Chúng Ta Có Từng Quen


Người đăng: hdkien00

Vương Đình rời đi, Hoàng Thiên không còn lý do nào để ở lại U Linh Nhai nữa.
Hắn căn dặn Cố Sở một số chuyện, rồi sau đó trở về Thiên Nguyên Học Viện.

Mấy tháng trôi qua, nhưng khung cảnh của nơi này vẫn thế, chẳng có gì thay
đổi. Vẫn là cái không khí tươi mới, nhộn nhịp tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Cớ sao lòng hắn lại man mác buồn như thế, dường như cả thế giới lúc này trong
mắt hắn đều không có ý nghĩa gì nữa, chỉ có một màu ảm đạm cùng cô liêu.

Dọc đường đi, rất nhiều người nhận ra hắn. Từng lời bàn tán xì xào, từng ánh
mắt khác thường, chỉ trỏ về phía hắn. Hắn chẳng để ý, chỉ nhếch môi nở một nụ
cười bất cần, kết hợp với vết máu đen trên miệng khiến hắn càng thêm dữ tợn.

Về tới căn phòng ký túc xá, hắn nằm vật ra giường, trùm mền kín mít, hắn ngủ.

Vì bây giờ ngoài ngủ ra, hắn cũng chẳng biết làm gì.

- Ha ha! Hoàng Thiên mau dậy, ngươi trở về mà không báo cho huynh đệ gì cả.

Không biết bao lâu sau, cái giọng sang sảng của Anh Vũ làm hắn tỉnh giấc.
Chiếc mền cũng bị giật tung ra một cách thô bạo, ánh sáng bên ngoài chiếu vào
khiến hắn nhíu mày khó chịu.

- Hừ! Không báo thì ngươi vẫn biết được đó thôi. Để im ta ngủ một chút.

Quơ tay giành lại chiếc mền, hắn càu nhàu với Anh Vũ.

- Tiên sư! Thái độ gì đây hả? Còn không mau dậy, ra làm vài chén tâm sự, ta
có nhiều chuyện kể với ngươi a.

Anh Vũ há lại để yên, hắn cười tít mắt giật phăng cái chăn quăng sang một bên,
sau đó túm lấy tay của Hoàng Thiên mà kéo dậy. Hoàng Thiên rốt cục cũng phải
chịu thua, bị Anh Vũ lôi ra khỏi phòng.

Trên con đường đá quen thuộc, hai người hai tâm trạng khác nhau cứ thế bước
đi. Anh Vũ vốn là kẻ lắm miệng, giờ lâu ngày mới gặp lại huynh đệ tốt nên
huyên thuyên cả buổi, tay chân cứ khua khua không ngừng. Hoàng Thiên nào có
nghe được hắn nói gì, chỉ biết nhếch môi cười nhạt lắc lắc đầu.

Anh Vũ dẫn hắn tới khu ăn uống của học viên, tiến tới một cái đình các ven hồ,
Hàn Lâm cùng Cẩu Thủ đã đợi sẵn ở đó.

Tu sỹ từ khi bước chân vào Nguyên Đan kỳ, Nguyên lực nội ẩn vào đan, tùy thời
có thể xuất ra cung cấp năng lượng cho cơ thể. Vì vậy mà việc ăn uống thường
ngày đã trở nên không quá quan trọng như trước.

Thế nhưng nơi này vẫn thập phần đông đúc, đa phần là những học viên tu vi dưới
Nguyên Đan của Thiên Nguyên Học Viện, phần còn lại là những thành phần như bọn
Hoàng Thiên, ra đây ăn uống hàn huyên.

Gọi đại vài phần mỹ thực, cùng với vài vò linh rượu lớn, bọn hắn bắt đầu buổi
tiệc của mình. Anh Vũ vẫn thế, cứ huyên thuyên chém gió cả buổi, nước miếng
văng tung tóe. Khi thì kể về những chiến công của mình, khi thì bàn luận về nữ
nhân, lúc lại nói về chuyện tình cảm.

Hoàng Thiên chìm vào im lặng, hắn tựa mình vào lưng ghế, ánh mắt đăm đăm nhìn
ra giữa hồ. Một chén, hai chén, ba chén… chẳng biết bao nhiêu mà đếm. Linh
rượu mang hơi men xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, cay đắng và nóng cháy.

- Này này… ngươi uống gì mà khiếp thế?

Anh Vũ lúc này mới để ý đến sự khác thường của Hoàng Thiên, hắn ngưng lại câu
chuyện đang kể, ném về phía Hoàng Thiên một cái ánh mắt ngạc nhiên mà hỏi.

- Buồn thì uống thôi, cạn đi…

Nhấc lên một ly nữa, Hoàng Thiên lắc nhẹ đầu trả lời.

Anh Vũ trợn mắt nhìn, còn định nói gì đó thì Cẩu Thủ tự dưng đứng lên, giơ một
ngón tay lên lắc lắc ngăn cản. Nó đưa bàn tay nhỏ bé của mình nhấc chén rượu
lên cụng ly với Hoàng Thiên, sau đó dốc vào miệng mà uống ừng ực.

Anh Vũ ở cùng với nó bao lâu nay, tự nhiên hiểu ý của nó. Hắn vỗ bàn một cái
thật mạnh, nâng chén rượu lên nốc hết sạch hào sảng nói:

- Được! Ngươi muốn uống ta liền uống cùng ngươi.

Quăng cái chén trong tay xuống, hắn kéo Hàn Lâm đi về phía Hoàng Thiên, tiện
tay xách luôn cả mấy vò rượu tới. Cứ như thế, ba tên thiếu niên cùng một con
khỉ trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người thi nhau uống rượu.

Linh rượu là một thứ rượu đặc biệt, được đặc chế dành riêng cho tu sỹ. Cũng
giống như phàm nhân uống rượu thường, tu sỹ uống linh rượu đến một mức độ nào
đó cũng phải say.

Chẳng biết bọn hắn đã uống bao nhiêu, chỉ biết xung quanh đình các lúc này
tràn đầy vỏ rượu vỡ nát, và tên phục vụ vẻ mặt thì tràn đầy ngán ngẩm nhìn bọn
hắn thông báo đã hết rượu.

Cẩu Thủ khuôn mặt đỏ bừng như mông của nó, khóe môi lúc nào cũng nhăn lên nhe
ra hàm răng sữa trắng bóc, chẳng biết là đang cười hay làm gì nữa. Cả bàn đồ
ăn lúc này bị nó gạt phăng xuống nền, trở thành sàn diễn của mình nó.

Thân hình nó lắc lư không ngừng, nhảy nhót theo điệu nhạc đang phát ra từ cái
đồ vật kỳ quái nơi góc bàn. Thứ âm thanh này thật kỳ lạ, kết hợp với hơi men
trong cơ thể làm cho người ta xuất hiện một cảm giác bay bay, phiêu diêu đến
khó tả.

- Nàng đến bên ta, cuộc đời ta cuồng dại

Nàng rời xa ta, đường còn lại cô liêu

Nâng chén tiêu sầu, sầu chẳng dứt

Thủ nhớ hầu yêu, “thủ” thật nhiều.

Khung cảnh vẫn cứ bay bổng như thế cho tới khi con khỉ này đọc lên mấy câu thơ
của nó. Cái mông dưới lớp quần đùi hoa mẫu đơn không ngừng ngúng nguẩy, lắc
trái lắc phải. Một hồi sau, hai tay nó ôm lấy hạ bộ, sau đó ngửa người ra mà
lắc, giống như nó đang nhảy điệu nhảy khiêu dâm của Hầu tộc vậy, trông cực kỳ
biến thái.

Rồi nó cúi gập người xuống, chổng mông lên trời mà nhún, hai bàn tay vỗ vào
mông bành bạch theo điệu nhạc, vẻ mặt đê mê hưởng thụ cực kỳ bỉ ổi. Cuối cùng,
nó lột chiếc áo choàng bằng vải bố ra mà quay quay một hồi, sau đó nằm ngửa ra
bàn mà cười ha ha như một con khỉ điên.

Ba người Hoàng Thiên trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, liền bị nó nhảy lên tát cho
mỗi tên một phát đau điếng. Rồi nó lại ngửa mặt lên trời mà cười đắc ý, lúc
này đây tựa như chẳng phải Hoàng Thiên có chuyện buồn nữa mà trở thành nó buồn
vậy.

Anh Vũ xoa xoa mặt căm tức, nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ vô cùng, chậm dãi ứng
thơ:

- Thủ nhiều? thủ được bao nhiêu?

Sức tàn lực kiệt cô liêu muôn đời.

Cẩu Thủ cười ha hả nấc lên vài cái, sau đó loạng choạng đi lại gần Anh Vũ,
vươn tay vỗ vỗ vai hắn, lấy một vẻ mặt bề trên mà ngâm:

- Ta đây chẳng trách kẻ vô tri

Đã yêu bao giờ biết tình si

Tựa như sỏi đá lòng vô cảm

Làm sao biết được cỏ sầu bi.

Anh Vũ lúc này triệt để câm lặng rồi, hắn nghiến răng ken két vì tức giận,
giang tay táng cho con khỉ điên này một cái say sẩm mặt mày.

Cẩu Thủ lăn lộn mấy vòng trên bàn, nhưng lại bật ra tiếng cười. Tiếng nhạc xập
xình lần nữa vang lên, nó lại hòa mình vào điệu nhảy kỳ quái, điên dại đến tột
cùng.

Nhìn những người bạn của mình đang say khướt như ma men, nhìn Cẩu Thủ cùng Anh
Vũ vô sỉ đang phá phách. Lần đầu tiên trong ngày, Hoàng Thiên bật ra một nụ
cười vui vẻ. Cuộc đời của hắn thực may mắn, vì hắn vẫn còn những người huynh
đệ bên cạnh, hiểu hắn, buồn cùng hắn, vui cùng hắn. Chí ít… hắn không còn thấy
bản thân cô độc nữa.

Sáng sớm hôm sau, khi hắn tỉnh dậy thì thấy cả bọn đang nằm vật vã trên
giường, mùi rượu nồng nặc khắp phòng. Cũng chẳng nhớ được bọn hắn về phòng
bằng cách nào nữa.

Suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhớ ra hôm nay có tiết học, vội vàng tát cho mỗi
tên một cái khiến chúng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Sau một hồi vệ sinh sửa soạn
thì bá vai bá cổ nhau đi tới giảng đường.

Hàn Lâm thiên phú không nổi bật, nên đáng lẽ phải theo học tại lớp bình thường
mới đúng. Nhưng sau khi Anh Vũ trở về liền năn nỉ cùng huyên thuyên không dứt,
khiến Lâm Thanh Phong đành phải mặt dày sắp xếp cho hắn được theo học lại lớp
siêu cấp thiên tài.

Còn về Anh Vũ thì không cần phải nói, chưa kể tới lai lịch kinh khủng của bản
thân thì với linh căn của hắn hiện tại cũng quá đủ để được vào học tại nơi
này.

Thành ra ba huynh đệ bọn hắn lại được học chung cùng lớp, cùng giảng đường.

Bên trong giảng đường, mọi thứ vẫn thế, tiến lại chiếc bàn gỗ quen thuộc, tự
dưng trong lòng Hoàng Thiên có chút nhoi nhói. Chính nơi này, cách đây không
lâu có người ôm hắn, có người nói sợ phải rời xa hắn, có người nói muốn ở bên
cạnh hắn.

Giờ đây mọi thứ đều tan biến, tựa như cơn gió thoáng qua, chỉ để lại sự lạnh
lẽo cô đơn trong tâm hồn. Hắn lặng người đi trong nỗi nhớ, mặc kệ xung quanh
là tiếng ồn ào náo nhiệt của đám học viên.

Hắn nghỉ học khá lâu, trong lớp cũng xuất hiện thêm nhiều gương mặt lạ lẫm, có
lẽ là những học viên thiên tài nhập học chậm. Không hiểu vì sao, ánh mắt của
mọi người xung quanh đều tập trung về phía hắn, nhỏ giọng đàm luận.

Bất giác giật mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Một thân ảnh đang
chầm chậm tiến về phía hắn, kéo theo muôn vàn ánh mắt.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người cao gầy nhưng không thiếu phần nóng
bỏng, mái tóc đen nhánh tựa như thác chảy xõa dài xuống hông càng tôn lên một
vẻ đẹp vũ mị.

Nàng là Lan Nhi.

Tiến về phía trước bàn của Hoàng Thiên, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tò mò
cùng khó hiểu. Đây chính là tên thiếu niên độc ác mà mọi người thường nhắc tới
sao? Hắn rất xa lạ, trong ký ức của nàng không có một chút gì ấn tượng về hắn
cả, nhưng tại sao ai cũng nói nàng với hắn từng quen biết, từng thân mật.

Là do có người ác ý tung ra tin đồn sao? Hay là do chính hắn nói ra để tiếp
cận nàng?

Chẳng có ai trả lời cho nàng cả, cứ suy nghĩ miên man như thế, tự dưng trong
lòng nàng xuất hiện một cỗ cảm giác khó chịu khi nhìn hắn. Nếu như thực sự hắn
là người tung ra tin đồn này, thì quả thực quá mức đê tiện.

- Ta và ngươi có từng quen biết chăng?


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #104