Hoàng Thiên – Tiểu Hắc.


Người đăng: hdkien00

- Chính là ta!

Một chiêu đả bại đối thủ, tên thanh niên không có thừa thắng truy kích mà vẫn
đứng yên tại chỗ. Có lẽ hắn không muốn tiêu diệt Hỗn Thế Thiên Vương, hay là
hắn không cần làm như thế. Đứng trước câu hỏi của đối phương, hắn mỉm cười gật
đầu thừa nhận.

- Quả nhiên! Không hổ là kỷ nguyên tương lai, Vô Thượng Huyết Mạch rất mạnh,
phi thường mạnh.

Một lời vừa ra để cho Hỗn Thế Thiên Vương như ngộ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn
về phía thanh niên dần trở nên bình tĩnh hẳn. Không còn lửa giận hay cừu hận,
thay vào đó có chút mong mỏi, thậm chí là hâm mộ chi sắc.

- Ngươi sai rồi. Ta bây giờ chỉ là một con người bình thường không hơn không
kém, Vô Thượng Huyết Mạch đã sớm là quá khứ rồi.

Thanh niên lắc đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên lặng đi, ngập tràn tang thương
năm tháng. Hắn nhớ về quá khứ xa xưa, nhớ về biến cố đau đớn nhất cuộc đời
mình, biến cố biến hắn trở thành kẻ cô độc nhất phiến vũ trụ tinh không này.
Khi đó mất nàng, cũng là khi hắn từ bỏ Ma Thần huyết mạch, từ bỏ những gì hắn
đã từng xem là tất cả, từ bỏ những thứ hắn từng dùng cả đời để theo đuổi.

- Hừ! Ngươi biết bản thân đang nói cái gì không?

Hỗn Thế Thiên Vương hừ lạnh, lửa giận lần nữa cháy lên, nghiến răng quát lớn.

Không còn Huyết Mạch Vô Thượng, như vậy chẳng phải nói hắn ngay cả một người
tầm thường cũng không chiến thắng nổi sao?

Không phủ định rằng suy nghĩ này của hắn có chút kiêu ngạo, nhưng quả thực hắn
có đủ năng lực cho sự kiêu ngạo đó. Đường đường là một tiên thiên sinh linh,
được thiên sinh địa dưỡng, được hỗn độn chở che, từng nằm trong tốp những sinh
linh sở hữu huyết mạch mạnh nhất phiến vũ trụ này, hắn là cỡ nào mạnh mẽ. Hắn
làm sao có thể chấp nhận mình bị đánh bại bởi một kẻ có huyết mạch tầm thường?

Chưa kể, Vô Thượng Huyết Mạch của đối phương tồn tại không chỉ có ảnh hưởng
cực lớn tới tương lai của vũ trụ, mà còn liên quan đến vận mệnh của huynh đệ
hắn. Chỉ có trở về Cửu Giới, hắn mới có thể phục sinh bằng hữu, mới có thể
thực hiện mong ước của cuộc đời mình. Vậy mà một trong những chìa khoá đó lúc
này đây lại nói rằng Vô Thượng Huyết Mạch không còn, có khác nào đạp đổ tất cả
hi vọng của hắn. Có khác nào nói mọi nỗ lực của hắn từ trước tới giờ đều là vô
nghĩa.

- Ngươi không tin sao?

Thanh niên cười cười, nhưng thái độ lại có chút chuyển lạnh, dĩ nhiên không
còn hảo ý như lúc trước.

- Ta đại chiến cùng Thương Sinh, nhưng không phải vì các ngươi, càng không
phải vì cái gì tương lai của vũ trụ. Cho nên đừng mong đợi gì ở ta.

Nhìn thoáng qua tinh không cuồn cuộn, hắn ánh mắt lập loè, ẩn ẩn một tia sát
khí nhè nhẹ, nhàn nhạt cười:

- Chính nghĩa cũng vậy, tà ác cũng thế. Bấy nhiêu năm các ngươi biến ta thành
quân cờ thí, bấy nhiêu năm các ngươi khiến ta dành cả đời mình để nỗ lực vì lý
tưởng đó. Có bao giờ các ngươi nghĩ tới cảm nhận của ta, có bao giờ các ngươi
nghĩ tới ta muốn gì.

Thanh âm hắn nhẹ nhàng, quanh quẩn khắp bốn phương không gian, từng câu từng
chữ dung nhập vào tinh không. Một cỗ giận dữ chi ý phong bạo mà lên, sóng lãng
cuồn cuộn ngợp khắp đất trời. Không gian đổ vỡ, hỗn độn tuôn trào, loạn lưu
phách thế. Âm thanh của huỷ diệt ngày một lớn, nổ vang bốn phương, như muốn
oanh tạc vũ trụ, đạp phá thời không.

- Ngũ Thập Lục huyết mạch vô thượng – Phục Sinh Giới Cửu, nghe thật hay, thật
hào hùng. Đều là một lũ cặn bã dối trá mà thôi, các ngươi tốt nhất hãy cầu
nguyện rằng ta không thể trở về, nếu không, ngày mà ta trở lại Cửu Giới, chính
là ngày các ngươi phải trả giá.

Lửa giận ngợp trời, hắn nhìn về phía Hỗn Thế Thiên Vương tràn đầy sát khí. Lời
nói vừa ra, cánh tay cũng đồng thời nâng lên điểm tới. Không gian, thời gian
dưới một cái chỉ tay này tựa như bị xoá đi tư cách tồn tại, ầm ầm đi về hướng
huỷ diệt.

Đương nhiên, Hỗn Thế Thiên Vương sẽ không dễ dàng cam chịu như thế. Bản thân
hắn đường đường là một vị Thiên Vương vạn cổ, đã từng đỉnh thiên lập địa, đội
trời đạp đất, có bao giờ bị người khi dễ chửi mắng. Nhất là đối thủ lại là một
tên mao đầu tiểu tử, bối phận so với hắn kém không biết bao nhiêu cái kỷ
nguyên, thậm chí mới cách đây không lâu, còn bị hắn đánh cho thê thảm đến
chết.

Cứ cho là một chiêu giao phong hồi nãy, hắn không thể cùng đối phương so sánh.
Nhưng mà hắn cũng không phải quả hồng mềm, mặc cho đối phương muốn nhào nặn
thế nào thì nhào nặn. Đến phàm nhân còn có tôn nghiêm của mình, hắn đường
đường là một vị Thiên Vương há lại không có, thậm chí tôn nghiêm của hắn so
với bất kỳ kẻ nào càng thêm lớn, tuyệt không thể nào xúc phạm.

Chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng. Trong tay không biết tự lúc nào xuất hiện kim
bổng, toàn lực đón đỡ.

Kim bổng này bản thân vốn là Tiên Thiên đồ vật, có trước cả đất trời, mang
trong mình khí tức của Hồng Hoang Hỗn Độn, tự thân đã khủng bố vô cùng. Lại
thêm sự thúc dục của Hỗn Thế Thiên Vương, càng thêm khủng khiếp. Một kích
phách ra, thiên địa này không có đồ vật nào ngăn cản nổi.

Chỉ đến… bổng lên, thời không thất sắc. Một tiếng oanh minh tựa như thuở khai
thiên tích địa ầm ầm bộc phát, vang vọng khắp chốn hư vô này. Không thời gian
nơi đấu trường vặn vẹo đổ vỡ, pháp tắc hỗn loạn đan xen. Đấu Trường Hỗn Độn
thành lập bấy nhiêu kỷ nguyên, lần đầu xuất hiện tình trạng quá tải, đi về
hướng huỷ diệt.

Trong điên cuồng hỗn loạn ấy, một cái thân ảnh cao gầy lẳng lặng đứng đó, cô
liêu một mình. Hắn thần sắc tràn đầy lãnh tĩnh, trước loạn lưu huỷ diệt, giữa
cuồng bạo phong mang, không hề hấn gì. Thân thể hắn cứ thế nhỏ bé đơn độc,
nhưng lại tạo cho người ta cảm giác phi thường to lớn, chẳng khác nào một đầu
Ma Thần tuyệt thế, trảm thiên diệt địa.

Mà nơi phương xa, Hỗn Thế Thiên Vương sắc mặt ngập tràn không cam lòng, điên
cuồng chống đỡ. Cứ mỗi lần khí tức huỷ diệt lan qua, là một bộ phận trên cơ
thể hắn nổ tung, tiêu tán thành mưa máu. Kim bổng trong tay đã sớm vỡ nát
thành ngàn mảnh, có rới giữa tinh không, có ghim vào xác thịt, thê thảm vô
cùng.

Cuối cùng, khi mà thời không cũng không còn để mà huỷ diệt, loạn lưu cũng
không còn để mà phách thế, trước mắt lúc này chỉ còn lại một cái hư ảnh ngón
tay, chầm chậm buông xuống.

Không có chống cự, không thể phản kháng. Một đời Thiên Vương, niềm tự hào của
một Kỷ nguyên vạn cổ, cứ như thế bị người đánh bại.

Một ngón tay… một chỉ… trấn sơn hà.

Chẳng biết bao lâu sau, mọi thứ lại hồi phục như cũ. Tinh không mênh mông chỉ
còn một cái bóng người cô độc, hắn đứng đó vươn mình thẳng tắp như một thanh
cự kiếm. Nét tang thương ẩn hàm trong khoé mắt, dường như, hắn đang thở dài.

- Ngươi hận ta sao?

Không gian cứ thế tĩnh lặng cho tới khi có người lên tiếng. Không nhìn thấy
thân hình, chỉ có thanh âm văng vẳng trong thinh không, có chút gì đó ai oán
tự trách, cũng có tiếc nuối đau lòng.

Tên thanh niên ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua Đấu Trường Hỗn Độn, nhìn
đến một nơi mà hắn một ngày nào đó sẽ bước tới, thở dài lên tiếng:

- Nếu ta nói không, ngươi tin sao?

Một lời này khiến người kia nhất thời lặng người, dường như không biết nói gì
cho phải. Mãi thật lâu sau đó, hắn mới lần nữa mở miệng:

- Bọn hắn không có lỗi, ngươi đâu cần phải như thế. Nỗ lực một đời đi kiếm
tìm sự thật, đến cuối cùng nhận ra chính bản thân là giả, đáng thương sao?

Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại như đã vượt qua tinh không có thể chứa nạp,
truyền khắp bốn phương, ẩn ẩn một chút ai oán không nói nên lời. Một tiếng thở
dài, vì người mà ai, vì người mà bi, vì một đời người vô nghĩa.

Trả lời hắn là một sự im lặng đến đáng sợ, người thanh niên không nói một lời,
đôi ánh mắt như thấu qua hư không đặt tại người hắn. Một cái nhìn, đã thay cho
câu trả lời, một câu trả lời mà cả thế gian này, chỉ có hai người bọn họ hiểu
được.

Cuối cùng, hắn chỉ khẽ than nhè nhẹ, mang theo một chút thỉnh cầu mà nói:

- Đấu Trường Hỗn Độn này có ý nghĩa rất lớn đối với ta, đừng huỷ diệt nó.

Tên thanh niên lúc này mới thu hồi ánh mắt, lắc nhẹ đầu trả lời:

- Ngươi yên tâm. Ta đến đây không phải vì huỷ diệt nơi này, ta đến để tìm bọn
họ, ta phải đưa họ trở về…

Nói đến đây, hắn chợt như không thể nói thêm được nữa, bởi vì những gì hắn
muốn nói lúc này đây như hoá thành thực chất, nghẹn mãi nơi cổ họng. Sắc mặt
hắn trầm xuống, mơ hồ như già hẳn, ẩn ẩn một nỗi bi thương không nói thành
lời.

Dường như cảm nhận được nỗi đau của hắn, người kia thực lâu không có lên
tiếng, cứ thế lẳng lặng đợi chờ. Một giờ, một ngày, một năm,… không biết đã
trôi qua bau lâu thời gian, lúc thì như rất ngắn, khi lại như rất dài, người
kia mới lần nữa lên tiếng hỏi:

- Ngươi nhất định phải cố chấp vậy sao?

Không có ai trả lời hắn, người thanh niên kia lúc này như đang chìm vào trong
hồi ức đau thương, thẫn thờ ngây ngốc tại chỗ.

Chỉ biết thở dài bất lực, hắn cũng không muốn cùng người tiếp tục nói chuyện
nữa, mà lên tiếng từ biệt:

- Mong rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại ở Cửu Giới. Hoàng Thiên… bảo
trọng.

Thanh âm nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Thinh không lúc này bỗng chốc trở nên
lạnh lẽo đến khó tả, một bóng hình cô đơn đứng đó, như đang chờ đợi điều gì.

Khói đen nhè nhẹ bay, một cái bóng đen dần dần ngưng tụ trên bả vai hắn. Rất
lạnh, làn khói này rõ ràng rất lạnh, nhưng mà không hiểu sao hết lần này đến
lần khác lại đem cho hắn cảm giác thật ấm áp, thứ cảm giác mà bấy lâu nay hắn
chưa bao giờ cảm nhận được.

Thân hình bé nhỏ, đôi mắt trắng ngà. Thú nhỏ lạnh lùng ngồi trên vai hắn không
hề nhúc nhích, ánh mắt nó đăm chiêu nhìn về phía thinh không nơi phương xa,
không nhìn ra được cảm xúc. Phảng phất đâu đây, người ta nhìn thấy bóng hình
của hắn trong nó, lạnh lùng khó gần, không có tình cảm, không còn cảm xúc.

Nếu có, thì chỉ có một cỗ bi thương ẩn sâu trong tâm trí. Có lẽ, bởi vì hắn và
nó đều giống nhau, đều mang trong mình một linh hồn tràn đầy vết thương, một
linh hồn mà từ lâu, đã không còn trọn vẹn.

Hoá ra, sau tất cả, chỉ có nó là luôn luôn bên cạnh hắn, không bao giờ rời xa…
Tiểu Hắc.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #195