Bách Việt Thượng Cổ.


Người đăng: hdkien00

Trước cánh cửa đá khổng lồ, Hoàng Thiên ngồi xếp bằng tại chỗ, thân thể mơ hồ
như muốn tan vào trong thiên địa. Bốn phương quanh hắn, sương mù bàng bạc bao
phủ, mang theo vài phần ma mị và lạnh lẽo, tôn hắn lên như một đầu ma thần
tuyệt thế.

Hai cánh tay của hắn không ngừng hư án trên không gian, phức tạp và huyền bí
vô cùng. Mỗi một động tác khi được thực hiện đều sinh ra dị biến, vật chất và
năng lượng theo khí - nguyên hiển hoá, đạo vận đan xen, biến ảo khôn lường.

Thời gian qua dần, trong tâm thức của hắn xuất hiện một cái khái niệm mờ ảo,
như có như không khó lòng mà nắm bắt. Đó là một cái Đạo Pháp Tuần Hoàn.

Từ không sinh Đạo Pháp, Đạo Pháp diễn Âm Dương. Đạo là Nguyên Pháp là Khí, Đạo
biến thì hoá Pháp, Pháp phản thì hoàn Đạo. Đạo Pháp từ thuở sơ khai đã tựu là
như thế.

Đạo vốn vô hình, vô thanh, vô thể, nhìn không thấy, nghe không ra, theo không
được nên gọi là Đạo. Pháp không giới hạn, không bến bờ, không có sinh không có
tử nên gọi là Pháp.

Từ Đạo Pháp sinh ra nhất, lấy sơ làm gốc, bản ngã là chân, tự xưng nhất thể.
Tuy là nhất thể nhưng muôn hình vạn trạng, biến hoá vô hạn vô biên. Trong vô
cùng biến hoá tự nhiên đó, có một biến hoá từ nhất mà sinh thành thất, hay còn
gọi là thất tinh. Từ chân biến thành giả, thất phản giả, phản bản ngã.

Tuần hoàn quy luật, há lại dừng tại điểm này. Thất tự mình diễn hoá mà sinh ra
cửu. Cửu vốn là cực, là thiên biến vạn hoá đến cực cùng. Lấy cực làm gốc, bản
ngã hoàn chân, được xưng làm cửu chân. Từ giả biến thành chân, nên nói cửu
hoàn giả, hoàn bản ngã.

Một vòng tròn tuần hoàn, nhìn thì như hữu hạn nhưng bản chất lại là vô hạn.
Đạo Pháp Tuần Hoàn chính là như thế ấy, kết thúc tại nơi bắt đầu.

Diễn hoá đến một bước này, tinh thần lực cường đại của Hoàng Thiên bỗng nhiên
lâm vào trong hỗn loạn, khả năng tư duy và lý giải siêu cường tựa như một mặt
hồ rộng lớn, lúc này đây đột ngột nổi lên vô vàn sóng dữ, kinh thiên động địa.
Một cỗ cảm giác đau đớn choáng váng bất ngờ ập tới khiến cho hắn bị đánh bật
ra khỏi vòng diễn hoá. Khuôn mặt của hắn tái đi, hai tròng mắt lờ mờ ngây
ngốc, mồ hôi lạnh toát ra làm ướt toàn bộ lưng áo.

Suýt chút nữa thôi, là hắn đã bị giết chết. Một cái chết mà hắn không thể nào
lý giải được.

Mãi cho tới nửa ngày sau, khi mà từng nhịp thở của hắn trở nên đều đặn và hữu
lực. Thì thần thái linh động và sắc bén mới một lần nữa trở về trên đôi mắt,
hắn mới hoàn toàn phục hồi trong kinh hoảng.

Hồi tưởng lại cỗ cảm giác vừa nãy, hắn mồ hôi lạnh vẫn túa ra như tắm. Bởi vì
tuy rằng không có thể hiện ra rõ ràng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, đó là thời
điểm mà hắn cận kề cái chết nhất từ trước tới nay. Vượt qua tất cả những lần
trọng thương, những lần đại nạn trước đây của hắn, kể cả Đạo thương.

Mà nguyên nhân, không phải do năng lực của hắn không đủ để lý giải Đạo Pháp
Tuần Hoàn, mà là bởi vì hắn đã chạm đến một trong những lĩnh vực cấm kỵ của
thế giới này, một thứ mà hắn lúc này không nên chạm tới.

Thu hồi toàn bộ tư duy diễn hoá về Đạo Pháp Tuần Hoàn, Hoàng Thiên phải mất
thêm nửa ngày nữa mới ổn định lại tâm tình của mình. Âu cũng là điều dễ hiểu,
bất cứ ai khi phải đối mặt với cái chết, một chân đã bước vào quỷ môn quan thì
làm sao mà bình tĩnh cho được.

Chỉ thấy hắn chậm dãi đứng lên, hai tay một lần nữa hư án ở trước mặt, vẽ ra
trận trận phù văn huyền ảo. Từng đạo trận văn không ngừng biến hoá, hấp thu
thiên địa linh khí, sau đó câu thông với Cửu Kiếm Thông Thiên trận. Hoá ra hắn
đang phá trận.

Tuy rằng không thể diễn hoá thêm Đạo Pháp Tuần Hoàn nữa, nhưng chỉ cần một
chút của những lý giải cao thâm kia, cũng quá đủ để hắn tìm ra lỗ hổng của
trận pháp này.

Ánh sáng vờn quanh, chín cây cự kiếm lần đầu tiên trước mắt chúng nhân phát
sinh rung động. Một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện, kéo thân thể của
Hoàng Thiên về phía cánh cửa đá của động phủ.

Không gian biến hoá, từng luồng năng lượng mãnh liệt chảy xuôi. Thân thể Hoàng
Thiên như hoá thành hư ảo, cứ thế đi xuyên qua cửa đá mà không hề gặp trở ngại
nào. Đến khi mọi người xung quanh kịp phản ứng, thì bóng dáng của hắn đã biến
mất, như chưa từng tồn tại.

Chỉ nhoáng một cái thôi, hắn thân thể tự nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác như
vừa tiến vào một phiến thiên địa mới. Ánh sáng xung quanh hoàn toàn biến mất,
chỉ có một chút le lói yếu ớt từ ngọn đèn phảng phất, thậm chí còn không đủ để
hắn quan sát toàn bộ tình huống xung quanh. Mùi dầu mỡ động vật cháy lên khen
khét, không hiểu sao lại tạo cho hắn một cỗ thân quen mùi vị, tựa như hắn đã
từng ở đâu ngửi thấy. Nó giống như là… mùi vị của sơn thôn.

Âm u mờ mịt, hắn theo bản năng ngửa đầu lên nhìn tới. Trên vách tường đá cũ kỹ
trước mặt hắn, ẩn hiện ra một bức tranh điêu khắc, thập phần cổ đại và xa xưa.

- Bách Việt Thượng Cổ… Cửu Chân Vô Thượng.

Vừa mới quan sát bức tranh, Hoàng Thiên đã kích động đến run rẩy cả người. Đôi
chân không tự chủ được mà lui bước về phía sau, tựa như đang phải đối mặt với
một thứ gì đó thực kinh khủng vậy.

Bởi vì, ở trung tâm của bức tranh, hắn nhìn thấy một người. Một đạo khủng bố
thân ảnh ngập chìm trong thần quang chói sáng, bễ nghễ khắp thiên địa khắp đất
trời thương khung. Hắn vừa có khí tức của Tiên, lại vừa có khí tức của Thần,
tựa như một vị Thần Tiên lâm thế, chí cao vô cùng. Xung quanh hắn, vô biên vô
hạn thần dân đang quỳ lạy, tôn hắn lên như một vị Thiên Đế của nhân gian vạn
tộc.

Hắn – là Sùng Lãm.

Hắn – là đế vương của dân tộc Đại Việt.

Đang còn đắm chìm trong mơ màng kinh sợ, Hoàng Thiên bỗng nhiên bị đánh thức
bởi một trận rung động trong túi trữ vật. Vội vàng xem xét, hắn có chút ngạc
nhiên, không ngờ là Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí điển.

Cuốn điển tịch này ngày trước thu thập được từ trong Kinh Các, hắn đối với
kiến thức được ghi trong đó thập phần sùng kính. Loại văn minh cấp độ này,
thậm chí cho hắn cảm giác vượt qua Nguyên Giới hiện tại vô số lần.

Lấy ra cuốn điển tịch, hắn phát hiện ra dòng chữ Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí
đều phát ra ánh ánh mãnh liệt, tựa như đang cộng hưởng với khí tức tại nơi
này. Một vài ký tự cổ tối nghĩa mà hắn chưa từng thấy đột nhiên nổi lên, in
hằn vào không gian trước mặt.

- Vũ Trụ Hồng Hoang Cửu Giới sinh

Nhân Tiên Thần Phật Ma Quỷ Yêu Minh

Bách Việt Thượng Cổ Tiên Thần phụ

Cửu Chân Vô Thượng mẫu Thần Tiên.

Từng đạo thông tin không ngừng khắc sâu vào tâm trí của Hoàng Thiên, từ mơ hồ
mà dần dần trở nên rõ ràng. Trước mắt hắn như đang mở ra một tấm màn quá khứ,
một đoạn lịch sử bị thời gian chôn vùi. Nhưng vẫn tràn đầy hào hùng bất khuất,
kiên cường qua vạn cổ.

Cũng không biết qua bao lâu, Hoàng Thiên mới tỉnh lại từ mạch cảm xúc. Lần nữa
nhìn lên bức tranh đá, trong lòng càng là ngổn ngang cảm xúc. Vừa có khát khao
hoài bão, nhưng cũng có áp lực nặng nề.

Bởi một ngày nào đó, hắn cũng sẽ đứng trên một tầm cao như Sùng Lãm, bễ nghễ
khắp phiến vũ trụ tinh không này. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, hắn
phải đối mặt với một tồn tại mà ngay cả Sùng Lãm cũng không thể chiến thắng
nổi.

Tương lai đó, hắn liệu có thể vượt qua chăng. Hay là cũng sẽ như Sùng Lãm,
đánh mất đi mọi thứ mà bản thân mình đang có?

Hắn không biết, và cũng chẳng thể nào trả lời được câu hỏi đó. Hắn chỉ có một
cỗ cố chấp từ sâu trong tiềm thức, rằng hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không
bao giờ dừng bước. Chẳng vì điều gì khác, chỉ đơn giản vì hắn là Hoàng Thiên.

Vụt một tiếng, Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí điển ánh sáng vụt tắt, rơi trở lại
vào trong tay hắn. Những dòng chữ trên không cũng dần tiêu tán, hoá thành vô
số tinh điểm phiêu dật trên không trung.

Thìn thoáng qua cuốn điển tịch dày cộm trên tay, hắn không có cất nó vào trong
túi trữ vật và cứ thế cầm theo. Hắn nghĩ, nếu như nơi này đã liên quan tới Đại
Việt, thì cuốn điển tịch này có lẽ sẽ giúp hắn rất nhiều.

Xa xa trước mắt chỉ có hắc ám âm u, chút ánh sáng dìu dịu của đèn dầu cũng chỉ
có thể giúp hắn lờ mờ nhìn được một số chi tiết. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được
một cỗ dị thường thần thánh khí tức, âm ỉ không tan phát ra từ nơi này.

Lấy ra một quả dạ minh châu, hắn cẩn thận men theo tường đá đi lên.

Dọc theo bước chân của hắn, những bức tranh vẽ cũng thay đổi theo. Tựa như
đang kể về một nền lịch sử giai thoại, có tiếng ai oán thở dài, có nỗi tang
thương mơ hồ khó hiểu.

Trong một khoảnh khắc sát na nào đó, ánh mắt của hắn lặng đi, tràn ngập một sự
cay sót khó nói nên lời. Bởi hắn nhìn thấy chiến tranh, nhìn thấy cái chết,
nhìn thấy tử khí ngợp trời. Hắn nhìn thấy một thế giới ngập tràn trong biển
máu, nhìn thấy tàn khốc sinh ly tử biệt, nhìn thấy tiếng khóc gào nghiệt ngã.

Hắn nhìn thấy chiến tranh tàn ác.

Hắn nhìn thấy nỗi tuyệt vọng tràn ngập trên những khuôn mặt, trên mọi ngóc
ngách của thế giới này. Từ cọng cây ngọn cỏ, từ phàm nhân đến tu sỹ, từ vô tri
vạn vật đến sinh linh linh trí, tất cả chỉ có một nỗi tuyệt vọng không nói nên
lời.

Bọn họ đã bại. Ở một kỷ nguyên nào đó, đã có một dân tộc phải ngã xuống trước
kẻ thù.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #184