Cơ Duyên


Người đăng: hdkien00

Cửu U Chi Địa - Sáu tháng sau!

Oành!

Ánh lửa rực trời, không gian đổ vỡ. Một đầu hắc sắc quỷ cầm bễ nghễ trên thinh
không, quanh thân quỷ khí không ngừng bành trướng. Đầu quỷ cầm này kích thước
không nhỏ, chỉ riêng sải cánh đã dài tới hai mươi mét tả hữu. Mỗi một lần vỗ
cánh đều sinh ra cương phong lốc xoáy, khủng bố vô cùng.

Ở dưới mặt đất, một cái thân ảnh đứng yên không nhúc nhích, ngửa mặt nhìn tới.
Hắn một thân quần áo bị đốt trơ đốt trụi, ngay cả mái tóc vốn một màu trắng
xóa lúc này đây cũng bị nhuộm sang một màu than nhem nhuốc, so với ăn mày còn
thảm hơn đến mấy lần.

Chỉ là mặc dù bề ngoài có vẻ chật vật, nhưng trên cơ thể hắn tuyệt nhiên không
tìm ra được vết thương nào, dù chỉ là vết xước nhỏ. Hiển nhiên đầu quỷ cầm chỉ
có thể khiến hắn khó chịu và thể thảm một chút như thế mà thôi, chứ không thể
nào làm tổn thương hắn được.

- Mẹ kiếp con chim đen nhà ngươi, đừng để ta bắt được ngươi…

Hoàng Thiên tự nói, có chút nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt chẳng khác nào khỉ
ăn phải ớt, khó coi đến cực điểm. Hắn một tháng trước trên đường chạy đi lỡ
may đụng phải đầu chim đen này dẫn đến đại chiến. Đầu quỷ cầm này tu vi mặc dù
đạt tới đỉnh cao của tứ cấp, nhưng do với Hoàng Thiên thì cũng chỉ là ngang
ngửa. Với kinh nghiệm cùng năng lực của mình, hắn dễ dàng đứng ở thế bất bại,
thậm chí còn đem đầu quỷ cầm này đánh cho thê thảm.

Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như lúc đó hắn không sử dụng trấn hồn năng lực
nhổ đi một nắm lông của nó. Cổ nhân nói long có nghịch lân, chim có nghịch
lông quả nhiên không sai. Ngay khi hắn vừa nhổ ra, đầu quỷ cầm này gần như lâm
vào điên loạn gào thét, sống chết liều mạng với hắn.

Hai bên lần nữa lâm vào đại chiến, đầu quỷ cầm lúc này chẳng khác nào một đầu
chim điên. Liên tục há mỏ phun ra bản mệnh quỷ hỏa, đem Hoàng Thiên đốt trơ
đốt trụi. Lại cộng thêm lợi thế của đôi cánh, nó tiến hành trường kỳ đại
chiến. Mỗi lần bị Hoàng Thiên phản kích, liền nhanh chóng bỏ chạy lên trên bầu
trời. Đến khi hắn lơ đễnh, liền tiến hành tập kích.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Hoàng Thiên mặc dù thực lực mạnh hơn nó, nhưng
cũng bị nó hành cho lên bờ xuống ruộng. Cảm thấy dây dưa với nó chỉ khiến bản
thân thêm thiệt, hắn quyết đoán ném lại mấy cái lông chim, sau đó bỏ chạy.

Chỉ là lông đã nhổ ra rồi thì làm sao cắm lại được nữa, vì thế mà hắn bỏ chạy
nhưng đầu chim điên kia vẫn không tha cho hắn, bám lấy không rời. Thành ra hai
bên cứ thế dây dưa, kéo dài cả tháng trời cho tới bây giờ.

Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù hiện tại Hoàng Thiên có vẻ thê thảm chật vật
như thế, nhưng hắn cũng nhận được lợi ích không hề nhỏ. Sáu tháng trôi qua,
hắn đại chiến qua không biết bao nhiêu đầu quỷ thú, kinh nghiệm chiến đấu ngày
một thêm phong phú. Chiến lực vững chắc đứng tại đỉnh phong của Nguyên đan hậu
kỳ, vượt xa thời điểm mới tấn cấp.

Hơn nữa, cứ mỗi một trận chiến trôi qua, hắn đối với quỷ tu một mạch lại càng
thêm rõ ràng, bắt đầu nắm bắt đặc điểm của chúng trong lòng bàn tay. Nhất là
đối với thân pháp kỳ dị của chúng, đã bị hắn nghiên cứu đến một trình độ cực
cao, gần như có thể áp dụng vào bộ pháp của mình.

Loại tiến bộ này không đặc biệt thần tốc, mà tích lũy qua từng ngày, từng giờ,
rất khó để nhìn ra. Ngay đến bản thân hắn, cũng không nhận ra được bản thân
đang biến hóa, đang trưởng thành.

Có thể nói, đây là cơ duyên đầu tiên của hắn khi tiến vào Cửu U Chi Địa. Không
phải là nhặt được bảo vật, chẳng phải nhận được truyền thừa, mà là một cơ
duyên đặc thù. Một cơ duyên mà ai ai cũng có thể nhận được, nhưng tuyệt nhiên
không có ai muốn nhận.

Đó là sự ma luyện sinh tử, là trưởng thành trong chiến đấu.

Vù!

Tiếng xé gió bất chợt vang lên, đầu quỷ cầm thân thể đột nhiên biến mất khỏi
bầu trời. Chớp mắt sau đó đã xuất hiện sau lưng Hoàng Thiên, phun ra quỷ hỏa.

Bóng lửa đen xì, từ trong cổ họng nó không ngừng phun ra, tràn ngập khắp bốn
phương tám hướng bao trùm lấy Hoàng Thiên. Ngọn lửa lần này rất mạnh, lại thêm
khoảng cách gần như thế này, hoàn toàn có thể thiêu chết tu sỹ Nguyên đan bình
thường. Dù cho là Hoàng Thiên, cũng phải lột một lớp da.

Đánh lén thành công, đầu quỷ cầm kêu lên một tiếng tràn đầy đắc ý, toan vỗ
cánh bay lên.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, ánh mắt của nó chợt biến, tràn ngập thần sắc sợ
hãi. Bởi vì ngay khi bóng lửa tan đi, không gian trước mặt nó trống không một
mảnh. Hoàng Thiên đã biến mất tự khi nào.

Không để nó có thời gian suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng
nó, phóng cước đạp tới.

Đùng một tiếng nổ lớn như sấm rền, đầu quỷ cầm hai mắt trợn ngược, thân thể
chẳng khác nào diều đứt dây lao mình xuống đại địa. Oanh một tiếng, đem nền
đất bạo tạc thành một cái hố lớn, khói bụi mịt mù.

Hoàng Thiên vẻ mặt hưng phấn từ trên không hạ xuống, cảm nhận cái cảm giác tốc
độ mà bộ pháp mới này mang lại, hắn suýt nữa cưới lớn vì vui mừng, thật sự quá
là bá đạo.

Lại nhìn xuống đầu quỷ cầm dưới chân, hắn lửa giận chớp mắt bốc lên đầu,
chuyển mình nhảy tới.

- Con chim thối, để xem ngươi còn chạy đi đâu.

Hai chân đạp lên gáy chim, hắn hai tay túm lấy cổ nó mà vật ngửa về phía sau,
sau đó nghiến răng nghiến lợi phang tới tấp vào đầu nó.

Thân thể của quỷ vốn là lực lượng vô hình hư huyễn, nhưng trải qua quá trình
tu luyện đạo quỷ một đường, lại có xu hướng đến Dương cực phát triển, tiến tới
sinh ra hữu hình vật chất. Điều này cũng giống như tu sỹ một đường tu đạo,
phát triển thân thể Dương cực đồng thời cũng phải phát triển thần hồn Âm cực,
một cái cũng không thể thiếu.

Vũ trụ quy luật, từ xưa tới nay đã tự thân diễn biến, vạn vật sinh linh đều
không thoát khỏi quy tắc Âm Dương.

Chỉ là đầu quỷ cầm này cũng chỉ mới sơ khai chạm tới Dương cực lĩnh vực, thân
thể vẫn đa phần là hư huyễn vô hình. Nếu chỉ vận dụng đơn thuần lực lượng thân
thể tất nhiên sẽ không làm gì được nó.

Nhưng Hoàng Thiên lại có thể, bởi vì hắn tại thời điểm ba tháng trước đã
nghiên cứu ra một phương pháp đối chiến với quỷ cực kỳ hiệu quả, được hắn đặt
tên là Luyện Hồn Trấn Quỷ pháp.

Cái tên nghe có vẻ tà ác, nhưng chân nghĩa lại không giống như vậy. Nếu như
đem ra phân tích, nó chẳng khác gì một công pháp cường hóa âm hồn trong cơ
thể, sau đó vận dụng sự cường đại của thần hồn để gây ra tổn thương cho quỷ.

Từng nắm đấm không ngừng giáng xuống, đầu quỷ cầm kêu gào thảm thiết, hai mắt
long sòng sọc vì đau đớn. Đây là nó lần đầu tiên trong cuộc đời bị ngược đãi
như thế, quá mức khủng khiếp. Nhân loại chính là một đám ác độc như vậy sao?

Mãi cho tới hơn mười phút sau, khi mà Hoàng Thiên cảm giác lửa giận tan đi,
hắn mới buông tha không đánh nó nữa. Nhìn đầu quỷ cầm to lớn đang phủ phục
dưới chân, hắn suy nghĩ giây lát, bất giác nhếch môi cười tà.

Kéo cái đầu chim đang vật vã vì choáng váng lên, hắn ghé tai nó mà hỏi:

- Muốn sống không?

Quỷ tu cũng tương tự như yêu thú, linh trí đã hình thành từ thuở bắt đầu tu
hành, đầu quỷ cầm này đã đạt tới cấp bốn đỉnh phong, tất nhiên sẽ hiểu hắn
đang nói gì.

Đầu của nó khẽ run lên, dường như rất muốn gật đầu xuống, nhưng thủy chung bị
Hoàng Thiên giữ chặt, khó mà nhúc nhích.

- Muốn sao? Đơn giản thôi, đưa ta đi đến nơi có bảo vật, ta sẽ tha ngươi một
mạng.

Nhìn thấy ánh mắt của quỷ cầm, hắn liền đoán được ý nghĩ của nó nên mở miệng
nói.

Đầu quỷ cầm này sống tại địa phương này không biết đã bao nhiêu năm, tất nhiên
kiến thức sẽ không ít. Nếu như được nó dẫn đi tìm bảo vật thì hiệu quả khỏi
phải nói, hắn chính là làm ít mà ăn nhiều, tuyệt đối lời to.

Tìm được đường sống từ cõi chết, đầu quỷ cầm vui mừng quá đỗi, gật đầu cái
rụp. Đôi cánh không ngừng vỗ vỗ, tựa như muốn ngay lập tức lên đường vậy.

Hoàng Thiên thấy mục đích của mình thành công, trong lòng cực kỳ thoải mái, cỗ
cảm giác này đã sáu tháng nay hắn chưa bao giờ có được ah.

Hắn cảm thấy bản thân quá đen đủi, vừa vào liền bị truyền tống đến nơi quỷ
quái này, một cái bảo vật cũng không có, ngược lại còn liên tục gặp phải quỷ
thú, lâm vào khổ chiến. Sáu tháng thời gian ah, khi mà sáu tháng này những
người khác chiếm được không biết bao nhiêu cơ duyên, đoạt được không biết bao
nhiêu bảo vật. Còn hắn thì đến một gốc dược thảo, một khối tinh thiết cũng
không có nhận được, đây là cái gì vận khí?

Là cứt chó vận khí ah.

Chỉ là… hắn buồn bực trong lòng, cho rằng bản thân vận khí đen đủi. Lại không
nhìn thấy được một điểm lợi ích to lớn mà bản thân nhận được.

Bởi vì, tựu tại lần này ma luyện, hắn vận dụng bản thân hết thảy các loại thủ
đoạn, xuất ra bản thân tất cả các tuyệt học từ trước tới nay. Bộc phát bản
thân mạnh nhất năng lực tiềm tàng trong thời gian dài, để cho bản thân tiến bộ
một cách mạnh mẽ và vững trãi.

Loại tiến bộ này đối với hắn, tuyệt đối còn trân quý hơn bất cứ thứ bảo vật
nào khác. Tu vi của hắt từ khi thức tỉnh huyết mạch, tốc độ đột phá phải nói
là thần tốc. Nhưng những lần khổ chiến, lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Điều này gây nên sự bất cân bằng, cực kỳ nguy hiểm cho con đường phát triển
sau này.

Lần này ma luyện, đã triệt để giúp hắn giải quyết vấn đề đó.

Đạt được thỏa thuận, một người một chim nhanh chóng bay lên bầu trời, phá vỡ
lớp sương mù hư huyễn.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #172