Người đăng: hdkien00
Hai người, bốn ánh mắt chăm chú nhìn nhau, Hoàng Thiên có chút lúng túng không
biết nên ứng xử như thế nào, hơi thở dần một nhanh, hắn ấp úng:
- Nàng… tại sao nàng lại ở đây?
Thiên Phương không nói nên lời, nhìn cái vẻ lúng túng vô tội kia của hắn, nàng
chỉ muốn mắng hắn thật nhiều, chỉ muốn đánh hắn thật đau. Tên đầu đất này quá
ngốc đi, cứ ngẩn ngơ đứng đó, hắn không biết phải làm gì sao?
- Ta… Nàng nghe thấy hết rồi sao?
Thiên Phương suýt chút nữa thì phát cáu, thu lại vẻ đau thương trên khuôn mặt,
lạnh lùng nhìn hắn:
- Ta không có điếc.
Có chút sởn gai ốc, Hoàng Thiên như một đứa nhóc làm sai bị mẹ phát hiện, hắn
không còn dám nhìn thẳng vào mắt nàng nữa, tinh thần có chút bất an nhăn nhó:
- Khi nãy những lời ta nói với nàng…
Thấy hắn nói mãi mà không nên lời, Thiên Phương nhếch môi cười tiến lại gần
hắn, ánh mắt trừng trừng đầy sát khí:
- Ngươi nghĩ ta là ai? Chỉ bằng mấy câu nói ngu ngốc của ngươi mà cũng đòi
qua mặt ta sao? Nếu chẳng phải ta muốn để ngươi được như ý, có không gian
riêng để giải quyết ma tâm thì ngươi nghĩ sẽ lừa được ta ư?
Thôi xong rồi, xong rồi. Trong lòng Hoàng Thiên quả thực muốn khóc tới nơi
rồi. Hắn có chết cũng không thể nào nghĩ bản thân diễn kịch tốt như thế mà vẫn
bị nàng phát hiện ra, ngược lại còn bị nàng gậy ông đập lưng ông lừa lại hắn.
Quá là nhục nhã đi mà.
Chỉ là hắn không biết được, không phải diễn xuất của hắn kém, mà là do Thiên
Phương quá hiểu hắn đấy. Nàng hiểu hắn tới mức mặc cho hắn có diễn tốt tới mức
nào đi chăng nữa, thì nàng vẫn có thể nhận ra được hắn đang nói dối, thì làm
sao hắn có thể lừa nàng được đây?
Bề ngoài của hắn có vẻ như đang buồn bực, nhưng sâu tận trong tâm can lại đang
tràn trề ấp áp và yêu thương. Sau tất cả, người cuối cùng ở bên cạnh hắn vẫn
là nàng, người hiểu lòng hắn nhất vẫn là nàng.
Rồi bất chợt, trong lòng hắn lại nổi lên suy tư, hồi tưởng lại những lời hắn
đã nói, nhớ lại những gì hắn đã nghĩ, lòng hắn thở dài trong do dự:
- Nàng đã nghe được hết, nghĩa là cũng biết được tại sao ta lại làm như thế
rồi phải không? Ta chỉ là một kẻ không ra gì, căn bản không đáng để nàng phải
hi sinh nhiều như thế. Chúng ta…
Không để hắn nói hết lời, Thiên Phương đã tiến tới, ánh mắt tràn đầy kiên định
mỉm cười nói:
- Ngươi nghĩ ta quan tâm đến những thứ đó sao?
Nàng đứng rất gần hắn, dáng người vẫn như thế xinh đẹp rạng ngời, lại thêm hai
mắt đang còn lấp lánh nước mắt khiến nàng càng trở nên thanh thoát. Nhìn cái
vẻ dịu dàng hiếm có của nàng, quyết tâm của Hoàng Thiên vốn đã mỏng manh dễ
vỡ, lúc này lại nổi lên từng gợn sóng trùng điệp lan xa.
Có chút cười khổ nhìn về thiếu nữ trước mắt, Hoàng Thiên khẽ than trong lòng,
trầm tĩnh nói:
- Nàng đừng cố chấp như thế! Bên cạnh ta chỉ khiến nàng đau khổ mà thôi.
Thiên Phương ghé sát lại gần mặt hắn, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo và ương ngạnh,
đôi mắt long lanh mở lớn quát lên:
- Ta thích như vậy đấy, ngươi cản được sao?
Nhìn cái vẻ tinh nghịch ương bướng ấy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp có vài phần
tiều tụy ấy đang áp sát mình, Hoàng Thiên tựa như nghe rõ từng nhịp tim mình
đập, trong lòng hắn cảm động và ấm áp đến vô cùng. Thành lũy phòng thủ cuối
cùng của hắn tựa như một tấm gương lớn, lúc này choang một tiếng vỡ nát.
Nếu như hắn còn không tiếp nhận tình cảm của nàng, vậy thì hắn không xứng đáng
để sống trên đời này nữa rồi. Lúc này đây, hắn rất muốn mỉm cười gật đầu, rất
muốn ôm nàng vào lòng để nói rằng hắn cũng thích nàng, nhưng hắn làm không
được.
Mới khi nãy hắn còn kiên quyết từ chối nàng, vậy mà bây giờ lại mặt dày thay
đổi, quá là xấu hổ đi. Nghĩ đến đây, tự dưng sắc mặt hắn thoáng chốc đỏ lên,
vội vàng quay đầu, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Nhìn thấy thái độ của hắn, Thiên Phương liền hiểu được hắn đang nghĩ gì trong
đầu. Mỉm cười trong lòng, nàng giả bộ tức giận dậm chân quát lên:
- Hoàng Thiên khốn kiếp, ngươi đến ngay cả lòng của mình như thế nào cũng
không dám nhận sao?
Hoàng Thiên trong lòng có chút buồn bực, lắp bắp không nói thành lời:
- Ta… Ta…
Nhìn thấy hắn bối rối, Thiên Phương ý cười trong lòng càng đậm. Rồi trong
thoáng chốc, sắc mặt của nàng trở nên bi thương nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ
nói:
- Hay là, ngươi vẫn còn yêu cô ấy?
Lời của nàng vừa ra, lại khiến Hoàng Thiên lâm vào trong bối rối. Thiên a, hắn
vừa có ý chấp nhận nàng thì nàng lại hiểu lầm, nghĩ hắn còn yêu Lan Nhi nên
mới từ chối nàng. Làm sao mà giải thích được đây.
- Không phải!
Quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn vội vàng khẳng định. Nhưng cũng chỉ
nói ra được hai từ ngắn gọn đó, dường như đầu óc thông minh và khả năng ứng xử
của hắn lúc này đã không còn tác dụng nữa, chỉ có thể hành động theo bản năng.
Thiên Phương dáng vẻ nhếch môi cười tự giễu, nói:
- Không phải ư? Chẳng phải vì nàng mà người trở nên như thế sao? Chừng nào
nàng còn khiến ngươi thay đổi, thì ngươi vẫn còn yêu nàng! Đó là sự thật.
Trông thấy khóe mắt của nàng lại óng ánh, Hoàng Thiên thân thể như mềm nhũn cả
ra, như một đứa con nít lắc đầu phủ định, suýt nữa hét lớn với nàng:
- Không phải!
Vẫn là hai từ đó, hắn không thể nghĩ ra được từ nào khác hay giải thích gì hay
sao? Tên ngốc khốn kiếp này.
Thiên Phương mỉm cười thê lương, thân mình hơi lui bước về sau, cách xa khỏi
hắn, giọng điệu tự trách:
- Ngươi còn chối? Nhìn lại bản thân mình lúc này đi, chẳng phải đều vì nàng
mà thành ra thế này sao? Sâu trong thâm tâm của ngươi, nàng lúc nào cũng quan
trọng hơn ta, phải không?
Thấy Thiên Phương có ý rời đi, Hoàng Thiên hoảng sợ vươn tới nắm lấy tay của
nàng, vội nói:
- Không phải!
Lại là hai từ khốn kiếp này, quả thực quá ngốc nghếch đi. Trí tuệ của hắn, khả
năng tư duy và lý giải siêu cường của hắn, khả năng ứng nhân xử thế của hắn…
chạy đi đâu hết cả rồi.
- Buông ta ra…
Thiên Phương vung tay, hai mắt lóng lánh nhìn hắn, tựa như có chút giận hờn.
Hoàng Thiên có thể nghe lời nàng sao? Không, hắn không những không buông tay,
mà ngược lại còn siết chặt hơn. Cánh tay dụng lựng mạnh mẽ kéo nàng vào lòng,
ôm chặt lấy.
- Không!
Hắn quát lên một cách kiên quyết.
Chỉ một chữ mà thôi, nhưng lại ẩn hàm biết bao cảm xúc, chỉ một chữ, lại ẩn
chứa quyết tâm của một người, chỉ một chữ, lại như bao hàm ý nghĩa sống của
cuộc đời hắn.
Hắn là Hoàng Thiên… Nàng là Thiên Phương… cuộc đời của hắn từ hôm nay sẽ bên
cạnh nàng đến sau cùng… Hắn sẽ không bao giờ buông nàng ra, không bao giờ.
Mặt trời đã khuất sau đường chân trời xa xăm, màn đêm nhanh chóng ngự trị trên
phiến không gian. Hoàng hôn hôm nay, là thời khắc kết thúc của một ngày bình
thường đối với bao con người khác, nhưng lại lài thời điểm nảy sinh tình yêu
của hai con người bé nhỏ. Ở nơi đó, họ đã tìm thấy nhau.
Trời đêm tĩnh lặng, hai người tĩnh lặng.
Siết chặt nàng vào lòng, cảm nhận hương thơm quyết rũ trên cơ thể, cảm nhận
hơi ấm nhẹ nhàng truyền qua, cảm nhận nơi bờ vai thấm ướt bởi nước mắt. Hoàng
Thiên cảm thấy cả thế giới bỗng chốc trở nên ý nghĩa, và lần đầu tiên trong
đời mình... hắn biết yêu...
Không phải cái tình cảm ngây ngô ngộ nhận như với Lan Nhi, mà là một tình yêu
thật sự, chân thành và nồng cháy.
Thiên Phương… Thiên Phương.
Nàng đến bên đời hắn, nhẹ nhàng và trầm lắng.
Một cô gái không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, nhưng luôn có mặt khi hắn
cần. Một cô gái không cần nói lời yêu thương với hắn, nhưng lại vẫn khiến cho
lòng hắn xuất hiện những rung động khó phai, không thể xóa nhòa. Để rồi khi xa
nàng, lòng hắn xuất hiện những khoảng trống mênh mông, cô đơn và lạc lõng.
Nàng là cô gái, chưa bao giờ khiến hắn phải giằng xé trong suy nghĩ, có chăng
chỉ là chút do dự suy tư vì tự ti về bản thân. Nhưng hôm nay hắn đã gạt phăng
đi toàn bộ những suy nghĩ, do dự đó. Hôm nay hắn mở lòng với nàng, hôm nay hắn
biết bản thân đã yêu nàng tự khi nào.
Thiên Phương có chút vô lực, để mặc cho hắn ôm chặt mình, khóe mắt đã sớm nóng
lên, mông lung nói:
- Ngươi là tên ngốc, là tên xấu xa, là tên khốn kiếp… ngươi có biết ta chờ
ngươi lâu lắm rồi không?
Nàng tủi thân, nàng hờn dỗi, nàng ghét hắn, tên Hoàng Thiên ngốc nghếch này,
tới tận hôm nay mới nhận ra được nỗi lòng của nàng.
Chầm chậm đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc, Hoàng Thiên thấp giọng ngây
ngô nói:
- Mới có mấy năm thôi mà, không lâu như vậy chứ?
Chỉ một câu nói mà thôi! Mọi thứ đều thay đổi cả rồi, tất cả mọi sự lãng mạn
vốn có đều chớp mắt tan biến, tâm trạng của ai đó tụt xuống đến âm độ.
Thiên Phương trong lòng tức giận đến run người, đôi mắt vốn đang ngấn lệ lúc
này nổi lên đầy sát khí, nàng nghiến răng quát lên:
- Hoàng Thiên khốn kiếp, ta cắn chết ngươi…
Hoàng Thiên sững sờ mất giây lát, rồi bất giác cảm thấy lạnh sống lưng vì sợ
hãi. Hắn có chút không hiểu tại sao nàng lại đột ngột trở nên giận giữ như
thế, hắn nói gì sai sao? Hai người cũng mới quen nhau mấy năm thôi mà, chẳng
lẽ Thiên Phương đã biết hắn từ lâu và yêu thầm hắn đến tận bây giờ sao?
Chẳng có ai trả lời cho hắn cả, nơi bờ vai đã truyền xuống từng hồi đau đớn
đến thấu tận tim gan.
Ah ah…
“Thiên Phương a Thiên Phương! Nàng nói cắn là cắn thật sao, trời ơi đau chết
mất.”
…
Hôm nay, bầu trời đầy sao. Từng tia sáng yếu ớt truyền xuống cũng không giúp
cho thế giới sáng thêm chút nào, mà lại khiến không gian thêm phần mờ ảo.
Trên một đỉnh núi nằm giữa rừng hoang bạt ngàn, hai cái thân ảnh đang ngồi tựa
bên nhau, ánh mắt dõi theo những vì sao nơi xa. Thiên Phương ôm lấy cánh tay
của Hoàng Thiên, ghé sát đầu vào vai hắn, đôi chân duỗi xuôi xuống khoảng
không, thỉnh thoảng tinh nghịch đá nhẹ về phía trước.
Hình tượng này mà để người ngoài biết tất nhiên sẽ kinh ngạc đến rớt tròng
mắt, ai có thể nghĩ tới một Thiên Phương thường ngày luôn lạnh lùng, cao ngạo,
lại có phút giây tinh nghịch đáng yêu như thế.
Nhưng mà có lẽ, thế nhân cũng chẳng bao giờ có thể thấy được dáng vẻ này của
nàng. Bởi vì chỉ khi ở bên hắn, nàng mới trở nên như thế.
- Thiên! Sau này ngươi đừng như vậy nữa, được không?
Ánh mắt của nàng vẫn nhìn hướng tới phương xa, ôm chặt lấy cánh tay hắn thì
thào nói. Nàng không muốn nhìn thấy hắn lâm vào tình trạng như ngày hôm nữa,
không muốn chút nào.
Vốn muốn trêu đùa nàng một chút, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần
tiều tụy của nàng, nghe giọng nói có chút tủi thân yếu mềm, thân thể hắn như
tan chảy cả ra, nội tâm không khỏi tự trách.
- Sau này đừng ích kỷ như vậy nữa, đừng bao giờ tự làm tổn hại mình như thế.
Đừng bao giờ nghĩ bản thân mình cô độc, bởi vì ngươi vẫn còn có ta mà.
Thiên Phương càng nói càng nghẹn ngào, như tuôn ra hết nỗi lòng của mình, đôi
mắt đã ngấn lệ tự khi nào.
- Ta không quan tâm ngươi là chính hay là tà, là anh hùng hay là ác ma. Ta
chỉ muốn ngươi vẫn là ngươi, là Hoàng Thiên mà ta từng biết. Chứ không phải
con người mà thế nhân, mà nàng ép ngươi trở thành ấy, được không?
Hoàng Thiên lúc này đã thông minh trở lại rồi, hắn đưa tay lên lau đi giọt
nước mắt trên má nàng, nhẹ nhàng ừ lên trong cổ họng.
Không có nhiều lời, không có thề thốt hứa hẹn. Nhưng một tiếng ừ đó, lại được
phát lên từ sự tôn nghiêm của hắn, còn quan trọng hơn bất cứ lời nói nào, lời
hứa nào.
Nghiêng đầu xuống dựa lên đầu nàng, hắn khẽ hít vào từng hương thơm dịu dàng
trên mái tóc, trong lòng xuất hiện một cỗ ý niệm kiên định, quyết định tới cả
tương lai sau này của hắn.
Hắn nghe lời nàng, sống thật với bản thân của mình, hắn muốn được làm chính
hắn.
“Cái gì Ma? Cái gì Thần?
Thiên Đạo… Thiên Đạo… mi muốn ta hoặc là Thần, hoặc là Ma, muốn ta phải từ bỏ
đạo của chính bản thân mình. Khi đó, ta đã không lựa chọn, và bây giờ cũng
thế. Cuộc đời ta, cố gắng vì những gì ta muốn, chứ không phải vì những gì ta
cần. Bởi vì đơn giản là, những gì ta cần không phải những gì ta muốn.”
Lời thì thào vang vọng quanh quẩn đâu đây, như phát lên từ trong tâm trí hắn.
Nơi đó, là một nơi hắc ám tối mù, là một nơi chứa đầy những mảnh vỡ đạo tâm,
là một nơi từng khiến cho Hoàng Thiên đau khổ trong tuyệt vọng, từng khiến cho
Hoàng Thiên đi đến chung cực của cuộc đời, gần kề với cái chết. Một mầm cây
nhỏ nhắn xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống chậm rãi vươn lên. Đó là đạo tâm của
hắn!
Đạo của hắn, đường của hắn là do hắn tự mình bước đi, tự mình sáng tạo ra, chứ
không phải là con đường mà Thiên này, Đạo này vẽ ra cho hắn. Đạo của hắn không
nằm trong Thiên Đạo, không nằm trong tay của bất cứ ai, mà là nằm trong tay
của hắn.
Tận cùng của tử chính là sinh, tận cùng của kết thúc chính là sự khởi đầu. Hôm
nay, đạo của hắn tân sinh!