Nhất Dạ Trạch.


Người đăng: hdkien00

Một mảnh tĩnh lặng, giờ khắc này tất cả mọi người có mặt tại nơi đây đều chỉ
biết đứng chết trân tại chỗ, sống lưng liên tục nổi lên hàn khí. Người thiếu
niên kia cứ như thế trẻ tuổi, nhưng lại tạo cho chúng một cỗ cảm giác áp bách
khó nói nên lời. Đó là uy áp sát phạt, là uy thế sinh ra từ giết chóc, là tư
thế vô địch trong cùng tuổi mà không phải ai cũng có được.

Lỗ Bân lúc này gần như chết lặng, từ sâu trong nội tâm nổi lên một cỗ hối hận
vô cùng, hối hận vì đã chọc phải tên ác ma này. Quả thực, hắn đối với Hoàng
Thiên lúc này, thật sự là không thể nào nổi lên hận ý, mà chỉ có một cỗ sợ hãi
cực độ và không cam lòng. Tất cả đều là gieo gió gặt bão, nếu như lúc trước
không có tham lam đánh chủ ý lên Hoàng Thiên, có lẽ giờ này mọi chuyện đã
khác.

Nhưng mà, mọi chuyện đã chẳng thể nào thay đổi nữa. Chỉ thấy một hồi âm thanh
xé gió vang vang, máu tươi văng lên như tát nước. Một cái thiếu niên đang tràn
đầy sức sống cứ như thế chết đi, đầu lìa khỏi xác. Đó là cái giá mà hắn phải
trả, khi chọc giận Ma Thần.

Cách không thu lượm mấy cái trữ vật, Hoàng Thiên ánh mắt hơi híp lại kiểm kê
chiến lợi phẩm, khoé môi không tự chủ mà nhếch lên mỉm cười. Không hổ là mấy
cái thiên kiêu nhân vật, có không ít thứ tốt. Bất giác hắn nhận ra bản thân so
với đám người này rất nghèo, đích xác có thể nói là một tên khất cái tu sỹ
không hơn không kém.

Lại nhìn qua mấy chục người đang thấp thỏm xung quanh, ánh mắt hắn lành lạnh
hàn ý. Nhưng cũng không có động thủ, mà đem toàn bộ bọn chúng tống cổ ra bên
ngoài động phủ. Oan có đầu nợ có chủ, hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Những kẻ này cũng chỉ là đám lâu la, mọi chuyện đều phụ thuộc vào thủ lĩnh của
mình, không đến mức phải chém tận giết tuyệt.

Lần nữa phong ấn lại trận pháp, hắn tiếp tục xuất ra tám cây trận kỳ mới, tiếp
tục phá giải bát quái trận đồ.

Động phủ này thần bí, đã vượt qua nhận thức ban đầu của hắn. Không chỉ bao gồm
cơ duyên cực lớn, mà còn tồn tại rất nhiều điều huyền bí. Những lời giải đáp
từ quá khứ, những dự đoán vén lên chướng khí mịt mù ở tương lai, những thứ mà
một ngày nào đó Hoàng Thiên hắn sẽ phải đối mặt.

Hắn không biết được rằng, cùng vào thời điểm tại một nơi nào đó của động phủ
này.

Đại địa miên man, sức sống ngập tràn, vạn vật sinh linh tầng tầng lớp lớp đua
nhau sinh trưởng. Đó là một cái thác nước to lớn nằm lưng chừng giữa thinh
không, trọng thuỷ ầm ầm đổ xuống như sấm nổ. Bên dưới chân thác, một cái hồ
nước mênh mông, sóng nước dập dờn, hơi mù bao trùm lên khắp chốn.

Cảnh vật cứ như thế miên man mờ ảo, sinh cơ bừng bừng, không khỏi khiến cho
lòng người an tĩnh đến lạ thường.

Một cái gian nhà tranh được người dựng tạm ngay sát bên hồ, lấp ló dưới từng
tia nắng sớm. Hai cái thân ảnh ngồi an tĩnh bên bàn đá, thi thoảng lại phát ra
tiếng ho khan, tiếng cười nhàn nhạt vang vọng khắp bốn phương trời.

- Trí - Dũng có, Ác - Nhân có, Tín – Nghĩa cũng có… Tên nhóc này rất thú vị
ah.

Đưa tay di chuyển quân cờ trên bàn đá, một cái nam tử có phần thư sinh nhàn
nhạt mỉm cười nhẹ nói. Hắn ánh mắt lấp lánh có thần, mi thanh mục tú, mái tóc
đen nhánh để dài được chải chuốt gọn gàng. Phần mái vuốt sang 2 bên, xõa tự
nhiên xuống cổ, phía sau được búi gọn gàng bằng bạch ngọc vòng tinh tế, lại
kết hợp với khuôn mặt thanh nhã khiến cho hắn có một nét cuốn hút đến vô cùng.

Một thân y phục cứ như thế nhìn không ra chất loại cấu thành, nhưng vẫn đem
cho người ta cảm giác bất phàm.

Phía đối diện hắn cũng là một cái nam tử trẻ tuổi. Trái ngược với đồng bạn của
mình, người nam tử này ăn mặc thập phần tuỳ ý, tóc tai tự nhiên buông xoã. Nếu
như nói nam tử thư sinh tạo cho người ta cảm giác tinh tế nho nhã, thì người
này lại phát ra một cỗ phóng khoáng hơn người, tuỳ tâm sở dục.

Nghe nam tử thư sinh một lời này, hắn liếc mắt cười cười, bĩu môi nói:

- Thú vị cái nỗi gì! Nó mà đi theo các ngươi, sớm muộn gì cũng trở thành một
tên đại Ma Thần chỉ biết chém giết, đúng là hài tử đáng thương.

Nam tử thư sinh không cho là vậy, nhìn nhìn người đối diện giây lát, sau đó
mới lắc đầu thở dài:

- Đó là sứ mệnh của nó, từ khi sinh ra trên đời này đường của nó đã được định
sẵn như thế. Dù cho chúng ta cũng không thể nào can thiệp được.

Người kia hắc hắc cười, ánh mắt mang theo vài tia châm biếm ý tứ, nói:

- Ngưng phóng rắm, cái gì mà sứ mệnh, cái gì mà không thể can thiệp được?
Thúi lắm! Nhất Dạ Trạch! Ta quả thực không thể hiểu nổi đám người các ngươi,
vì cái gì mà cứ phải cố chấp như thế? Thế giới này còn nhiều thứ thú vị hơn
nhiều, tại sao không hảo hảo hưởng thụ, lại muốn đem nó đảo nghịch. Thật là
hết thuốc chữa.

Người nam tử bị gọi như thế sắc mặt khẽ đen lại, trừng mắt nhìn đồng bạn của
mình:

- Tên khốn này, ngươi vừa gọi ta là gì?

Người kia ha ha cười:

- Trừng cái gì mà trừng, ngươi năm đó nửa đêm trốn bên hồ nhìn trộm Tiên
Dung, trong dân gian đã sớm thành truyền thuyết tiên cổ. Không gọi ngươi là
Nhất Dạ Trạch thì gọi là gì? Thiếu cùng ta trang bức, ha ha!

Phía đối diện, người kia bị gọi là Nhất Dạ Trạch lần thứ hai, sắc mặt càng
thêm tối, thậm chí so với than càng đen hơn.

Chuyện này quả thực là có, nhưng mà hắn nào có làm ăn được gì đâu, ngược lại
còn bị Tiên Dung đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nghĩ lại đến giờ vẫn
còn sởn gai ốc đây. Đầm một đêm, hữu danh vô thực, quá là oan ức rồi.

Nhưng mà ba cái chuyện này, càng giải thích thì càng thêm rối, hắn đành phải
cắn răng, tức khí hừ mũi nói:

- Đều là đám hậu bối không hiểu chuyện đồn thổi, ngươi đường đường là Thần
Vương, vậy mà cũng không biết phân biệt thật giả sao?

Nam tử kia sắc mặt mang theo khinh bỉ chi ý, nhếch môi nói:

- Ngươi cái tên này ta còn không hiểu sao? Nếu không có sự kiện đêm đó, với
thân thế của ngươi mà có thể theo đuổi Tiên Dung? Cười chết ta.

Bị đồng bạn xem thường, Nhất Dạ Trạch quả thực tức muốn nổ phổi, hừ hừ nói:

- Cái gì mà không thể theo đuổi? Ta đường đường là Đồng Tử Thiên Vương, nàng
theo đuổi ta còn không kịp, há lại phải sử dụng chút thủ đoạn thấp kém đó.

Nghe như vậy một lời, người kia bật cười ha hả, thiếu chút cười chảy nước mắt:

- Nàng theo đuổi ngươi ư? Hặc… Ha ha ha! Năm đó ngươi đến khố còn không có để
mặc, còn dám nói nàng theo đuổi ngươi! Mẹ nó, ngươi làm ta cười đau bụng quá.
Ha ha!

Một trận cười này khiến cho Nhất Dạ Trạch sắc mặt càng thêm khó coi, trong
lòng hồi tưởng lại một đoạn ký ức đau thương, càng thêm căm tức đồng bạn của
mình.

Nhưng mà, những lời này đều không sai, hắn lại không thể phản bác được, chỉ
biết nghiến răng ken két:

- Tửu Sắc Anh Quân… Ngươi được lắm. Đã như vậy, chuyện sưu tầm Vạn Niên Thanh
Tâm tửu ngươi đừng mơ tới nữa.

Vạn Niên Thanh Tâm tửu? Anh Quân nghe thấy danh tự này hai mắt khẽ ánh lên
tinh quang, bất chợt trong lòng bộp một tiếng, thầm hô không ổn.

Vạn Niên Thanh Tâm tửu đúng như tên của nó, là một loại vạn năm tuyệt thế tiên
tửu. Được người ủ từ vô số tiên dược suốt vạn năm tuế nguyệt mà thành, nước
rượu thanh sắc nhẹ nhàng, hương rượu sâu lắng động lòng người. Giá trị của nó
gần như là vô giá, chỉ cần xuất thế một ly thôi, cũng đủ để khiến cho thế gian
hỗn loạn, điên cuồng tranh đoạt rồi.

Anh Quân hắn năm đó từng được thưởng thức qua một lần, đối với dư vị tuyệt đối
là nhớ mãi không quên. Từ màu sắc đến hương thơm, vị đạo đều tuyệt đỉnh khó
nói nên lời, đọng mãi không tan.

Lần này tìm tới, ngoài vì bàn sự việc kia ra, cũng chính là muốn từ chỗ Nhất
Dạ Trạch truy ra một bình. Vậy mà lúc này đây hắn lại lỡ miệng chọc tức người
ta rồi. Nếu nhỡ may tên này thù dai, không cho hắn Vạn Niên Thanh Tâm tửu nữa
thì quả thực hối hận đến chết ah.

Vì thế mà vẻ mặt hắn nhanh chóng thay đổi, hướng Nhất Dạ Trạch cười hoà:

- Ây! Huynh đệ bớt nóng giận, ta chỉ đùa một chút thôi mà. Ngươi năm đó hiếu
thuận động lòng trời, nhân cách trùm thiên hạ. Quả thực là trời sinh khí chất,
đất dưỡng trí nhân, với Tiên Dung chính là nhân duyên tiền định, vô tiền
khoáng hậu ah.

Không hổ là Thần Vương cái thế, một lời tuôn ra liền khiến lòng người mát
rượi, dù cho là đang tràn một bụng tức như Nhất Dạ Trạch cũng phải vui vẻ đôi
phần.

Chỉ là hắn cũng không có thể hiện ra ngoài, khuôn mặt vẫn cứ thế hằm hằm:

- Ngưng phóng rắm, ngươi những lời này khiến cho ta thấy buồn nôn.

Anh Quân cười cười, trong lòng không ngừng hô hoán:

- Vì Vạn Niên Thanh Tâm tửu, nhịn xuống… nhịn xuống ah.

Hắn với Nhất Dạ Trạch đã quen biết từ rất lâu, thậm chí có thể xem như là tri
âm tri kỷ. Mặc dù bình thường rất hay đấu võ mồm do trái ngược tính cách,
nhưng cũng rất hiểu nhau.

Cho nên Nhất Dạ Trạch một lời này, vẫn bị hắn đoán được tâm ý, cười khà khà
nói:

- Ha ha! Ta nói thật đấy, nhân gian còn lưu truyền vài câu đối về ngươi và
Tiên Dung đây, có muốn nghe chăng?

Khẽ liếc mắt qua, hắn liền bắt được một tia tò mò trên khuôn mặt của Nhất Dạ
Trạch, trong lòng thầm cười, tên huynh đệ này quá thật thà ah.

Ngưng lại một lát, hắn trong lòng nghĩ nghĩ một hồi, sau đó mới gật gù cất
tiếng:

- Hóa cảnh thị hà niên, Tự Nhiên vi châu, nhất dạ thành trạch.

Kỳ duyên khoáng thiên cổ, nhân gian phu phụ, thiên thượng thần tiên.*

Âm thanh của hắn lúc thì cao cao, khi lại trầm lắng, bay bổng lên tận tầng
không. Trước mắt người ta như được vẽ ra một câu truyện, một câu truyện kể về
thế giới xa xưa từ Thượng Cổ, kể về một truyền thuyết cổ lão và huyền bí –
Đồng Tử Thiên Vương.

Chú thích:

· Nhất Dạ Trạch: Đầm Một Đêm.

· Hóa cảnh thị hà niên, Tự Nhiên vi châu, nhất dạ thành trạch

Kỳ duyên khoáng thiên cổ, nhân gian phu phụ, thiên thượng thần tiên.

Dịch:

Cảnh hóa đó năm nào, đây bãi Tự Nhiên, một đêm thành đầm trạch

Kỳ duyên trùm thiên cổ, vợ chồng nhân gian, lên trời biến thần tiên.

Đây là hai câu đối ở đền Đa Hoà, nay thuộc xã Bình Minh, Khoái Châu, Hưng Yên,
Việt Nam.

Ma Thần Hoàng Thiên - Đình Kiên


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #189