Người đăng: hdkien00
Hai ngày tiếp theo là thời gian diễn ra hội đấu giá cấp hai, Hoàng Thiên một
mực trốn ở trong khách điếm không có ra ngoài. Một phần do hắn không có hứng
thú với những vật phẩm trong lần đấu giá này, phần khác do hắn đang cùng Cố Sở
nghiên cứu phương pháp phục sinh Hàn Lâm.
Trong mắt hắn lúc này, phục sinh Hàn Lâm luôn là mục tiêu ưu tiên hàng đầu,
không được chậm trễ một giây phút nào. Mãi cho đến ngày thứ ba, là ngày diễn
ra hội đấu giá cấp ba, hắn mới uể oải cùng Cố Sở rời phòng, tiến về Thiên
Nguyên quảng trường.
Lần này đấu giá không diễn ra ở trong đấu trường giống như hai lần trước, mà
được tổ chức trên Thạch Hóa Thiên Không Đài. Đây cũng là điều dễ hiểu, bởi vì
khách nhân tham gia đấu giá hôm nay, không có một cái nào là người tầm thường.
Hoặc là siêu cấp cường giả, hoặc là người có bối cảnh kinh người, mỗi một cái
đều có tầm ảnh hưởng cực lớn đến thế nhân. Cho nên nơi diễn ra đấu giá không
thể đánh đồng với hai lần trước.
Thạch Hóa Thiên Không Đài là một tòa thạch đài tọa lạc tại trung tâm của Thiên
Nguyên quảng trường. Không người nào biết nó được ai tạo nên, xây dựng từ khi
nào. Chỉ biết nó đã tồn tại qua vô số năm tháng, dài hơn cuộc đời của bất cứ
sinh linh nào sống trên Thiên Nguyên đại lục.
Nhưng mà điều khiến nó trở nên đặc biệt không phải là tuổi thọ của nó, mà vì
nó là một thạch đài trên không. Chính xác, là một thạch đài trên không, lơ
lửng giữa Thiên Nguyên quảng trường rộng lớn. Không có một cây cột nào chống
đỡ, cũng không có dây xích nào giằng kéo. Nói cách khác là tự thân nó trôi
nổi, bay lơ lửng trên bầu trời suốt vô tận năm tháng mà không cần bất cứ một
ngoại lực nào tác động.
Đặc biệt hơn là suốt chiều dài lịch sử mà nó trôi qua, người ta kinh ngạc phát
hiện ra rằng, nó chưa bao giờ xê xịch một chút nào, dù chỉ là một tấc.
Hoàng Thiên đã sớm đi tới nơi đây, đứng ở phía dưới sân của Thiên Nguyên quảng
trường. Ánh mắt hắn nhìn ngắm thạch đài đang lơ lửng trên mấy trăm mét cao kia
một hồi, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia cảm thán khó nói thành lời.
Đến những công trình khủng bố như thế này cũng có thể xây dựng lên được, quả
thực năng lực của tu sỹ là không có giới hạn. Bất giác hắn cảm thấy bản thân
có phần nhỏ bé và yếu ớt vô cùng, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền ổn định lại
tâm tình. Cường giả sao, sớm muộn một ngày nào đó hắn cũng sẽ đạt đến cảnh
giới này mà thôi.
Hắn và Cố Sở lúc này đã khoác lên trên mình một bộ y phục đen đặc biệt, che
giấu đi toàn bộ khí tức của bản thân. Trên khuôn mặt thì đeo một cái mặt nạ
da, nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng lại có thể ngăn cách được sự dò xét
của người khác, dù là thần niệm của cường giả Vấn Đỉnh.
Đây là cố ý che giấu dung mạo và khí tức của mình, dù sao thân phận của cả hai
đều có chút đặc thù, không thể để người ngoài biết được. Chưa kể lần này đấu
giá chắc chắn sẽ đắc tội với một số kẻ khủng bố, việc để lộ thân phận là một
điều cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì Hoàng Thiên còn chưa đạt tới Hóa Linh cảnh, không thể ngự không cho nên
Cố Sở phải ra tay giúp đỡ, đưa hắn cùng bay lên bên trên Thạch Hóa Thiên Không
Đài.
Thạch đài rất lớn, rộng tới hơn hai dặm vuông, nền đá bằng phẳng bóng loáng
như gương. Ngày thường bề mặt này đều để trống, hôm nay đã được người ta tạm
thời dựng lên một tòa kiến trúc hình nón, không khác gì một đấu trường thu
nhỏ.
Bên trong tòa kiến trúc này, chỉ có hơn ba trăm căn phòng khách nhân, tất cả
đều là phòng khách quý, xa hoa cực kỳ. Những người hôm nay có thể có mặt ở đây
đều có thân phận tương đương nhau, cho nên không thể có sự phân biệt đẳng cấp
ở đây được. Làm như vậy chẳng khác nào sỉ nhục những người bị sắp xếp vào
phòng cấp thấp, gây nên bất mãn trong lòng người. Mà việc đắc tội những cường
giả như thế này là một điều không nên chút nào.
Lúc này thời gian cũng đã vừa tới, nơi này đã có khá đông người ra vào, toàn
bộ đều là người của các thế lực lớn, hoặc là các cường giả có danh tiếng trên
Thiên Nguyên đại lục. Đến cấp độ như bọn họ gần như đều có quen biết, hoặc chí
ít cũng phải nghe đến danh tiếng của nhau, do đó khi gặp nhau liền tươi cười
chào hỏi, tiếng nói cười huyên náo.
Thành ra người cố ý che giấu thân phận giống như Hoàng Thiên và Cố Sở rất
hiếm, ít nhất là cho đến hiện tại còn chưa có ai đi vào mà phải che giấu kỹ
như thế. Cũng vì thế mà hai người bọn họ trở thành tâm điểm bị chú ý, rất
nhiều người tò mò về thân phận của hai người.
Sau khi giao nộp kim bài đấu giá, hai người bọn họ được một tiếp viên dẫn
đường, tiến vào bên trong đấu trường.
Dọc hành lang lúc này cũng có rất nhiều người đang rảo bước, mỗi một cái đều
tỏa ra khí tức không giống nhau. Có người cuồng dã mạnh mẽ như một đầu yêu
hùng, có người trầm ổn tĩnh lặng như một con hắc báo đang rình mồi, có người
quỷ dị không thể nào nắm bắt, thậm chí có người không có lấy một chút khí tức,
chẳng khác nào một tên phàm nhân bình thường.
Nếu như có điểm chung, thì chính là mỗi người bọn họ đều khiến cho Hoàng Thiên
cảm thấy áp lực không nhỏ, đây không phải là hắn nhút nhát hay yếu nhược, mà
là sự áp bách đến từ việc chênh lệch cảnh giới.
Cho dù bất cứ ai gặp phải tình huống như hắn thì cũng thế mà thôi, thậm chí
còn không thể nào mà bình tĩnh như hắn được đấy. Nó giống như một con kiến lạc
giữa bầy voi, cho dù tâm tính của con kiến có vững vàng đến mức nào thì cũng
phải cảm thấy bị đè ép.
Trước đây mặc dù Hoàng Thiên đã tiếp xúc qua nhiều cường giả đỉnh cấp, nhưng
đều là những lần tiếp xúc riêng lẻ, còn lần này là một lần đối diện với rất
nhiều, phía trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều có cả.
- Ha Ha! Bạch Ly huynh, lâu lắm không gặp.
Đột nhiên đằng sau vang lên tiếng cười lớn khiến Hoàng Thiên văng khỏi dòng
suy nghĩ, rồi sau đó theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau cách hắn không xa có mấy bóng người, trong đó có một người
mà hắn quen biết. Đó là một tên có vẻ bề ngoài là thanh niên trẻ tuổi, vóc
dáng cao gầy. Hắn toàn thân bạch y, đến cả mái tóc cũng là một màu bạc trắng,
xõa dài xuống hai vai. Đôi mắt có phần trắng ngà như sữa, nhưng lại toát ra
một tia sắc lạnh đến khó tả, khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy rét
lạnh trong lòng.
Hắn không ai khác chính là lão tổ của Bạch Gia, Bạch Ly. Người đã từng giao
thủ với sư phụ của Hoàng Thiên, bị lão đánh bại trong vòng một hơi thở.
Mà bên cạnh hắn lúc này có một lão nhân lớn tuổi, toàn thân ốm yếu, sắc mặt
nhợt nhạt thiếu sức sống, thậm chí có thể cảm nhận được từng tia tử khí trên
người lão. Điều này lọt vào mắt người khác khiến người ta không khỏi thở dài,
nhìn trạng thái của lão có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Ngoài mấy đặc điểm hơi khác biệt đó, lão ta quả thực rất bình thường, đứng bên
cạnh Bạch Ly chẳng khác nào một tên tùy tùng đi theo, thế nên chẳng được người
chú ý cho lắm.
Duy chỉ có ở bên này, ánh mắt ẩn dưới mặt nạ của Cố Sở toát lên một tia kinh
ngạc, tinh thần cũng theo đó mà nâng lên cao độ. Bởi vì lão có thể cảm nhận
được một tia khí tức đó trên người của đối phương, một tia khí tức của người
đã bước qua một bước kia. Khí tức của một chí cường giả.
Cũng ngay vào lúc đó, khi mà Cố Sở cảm nhận được khí tức của đối phương, thì
bên kia lão nhân cũng có phản ứng. Đôi mắt trắng đục lờ mờ của lão lần đầu
tiên toát lên tinh quang, hướng về phía hai người Hoàng Thiên nhìn tới.
Với cấp độ của lão, thì bộ y phục và chiếc mặt nạ mà hai người Hoàng Thiên
đang đeo chẳng có tác dụng gì cả. Cho nên chỉ quét mắt qua một chút, lão liền
nhìn thấy khuôn mặt và cảm nhận được khí tức của cả hai người.
- Ồ!
Nếu như Cố Sở khiến lão cảm thấy ngạc nhiên, thì khi nhìn thấy Hoàng Thiên,
lão lại giật mình ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Bởi vì người trước mắt này
xét về ngoại hình và khí chất thì còn rất trẻ, theo lý thì tu vi sẽ không cao
mới đúng, nhưng lão lại không thể nào nhìn thấu tu vi của hắn.
Phải biết với tu vi của lão hiện giờ, đừng nói là một tên thiếu niên, dù là
đỉnh cấp cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ cũng không thể nào che giấu được tu vi.
Người trẻ tuổi này rất đặc biệt.
Cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ đối phương, Cố Sở không dám đứng lại lâu
mà kéo Hoàng Thiên nhanh chóng rời khỏi. Bạch Gia và Hoàng Thiên đã có mâu
thuẫn không thể hóa giải, nếu đối phương bất chấp mặt mũi ra tay thì nguy to.
Lão hiện tại mới chỉ đạt tới cấp độ Vấn Đỉnh hậu kỳ chưa lâu, làm sao là đối
thủ của một cái siêu cấp cường giả như thế.
Bạch Ly ở bên này đang nói chuyện với mấy người quen, nghe lão nhân ồ lên như
thế thì không khỏi thắc mắc, vội vàng truyền âm:
- Sư huynh, có chuyện gì thế?
Lão nhân không có quay đầu, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi theo bóng lưng của
Hoàng Thiên, toát lên một tia hứng thú hiếm có, trả lời sư đệ của mình:
- À! Gặp được một tên tiểu tử khá thú vị.
Bạch Ly khó hiểu, theo hướng ánh mắt của sư huynh mình nhìn theo, nhưng nhìn
mãi vẫn không thấy được hai người kia có gì đặc biệt cả, có chút nghi hoặc
hỏi:
- Tiểu tử sao?
Lúc này lão nhân mới thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn sư đệ của mình, nhếch môi
cười đầy ẩn ý:
- Hai người bọn họ có một người tu vi không kém gì ngươi, cho nên ngươi nhìn
không ra cũng là chuyện bình thường.
Tuy trong lời nói của lão rất bình thản, không có một tia khinh thường hay
châm chọc nào, nhưng vẫn khiến cho Bạch Ly cảm thấy khó chịu. Vì mặc dù lão
nhân nói tu vi đối phương không kém hắn, nhưng hắn lại không nhìn ra được điểm
gì đặc biệt, như thế chẳng khác nào nói hắn không bằng người ta sao.
Lão nhân cũng lười để ý đến thái độ của hắn, mà dùng linh hồn lực truyền sang
cho hắn một đoạn thông tin, chính là hình ảnh của hai người Hoàng Thiên.
Trong lòng của Bạch Ly vốn đang còn không thoải mái, nhưng đến khi nhìn thấy
hình ảnh kia thì sắc mặt trầm hẳn xuống, thậm chí bộc lộ ra sát khí lăng lệ:
- Hóa ra là hắn!