Đấu Trường Hỗn Độn.


Người đăng: hdkien00

Đây là một vùng không gian mơ hồ không rõ, hỗn độn chi khí vờn quanh. Từng làn
khí trắng ngà ngà như sữa phiêu du vô định, ẩn ẩn trong tận cùng hắc ám.

Nơi phương xa hư vô mịt mù, bốn phương thinh không mông lung nổi lên trận trận
tinh điểm, tựa như vô tận ngôi sao đang hừng hực bốc cháy, đem thiên địa này
một mảnh bích bích oánh oánh.

Một cái gậy gỗ như xuyên thủng bầu trời, đâm xuống đại địa, sinh sinh mở ra
một cái cánh cửa xuyên thời không. Mọi thứ tại sát na đó chợt như dừng lại,
hoàn toàn mông lung vô định, có chút gì đó cổ xưa thần bí, cũng không kém phần
thâm thúy cao siêu.

Chỉ thấy một cái bóng người nhỏ bé từ hư ảo chầm chậm ngưng kết, hiển hiện rõ
ra không gian. Hắn đứng đó một mình, dưới phiến thiên địa này có vẻ như nhỏ bé
vô cùng, nhưng lại như có như không toả ra một cỗ uy nghiêm khó tả, đứng trên
thiên địa.

- Đây là nơi nào?

Có chút ngây ngốc nhìn thoáng qua phương không gian này, hắn tự mình thì thào
trong cổ họng. Lồng ngực không tự chủ hô hấp nhanh vài lần.

Trước mắt hắn phiến thiên địa kỳ dị lạ lẫm, chỉ thấy sương mù mênh mông cuộn
trào cùng hỗn độn. Bản nguyên khí tức tràn đầy khắp mọi nơi, qua mỗi một thời
khắc đều không ngừng lẫn nhau xung đột, đem tất cả mọi thứ đều oanh tạc bạo
nổ, rung động bát phương.

- Đấu Trường Hỗn Độn.

Trả lời cho hắn là một cái thanh âm lành lạnh, cứ thế không biểu lộ ra xúc
cảm, nhưng lại khiến lòng người run lên vì sợ hãi. Tựa như một lời phán xét
của địa phủ phán quân, lãnh khốc mà vô tình.

Phương xa sương mù dần tán, đối diện không gian từ từ trở nên trống trải, hiển
hiện ra một cái thân ảnh cao lớn. Chân đạp hư không, tay cầm nhật nguyệt, bạch
quang chói mắt, thiên lôi thét gào. Cả phương thinh không xung quanh hắn như
muốn bị xé toạc thành nhiều mảnh, cương phong cuồn cuộn ngập trời.

Bậc này khí tức, gần như đã vượt qua cực hạn của thiên địa, đầy đủ tư cách để
chống lại cả đất trời. Dù cho là kẻ có tâm trí vững vàng như Hoàng Thiên cũng
khó lòng mà giữ được sự bình tĩnh, thậm chí khuôn mặt ẩn hiện rõ ràng sự ngưng
trọng, còn có cả ngưỡng mộ thần sắc.

Bởi vì hắn có thể nhìn ra được tu vi của đối phương, chỉ vẻn vẹn dừng tại
Nguyên Đan hậu kỳ.

Chỉ là Nguyên Đan hậu kỳ, lại có thể phát ra được khí tức khủng khiếp như thế,
phá vỡ toàn bộ nhận thức của Hoàng Thiên hắn từ trước tới nay. Càng khó tin
hơn là, đối phương lại là một con khỉ, siêu cấp cường đại con khỉ.

- Quá yếu! Ngươi không có tư cách làm đối thủ của ta.

Đang trong lúc Hoàng Thiên còn ngây ngốc, đối phương đã nhàn nhạt lên tiếng.
Thần sắc không hề có chút biến hoá nào, ngay cả sự khinh thường cũng không hề
nổi lên. Giống như, Hoàng Thiên còn không có tư cách để cho hắn xem thường
vậy.

Một lời này khiến cho sắc mặt của Hoàng Thiên đen lại, đôi bàn tay bất giác
siết chặt. Hắn xưa nay không phải kẻ tự đại, nhưng cũng không phải là người
tầm thường yếu đuối. Hắn cũng có tự tôn của bản thân mình, không phải ai muốn
chà chạp là có thể chà đạp.

- Báo tên đi!

Hít một hơi thật sâu trấn áp lửa giận trong lòng, hắn nhìn chằm chằm đối
phương mà lên tiếng, ánh mắt ẩn ẩn sát khí khó mà hình dung.

Phía bên kia con khỉ nhàn nhạt cười, nhếch môi nói:

- Một trong Cửu Đại Thiên Vương – Hỗn Thế Thiên Vương.

Hoàng Thiên ngây người, vậy mà lại là một trong Cửu Đại Thiên Vương. Hắn có
nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới, lại có một ngày chính bản thân phải đối
mặt với tồn tại như thế này.

Thập Bát vị Thần Tướng của Đại Việt Thượng Cổ, bao gồm Cửu Đại Thiên Vương
cùng Cửu Đại Địa Tướng. Mỗi một vị đều là anh hùng đội trời đạp đất, mạnh mẽ
vô biên, uy danh trùm thiên hạ.

Còn nhớ năm đó, những câu chuyện cổ xưa mà phụ thân kể cho hắn cũng đã có lần
nhắc tới Hỗn Thế Thiên Vương. Hỗn Thế… Hỗn Thế… là thời đại mà thiên địa còn
chưa có diễn sinh, Thượng Cổ thời đại còn chưa có hình thành. Từ trong hư vô
mịt mù đó, vũ trụ đã thai nghén ra những sinh linh đầu tiên, mang tên tiên
thiên sinh linh. Sinh vật tiên thiên, đại biểu cho tồn tại trong truyền
thuyết, một tầng lớp sinh linh mạnh mẽ nhất phiến tinh không này, đạp lên cả
vũ trụ quy tắc.

Mà Hỗn Thế Thiên Vương chính là một trong những tồn tại tiên thiên đó. Thiên
sinh địa dưỡng, hắn lớn lên từ trong hỗn độn, đại chiến khắp vũ trụ tinh
không, một đường giết ra uy danh của mình - Hỗn Thế Thiên Vương.

Vậy mà hôm nay, Hoàng Thiên hắn phải đối mặt với.

- Đấu Trường Hỗn Độn triệu năm mới mở ra một lần, tụ hội tinh anh đỉnh tiêm
của tất cả kỷ nguyên cùng thời không trong vũ trụ, vậy mà không ngờ lại có thể
để lọt ra một tên tiểu tử yếu nhược như thế này. Chẳng lẽ kỷ nguyên của ngươi
thực sự suy tàn đến mức này sao? Đáng tiếc… đáng tiếc.

Thấy Hoàng Thiên còn ngây người, Hỗn Thế Thiên Vương không nhanh không chậm
lên tiếng. Lời nói đã không còn sự lạnh lùng cố hữu, mà thêm vào chút gì đó bi
thương cùng tiếc nuối. Giống như, hắn đang cảm thấy tuyệt vọng, vì một kỷ
nguyên suy tàn mà cảm thấy tuyệt vọng.

Cái tâm trạng này, lọt vào mắt Hoàng Thiên lại khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Không phải vì bị đối phương xem thường, mà là vì đối phương lại khiến cho hắn
lần nữa cảm nhận được nỗi tuyệt vọng Thượng Cổ.

Vì cái gì? Vì cái gì mà Thượng Cổ qua đi, các ngươi vẫn mang theo cái bi quan
khốn kiếp như thế. Vì sao lại đem cái thứ tuyệt vọng ngây ngốc đó áp lên hậu
nhân của mình, xoá đi tinh thần như thế. Chẳng lẽ, bọn họ không thể một lần
đặt hi vọng vào hậu nhân của mình sao?

- Không đúng! Kỷ nguyên này không phải đã có người tiến vào sao? Tại sao
ngươi lại có thể xuất hiện ở đây? Cỗ khí tức này… có ý tứ, có ý tứ.

Dường như không có đặt Hoàng Thiên vào trong mắt, Hỗn Thế Thiên Vương lại tự
mình lẩm bẩm. Ban đầu có vẻ nghi hoặc, sau đó như phát hiện ra điều gì đó,
thần sắc mang theo vài tia hứng thú chi ý.

- Đúng vậy! Kỷ nguyên của chúng suy tàn, kỷ nguyên của chúng ta yếu đuối… Thì
đã sao? Ngươi lại mạnh thì thế nào, chẳng phải cuối cùng đều phải ngã xuống
trước kẻ thù sao. Đều đến đi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, kỷ nguyên của
chúng ta sẽ không giống như các ngươi, chí ít… Chúng ta sẽ không bao giờ tuyệt
vọng.

Hoàng Thiên giọng điệu trầm thấp, nhưng lại như sôi trào ý chí. Mỗi một lời,
mỗi một chữ đều như mang theo tâm trạng của hắn, hừng hực bùng cháy.

Hắn muốn đánh, hắn muốn chứng minh cho tiền nhân thấy, thực lực của hắn có thể
yếu, nhưng tâm của hắn lại không. Kỷ nguyên của hắn, sẽ không bao giờ chìm
trong tuyệt vọng giống như Thượng Cổ nữa.

Khí tức triệt để bạo khai, bộc phát ra chí cường hơi thở, trên không trung phù
văn dày đặc, thần lôi rực rỡ. Một thanh cổ xưa trường kiếm xuất ra trên tay
hắn, thét gào trong hỗn độn.

Trong lòng của hắn tự nhiên minh bạch, đối phương là một cái siêu cấp nhân
vật. Dù cho tu vi như cũ cùng hắn ngang bằng, nhưng chiến lực tuyệt đối siêu
việt phía trên hắn. Thậm chí dù cho có trong tay Thiên Kiếm, hắn cũng không
nắm được nửa phần chiến thắng.

- Tâm trí ngược lại rất tốt. Tới đây đi, để cho ta xem ngươi lấy gì để tự tin
như thế.

Hỗn Thế Thiên Vương trầm ngâm một hồi, như đang suy nghĩ về lới nói của Hoàng
Thiên. Sau cùng, hắn mới nhếch môi lên mỉm cười, mang theo vài phần tán
thưởng.

Bàn tay khẽ nhấc, hắn hướng về phía Hoàng Thiên mà vẫy một cái. Tựa như đang
tạo ra một cái thủ thế mời người động thủ, vậy mà bản thân lại không hề nhúc
nhích. Cái này không phải xem thường đối thủ, mà là bản tính của hắn đã là như
thế. Bực này bá khí, có lẽ chỉ có những nhân vật thần thoại như hắn mới có thể
thể hiện ra.

Kinh diễm nhân vật, thời không nào cũng tại, thời đại nào cũng có. Muốn tìm ra
được người vô địch từ cổ chí kim, từ hỗn độn vô phương, là điều dường như
không thể. Có lẽ, ngay cả phiến Đấu Trường Hỗn Độn này cũng không thể làm được
điều đó. Bởi vì mục đích tồn tại của nó, không phải đi tìm người vô địch, mà
là đi tìm tương lai thời đại.

Ngày hôm nay, dưới sự sắp đặt của số phận, hai cái thiên kiêu không cùng thời
không, khác biệt kỷ nguyên, cứ vậy mà đại chiến. Bọn họ, không chỉ đại biểu
cho bản thân mình, mà còn đại biểu cho một kỷ nguyên thế hệ, đại biểu cho
tương lai mà vũ trụ này đang tìm kiếm.

Hoàng Thiên hét lớn, Thiên Kiếm trong tay lần đầu bộc phát ra rung động khủng
khiếp, chấn động thời không. Có lẽ, chính bản thân nó cũng cảm nhận được áp
lực từ kẻ địch, một tồn tại mà ngay cả bản thân nó cũng phải e ngại.

Đùng!

Nổ lớn kinh thiên, Hỗn Độn cuộn trào như sóng vỗ, Hoàng Thiên thân hình bay
ngược trở lại như đạn pháo. Nơi cánh tay đang nắm Thiên Kiếm run rẩy, đau đớn
rã rời. Chỉ thấy da bàn tay rách toạc vì phản chấn, tinh huyết đỏ lòm chảy
xuôi trên lưỡi kiếm.

Bay ngược tới gần trăm mét xa, hắn mới có thể ổn định lại được thân hình, một
cái ngẩng đầu mang theo thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

Giao chiến chưa đầy một chiêu, thậm chí đối phương còn chưa có nhúc nhích, hắn
đã thụ thương không nhẹ. Cùng là Nguyên Đan hậu kỳ cấp độ, vậy mà chênh lệch
giữa hai người quả thực to lớn đến khó mà đo đếm.

Chỉ gặp hư không phương xa, Hỗn Thế Thiên Vương ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua,
trong ánh mắt mang theo vài tia không đáng.

Hoàng Thiên không có vì ánh mắt của đối phương mà tức giận, cũng không có thời
gian rảnh mà suy nghĩ nhiều. Hắn hôm nay chỉ có một chữ chiến, chiến vì tự tôn
của bản thân, chiến để chứng minh cho tiền nhân thấy, chiến để đánh ra tương
lai của thời đại. Hắn không được phép lui bước, không được phép khuất phục
trước bất kỳ ai.

Ma Thần Thái Cực đồ đùng đùng vận chuyển, thân thể hắn bắt đầu chìm vào trong
biến tướng. Trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo bị hắn diễn hoá ra đến cực hạn,
bộc phát ra chiến lực cường đại trước nay chưa từng có.

Thiên Kiếm nơi tay, song dực khẽ vỗ. Hắn thân thể như hoá thành tia chớp, điên
cuồng lao mình về phía Hỗn Thế Thiên Vương, lần nữa đại chiến.

Một người một khỉ cứ thế lâm vào giằng co, đỉnh phong đối quyết.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #192