Kiếm Ma (thượng)


Người đăng: hdkien00

- Ngươi thử đụng tới bọn hắn xem?

Vẫn là câu nói đó, vẫn là nói với một người, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn trái
ngược.

Khi mà câu nói này được Hoàng Thiên nói ra lần đầu tiên, ai cũng nghĩ hắn chỉ
là một tên điên, một tên ngu ngốc nói xằng nói bậy.

Còn bây giờ, khi mà hắn nói ra lời này, mỗi người đều không tự chủ được mà có
cảm giác rét lạnh đến thấu xương. Bởi vì người ta đã có thể cảm nhận được hệ
quả nghiêm trọng khi Hoàng Thiên hắn nói ra câu nói đó.

Vân Vũ bị Hoàng Thiên nắm trong tay, hai mắt trợn trừng lên vì sợ hãi, khuôn
mặt một mảng trắng bạch. Hắn sợ hãi không phải vì bị Hoàng Thiên nắm lấy,
không phải vì bản thân đang lâm vào nguy nan.

Mà là sợ hãi vì bản thân hắn xưa nay lấy một đường kiếm đạo để ngạo thế, một
đường kiếm đạo để thành danh. Những tưởng bản thân trong lớp trẻ đã có thể nói
là vô địch về ý cảnh kiếm đạo, nhưng hôm nay hắn bị người ta đánh bại rồi. Bị
một người còn nhỏ tổi hơn hắn đánh bại trên lĩnh vực mà hắn mạnh nhất.

Kiếm uy chi đạo, kiếm vô địch.

Hôm nay kiếm uy của hắn bị người dễ dàng dùng hai ngón tay khống chế, ý cảnh
kiếm đạo của hắn bị người dễ dàng dùng hai ngón tay đánh bại. Đây là muốn nói
kiếm đạo của hắn yếu nhược, là kiếm đạo của đối phương vô địch hay đồng thời
là cả hai.

Mặc kệ là thế nào đi chăng nữa, thì sau hôm nay kiếm đạo một đường của hắn đã
có dấu hiệu lung lay. Kiếm đạo của Hoàng Thiên đã trở thành một bóng ma cản
đường của hắn, nếu không dùng kiếm đạo của mình để đánh bại Hoàng Thiên, hắn
mãi mãi sẽ dậm chân tại chỗ, thậm chí suy sụp, cuối cùng là thân tử đạo tiêu.

Ở thế giới này, tu sỹ một đường tu luyện đạt tới Hóa Linh cảnh về sau, liền
bắt đầu phải có những tiếp xúc sơ khai về Đạo. Muốn thức tỉnh Linh của bản
thân, trước tiên phải đánh thức Đạo Tâm.

Tu sĩ từ khi bước chân lên con đường tu luyện, chính là một đường truy cầu Đại
Đạo. Ngay từ khi sinh ra, ở cảnh giới Tinh Sinh đã gắn liền với Đạo Căn, đó là
mầm mống, là căn cơ của ngươi trên con đường tu luyện sau này.

Nếu như nói Tinh là linh căn của sinh linh, đại biểu cho thiên phú tiềm lực tu
luyện của tu sỹ. Thì Đạo Căn chính là mầm mống của Đạo Tâm thuở sơ khai, đại
biểu cho mầm mống mà Thiên Đạo gieo xuống bản thân ngươi, một đường phát triển
cùng ngươi.

Không giống như linh căn, đạo căn không cố định bất biến, mà theo sự phát
triển của sinh linh, trải qua các sắc thái cuộc đời khác nhau mà thiên biến
vạn hóa, hình thành nên một Đạo Tâm độc nhất. Thiên Đạo cũng vì thế mà trở nên
hoàn thiện hơn.

Tu sĩ từ khi sinh ra đến trước Hóa Linh cảnh, mới chỉ bắt đầu những lần lột
xác về phàm thể, đạo căn sẽ một mực ngủ say. Tinh Sinh, Luyện Khí, Ngưng
Nguyên, Nguyên Đan mỗi một cảnh giới đều là một bước đệm, làm cho Đạo Căn lột
xác cơ bản, trở thành Đạo Tâm vững chắc, chờ một ngày thức tỉnh. Tựa như một
hạt giống được gieo xuống thì độ ẩm, không khí, dinh dưỡng, nhiệt độ… mỗi một
thứ phù hợp sẽ làm cho nó nảy mầm, đột phá khỏi lớp vỏ cứng rắn.

Đạo Căn là lớp mầm còn bên trong vỏ, còn Đạo Tâm chính là mầm cây đã bung ra
khỏi vỏ.

Quá trình thuế biến Đạo Căn chính là sự chuyển hóa phát triển từ mầm cây trong
vỏ thành mầm cây trong đất. Còn quá trình khi mầm cây vượt ra khỏi mặt đất đến
được thế giới bên ngoài, chính là Đạo Tâm thức tỉnh. Một đường phát triển tới
khi cái cây chết đi, đó là quá trình hoàn thiện của Đạo Tâm.

Một hạt giống bình thường cần phải tụ hợp tất cả các yếu tố mới có thể nảy
mầm, nhưng cũng có những hạt giống khác biệt, chỉ cần một vài yếu tố phù hợp
là đã có thể nảy mầm, vươn lên mạnh mẽ. Tựa như những siêu cấp thiên tài, chưa
tới Hóa Linh đã bắt đầu thuế biến Đạo Căn.

Chỉ là cũng giống như mầm non ấy, Đạo Tâm thuở ban đầu cực kỳ mỏng manh yếu
ớt, chỉ cần một chút tác động bên ngoài liền có thể bị phá vỡ. Vết thương đó,
nếu có thể lành được thì sẽ như một lần lột xác, ngươi sẽ càng trở nên hoàn
thiện, càng trở nên mạnh mẽ. Nhưng nếu mãi không thể lành, thì ngươi sẽ thân
tử đạo tiêu, tựa như một hạt giống bị gãy mầm, mãi mãi chìm trong bóng tối,
trở thành một phần của bụi đất.

Điều này tuy tàn khốc, nhưng đó là quy luật sinh tồn.

Hoàng Thiên năm đó đã sớm chạm tới lĩnh vực này, thuế biến Đạo Căn của bản
thân mình thành Đạo Tâm. Nhưng không lâu sau đó, khi mà hắn giết chết người vô
tội, Đạo Tâm của hắn đã bị tổn thương, sau đó là nứt vỡ. Khiến bản thân hắn
đạo thương, đi tới chung cực cuộc đời.

Hôm nay, siêu cấp thiên tài Vân Vũ cũng như thế, hắn đã sớm thuế biến Đạo Căn
của bản thân, nhưng cái mầm mống Đạo Tâm còn non nớt của hắn, đã bị Hoàng
Thiên nhẫn tâm đánh gãy.

- Đạo của ngươi, không phải là kiếm đạo! Càng không xứng với cây kiếm này!

Nhìn thấy trạng thái của Vân Vũ, Hoàng Thiên bất giác nhếch môi cười đầy ẩn ý.
Hắn biết rõ trạng thái của Vân Vũ lúc này, hơn nữa hắn cố ý làm vậy đấy.

Thả Vân Vũ xuống, hai ngón tay kẹp Huyễn Thần Thanh Lôi kiếm của hắn khẽ run
lên rồi buông ra. Thanh kiếm rơi thẳng xuống, cắm phập vào đống đất đá đổ nát,
lôi điện lấp lánh hàn mang.

Vân Vũ quỳ phục xuống nền đất, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn nhìn về thanh kiếm
trước mắt. Rất gần hắn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới nó, nhưng tại sao
hắn lại có cảm giác xa xôi thế này, không thể nào mà chạm tới. Vì sao ư? Vì
đạo của hắn bị đánh gãy, giống như mầm cây, một khi đã đứt gãy thì mặt đất có
gần tới bao nhiêu, cũng không thể nào nào vươn tới được.

Một hồi lâu sau, Vân Vũ rốt cục đứng dậy, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cũng dần
biến mất, duy chỉ còn đôi mắt là tràn đầy phức tạp nhìn về bóng người phía
trước. Vì Hoàng Thiên mới vừa truyền âm cho hắn.

Kẻ này rốt cục là ai?

Mục đích đã thành công một nửa, Hoàng Thiên không có đi để ý đến Vân Vũ nữa.
Hắn quay sang nhìn về phía Cổ Huyền, ánh mắt lập lòe sát khí, kẻ này khi nãy
đánh lén hắn còn chưa tính, còn dám ra tay với Hàn Lâm, đây chính là muốn
chết.

Bị ánh mắt của Hoàng Thiên dán vào, Cổ Huyền dù cho có kiêu ngạo đến đâu cũng
phải rùng mình một cái, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Đùa a, khi nãy hắn đánh với Anh Vũ còn không chiếm được thượng phong, bây giờ
lại có thêm thằng biến thái này nữa thì hắn chỉ có nước ăn đòn no. Phải biết
tên này một chiêu hạ gục Vân Vũ đấy, mà Vân Vũ so với hắn không hề thua kém
chút nào.

Bất giác lui người về phía sau, hắn phải bỏ chạy thôi. Mặt mũi tuy quan trọng,
nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.

- Ha ha! Con bà ngươi thằng thái tử kia, chạy đi đâu?

Chỉ là Anh Vũ há lại để hắn rời đi dễ dàng như thế, hắn chỉ mới lui về một
bước thì thằng vô sỉ này đã xách theo Đả Thần Bổng lao tới rồi.

Bị Anh Vũ chửi như thế, khóe môi hắn giật giật không ngừng.Từ thưở cha sinh mẹ
đẻ tới giờ, có ai dám chửi hắn như thế. Phải biết bà của hắn chính là mẹ của
Cổ Ất hoàng đế, một trong những người mạnh mẽ nhất Thiên Nguyên đại lục đấy.

- Ngươi muốn chết!

Hắn không bỏ chạy nữa, tôn nghiêm của hắn cũng có giới hạn, không phải một
người như Anh Vũ có thể tùy ý sỉ nhục như thế. Hơn nữa, hắn nãy giờ để ý Hoàng
Thiên, thấy Hoàng Thiên không có ý định ra tay, nên trong lòng cũng an tâm đôi
chút. Có lẽ tên này cũng có tôn nghiêm của bản thân, không có vô sỉ giống như
hai tên huynh đệ kia, đánh hội đồng hắn.

Đúng là Hoàng Thiên không có ý định ra tay, nhưng chẳng phải vì cái tôn nghiêm
khỉ gió gì cả. Mà đơn giản vì hắn thấy Cổ Huyền này chính là một đối tượng thí
luyện rất tốt, có thể giúp Anh Vũ nâng cao kinh nghiệm về sử dụng trường côn,
còn Hàn Lâm thì có thể khai thác tiềm năng của bản thân. Nói đơn giản thì tên
này chính là công cụ thí luyện, là viên đá mài dao cho huynh đệ của hắn.

Nếu như để cho Cổ Huyền biết được suy nghĩ trong đầu của hắn lúc này, không
biết sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa. Đường đường là thái tử của Cổ Huyền Thiên
Triều, là một trong những người mạnh nhất lớp trẻ của Thiên Nguyên đại lục,
lại trở thành một công cụ rèn luyện a.

Đại chiến cứ thế nổ ra, ác liệt vô cùng. Không cần phải nói, Cổ Huyền rất
mạnh. Dù cho Anh Vũ và Hàn Lâm cùng nhau liên thủ cũng không làm gì được, chỉ
duy trì ở thế cân bằng.

Chỉ là càng về sau, Cổ Huyền càng lâm vào thế bất lợi. Bởi vì tên Hàn Lâm này
tựa như là một con ngựa ô, càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, tiềm lực
trong cơ thể đang được khai thác đến mức cực hạn.

Điều này khiến cho hắn kinh sợ không thôi, bởi vì lúc đầu hắn chỉ cần tùy ý
một đòn là có thể đánh bị thương kẻ này, nhưng bây giờ một đòn toàn lực của
hắn lại chỉ có thể bức lui Hàn Lâm mà thôi. Trong một khoảng thời gian ngắn,
lại có thể phát triển mạnh mẽ đến như thế, rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra
vậy?

Chẳng có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có những tiếng binh binh chát chát vang
lên không ngừng. Hai tên này cực kỳ vô sỉ, toàn hướng vào mặt hắn mà đánh, khi
thì trường côn, lúc thì cự phủ, cũng có khi là nắm đấm. Khuôn mặt hắn bắt đầu
xuất hiện những vết bầm tím, sưng húp. Đây tuyệt đối là sỉ nhục vô cùng, hắn
gào lên trong tức giận, đồng thời hai tên kia cũng gào lên y hệt.

Rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra? Là hắn bị sỉ nhục nên mới tức giận, hai
tên kia đánh hắn vì sao cũng gào lên tức giận như thế?

Bụp!

Trả lời cho hắn là một nắm đấm của Anh Vũ vào giữa mắt trái, đau đến tê dại.
Anh Vũ lăng không cười hê hê:

- Này thì gào, hôm nay phải đánh cho cha ngươi cũng không nhận ra luôn.

Cảm nhận trên khuôn mặt liên tục truyền đến những hồi đau nhức, Cổ Huyền gần
như chìm vào điên loạn. Hai mắt hắn đỏ ngầu như máu, hàm răng nghiến lại ken
két.

- Người hộ đạo đâu rồi? Người quản lý khu này chạy đi đâu rồi? Tại sao không
xuất hiện?

Trong đầu hắn liên tục vang lên những câu hỏi này, rốt cục là người hộ đạo của
hắn đang làm cái chuyện gì mà không ra tiếp ứng cho hắn.

Không! Người hộ đạo của hắn đang ngay trên đầu hắn đây này, cả người quản lý
của Thiên Thu Viện nữa.

Chỉ là lúc này họ đang bị một người khác ngăn cản rồi!

- Đạo hữu, chúng ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng có thể chống lại hai
người chúng ta liên thủ sao? Hơn nữa, ngươi cũng nên nghĩ cho kỹ, đắc tội Cổ
Huyền Thiên Triều chúng ta, không có được kết cục tốt đâu.

Một lão giả lớn tuổi vẻ mặt tràn đầy tức giận quát lên, lão chính là người hộ
đạo của Cổ Huyền.

Từ khi Cổ Huyền bị Anh Vũ và Hàn Lâm đánh hội đồng, lão đã muốn ra tay ngăn
cản rồi. Thế nhưng không ngờ lại bị người khác ngăn cản. Kẻ này thực lực rất
mạnh, thậm chí lão liên thủ với người quản lý Thiên Thu Viện cũng khó mà chiến
thắng được. Đành phải lấy danh nghĩa Cổ Huyền Thiên Triều ra để đe dọa, mong
đối phương sẽ phải nể mặt.

Chỉ là đối phương há lại không biết lão là người của Cổ Huyền Thiên Triều sao?
Ngay từ đầu khi mà Cổ Huyền xuất hiện thì người ta đã đoán được rồi, là người
ta không sợ mà thôi.

- Hai vị bình tĩnh a! Bọn trẻ giao lưu mà thôi, việc gì mà phải cuống lên
thế?

Người kia ngáp khẽ một cái, nhàm chán nhìn về phía lão giả hộ đạo của Cổ Huyền
và người quản lý Thiên Thu Viện. Hắn là Lâm Tam, người hộ đạo mà Lâm Thanh
Phong phái tới để bảo hộ Anh Vũ.

- Ngươi…

Cái thái độ này của hắn quả thực rất dễ làm cho người khác càng thêm tức điên
lên đấy. Hai người kia đều trợn trừng mắt, đánh người ta thâm hết cả mặt mũi,
vẫn dám gọi là giao lưu sao?

- Đừng có quá đáng, ngươi nên biết tên Anh Vũ kia nãy giờ lời lẽ thô tục, nếu
để lọt vào tai của Cổ Ất đại đế, thì dù thế lực sau lưng ngươi cũng không cứu
nổi hắn.

Tên lão giả hộ đạo bị chọc tức đến hơi thở cũng dồn dập, nghiến răng nói.

- Hừ? Cổ Ất đại đế sao? Ngươi kêu hắn tới đây, xem hắn dám đụng tới Anh Vũ
không? Các ngươi có thể xưng vương một cõi, nhưng cũng đừng quên bá chủ của
Thiên Nguyên đại lục là ai?

Lâm Tam khinh thường liếc về phía hai tên vô tri này, lời lẽ cực kỳ bá đạo.
Nếu để người khác nghe được, thì chỉ sợ sẽ nhìn hắn như người điên, tên này
đến Cổ Ất đại đế cũng không xem ra gì ư?

Lời của hắn lúc đầu còn khiến cho lão giả hộ đạo của Cổ Huyền tức giận, nhưng
suy nghĩ lại thì vẻ mặt của hắn liền cứng đờ, xuất hiện sự sợ hãi tột độ.

Đừng nói Anh Vũ kia là…

- Anh Vũ cũng không có ác ý, để nó xả giận một chút cũng tốt, các ngươi nếu
muốn sống thì đừng có can thiệp vào. Không phải ai cũng có thể đắc tội.

Nhìn thấy vẻ biến hóa trên mặt hai người kia, Lâm Tam nhếch môi cười mỉm, nhàn
nhạt nói. Khiến cho bọn hắn cơ thể hơi run lên, thậm chí da mặt cũng giật giật
từng hồi. Hôm nay Cổ Huyền nhất định ăn đòn no rồi.

Trong lúc bọn hắn trò chuyện, đột nhiên không gian xung quanh run lên không
ngừng. Nội tâm mỗi người đột nhiên rét lạnh từng hồi, tựa như một cỗ lực lượng
tà ác nào đó đang giáng thế, nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Cả ba tên cường giả,
sáu ánh mắt nhìn về lẫn nhau, đều không thể giấu được nét sợ hãi trong đó.

Điều kinh sợ nhất là rõ ràng nội tâm cảm nhận được có người xuất hiện, nhưng
mặc kệ bọn hắn có dùng phương pháp nào, cũng không thể nhìn ra được sự tồn tại
của đối phương. Đây là một cái tuyệt thế cao thủ.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, tựa như không có chuyện gì xảy
ra. Chỉ có cảm giác rét lạnh vẫn cứ thế tồn tại, khiến ba tên cường giả đều
phải câm nín, không dám nhúc nhích một chút nào.

Mà lúc này, ngay trên đầu bọn hắn. Một thân ảnh trẻ tuổi cao gầy đang lặng lẽ
phiêu phù trên không, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía chiến đấu bên dưới.

- Hóa ra đây là cách mà chủ nhân thu phục Kiếm Ma sao? Tiềm lực quả nhiên rất
khá, không trách được năm đó chủ nhân khen ngươi nhiều như thế, mong là ngươi
sẽ không làm phụ lòng của chủ nhân a.

Chỉ xuất hiện trong vòng một phút, hắn lưu lại một lời nói không đầu không
cuối rồi biến mất. Để lại ba tên cường giả thất thần ở nơi đó, vẻ mặt tái xanh
một mảng, tựa như mới từ cõi chết trở về.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #118