi yên tâm! Hiện tại ta sẽ không để cho ngươi chết, đợi Hoàng Thiên tới
ta sẽ cho hai huynh đệ các ngươi cùng nhau lên đường.
Dứt lời, thân ảnh của Bạch Khôi đã vọt về phía Anh Vũ, vươn tay muốn chụp lấy
hắn.
Xuy… Xuy!
Nhưng mà ngay tại thời điểm bàn tay của hắn sắp chụp được Anh Vũ, không gian
đột nhiên vang lên tiếng rít gió chói tai. Một đạo hắc quang như chớp vụt qua,
cấp tốc vay về phía Anh Vũ, ôm lấy hắn mà bay vọt về đằng sau.
Một màn bất ngờ xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào kinh ngạc, nhất
là Bạch Khôi để tuột mất Anh Vũ, sắc mặt càng thêm âm trầm cực độ.
Chỉ thấy phía xa, một bóng người cao lớn bị bao phủ bởi hắc y ngự không mà
đứng. Hắc khí quấn quanh che đi thân thể, khiến người ta không thể nhận ra
giới tính, cũng không nhìn ra niên kỷ, càng không thấy được khuôn mặt của hắn,
thần bí vô cùng.
Một tay ôm lấy Anh Vũ đang hấp hối, một tay nắm hắc kiếm, hắn lặng yên ngự
không nhìn về phía Bạch Khôi không nói một lời.
- Bỏ hắn xuống!
Nhìn chằm chằm vào kẻ mới tới, Bạch Khôi lành lạnh lên tiếng, hiển nhiên trong
lòng đang rất tức giận.
- Ra lệnh cho ta? Ngươi còn chưa có tư cách đó.
Người kia nghe một lời này của Bạch Khôi, chỉ lắc đầu nhè nhẹ, giọng điệu có
chút châm biếm ý tứ.
- Thứ không biết sống chết.
Hừ một tiếng lạnh lùng, Bạch Khôi đang định ra tay thì người kia đã động.
Chỉ thấy hắc kiếm trong tay hắn vẩy qua, mang theo quang mang hắc sắc phá
không mà đi. Tốc độ xuất kiếm nhanh đến không tưởng, xuyên phá qua bầu trời u
đãng, không gì cản nổi.
Thế kiếm quá nhanh, Bạch Khôi còn chưa kịp ra chiêu đã bị bức cho lui về mấy
trăm mét xa, thần sắc hoảng sợ vô cùng. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được sát ý
cùng ma khí kinh khủng ẩn trong một kiếm này. Thậm chí cuộc đời hắn từ khi
xuất đạo tới nay, còn chưa bao giờ có thể gặp được sát ý cùng ma khí khủng
khiếp đến như thế. Thực lực người này, tuyệt đối không hề thua kém hắn chút
nào.
Đương thời điểm mà hắn còn đang chìm trong kinh sợ, người kia lại nhẹ nhàng
chém ra một kiếm nữa, nhanh đến cực cùng.
Phốc!
Thậm chí mọi người còn chưa thấy được hắn xuất kiếm như thế nào, một tiếng
vang rợn người đã vang lên bên tai. Hướng mắt về xa, người ta trông thấy một
cái cánh tay rơi xuống giữa thinh không, kéo theo một màn huyết vũ.
- A….
Vốn là đang cùng tiểu hoà thượng đại chiến, Túc Đạo Long lúc này đôi mắt trợn
trừng mở lớn, điên cuồng ôm lấy bờ vai đầy máu, hét thảm không ngừng. Hắn vậy
mà bị một kiếm chặt đứt tay, không thể nào tránh né.