Người đăng: MMinh2410
"Ngươi đừng tức giận."
Đặng chưởng quầy dương dương tự đắc, cầm lấy ấm trà trên quầy nhấp một hớp.
"Mặc dù là của ta, nhưng cũng không bán rẻ cho ngươi đâu, ngươi muốn thì lấy
đủ điểm cống hiến đến đổi."
"Ta sẽ tích lũy đủ."
Trần Lâm gật đầu.
Đặng chưởng quầy đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhướn mày, thấp giọng nói:
"Nghe nói hôm qua ngươi lại bị đánh cho một trận hả?"
Trần Lâm trừng mắt nhìn lão, xoay người rời đi.
Đặng chưởng quầy ở phía sau hét lên:
"Nói chuyện với lão phu đã, không cần phải vội."
Cái này thì có gì đáng nói chứ. Đặng lão đầu rõ ràng là cười trên nỗi đau của
người khác.
Không đợi Trần Lâm rời khỏi khu Hậu Cần, phía sau thần sắc của Đặng lão đầu
đột nhiên chùng xuống, nhìn chằm chằm theo bóng của Trần Lâm, trầm giọng nói:
"Lâm tiểu tử, đến từ đâu thì về lại nơi đó đi, Thanh Vân Môn không phải là nơi
ngươi có thể ở lại, sớm muộn gì ngươi cũng bị đánh chết thôi."
Trần Lâm đột nhiên dừng lại, cũng không xoay người, thấp giọng thở dài:
"Ta không có chỗ để đi."
Dứt lời, liền rời khỏi khu Hậu Cần.
Hai tay Đặng chưởng quầy cầm lấy ấm trà, thở dài:
"Thật là, sao cứ phải làm khổ mình vậy chứ?"
Tẩy Tủy đan à….haha, lão phu làm gì có loại nghịch thiên bảo bối này chứ?
Chẳng qua chỉ là nói dối để ngươi hi vọng mà thôi, nhưng không nghĩ ngươi lại
tưởng thật.
Trần Lâm trở về căn phòng nhỏ, để cái chổi xuống, rồi mới vội vàng rời khỏi
Thanh Vân Môn.
Hắn muốn đi tới một Trấn nhỏ ở phía Tây Thanh Vân Môn. Hôm nay bất đắc dĩ lấy
một điểm cống hiến đổi lấy mười lượng bạc là muốn mua chút lương thực. Đây
cũng là việc mà Trần Lâm vẫn làm hàng tháng.
. ..
Sau khi mang bao gạo từ tiểu Trấn trở về, Trần Lâm vội chạy thẳng một đường
đến núi hoang ngoài tông môn.
"Phù . . ."
Sau một canh giờ vội vội vàng vàng, cuối cùng Trần Lâm cũng tới chân núi, nhìn
về phía trước thì thấy núi rừng đen nhánh như một con quái vật thời tiền sử
vắt ngang giữa trời và đất, xa xăm bất tận, rừng cây xanh biếc, đất đá gồ ghề,
phong cảnh độc nhất vô nhị, ngay cả làn gió nhẹ thổi đến cũng khiến hắn cảm
giác vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
Trên núi hoang thú dữ vô kể, ngay cả những người luyện võ tu luyện thành công
cũng không phải đối thủ của số lớn bọn chúng. Vì thế những người không có công
lực đều không dám vào sâu bên trong.
Phạm vi ba mươi dặm bên ngoài vẫn coi là khu vực an toàn, qua khỏi ba mươi dặm
này thì nguy hiểm trùng trùng, càng vào sâu bên trong càng hung hiểm.
Trần Lâm cũng chỉ là muốn tìm chút thảo dược giá trị thấp nên cũng không cần
đi vào quá sâu, vì thế không phải lo ngại an toàn cho bản thân.
Trong lộ trình một canh giờ, Trần Lâm cũng không hề nhàn rỗi, hắn luôn cố gắng
nhớ lại những thảo dược mà trước đây khi vào núi đã từng nhìn thấy, lúc đó
không biết nên đương nhiên không hái về, lần này đến đã có chuẩn bị thì nhất
định không thể bỏ qua.
Lần suy nghĩ này thật sự đã khiến Trần Lâm nhớ đến không ít nơi, thậm chí ngay
cả loại thảo dược chữa thương mà hắn cần cũng có một nơi sinh trưởng.
Trần Lâm vô cùng hăng hái, lập tức đi theo đường quen tiến vào núi hoang.
Sau nửa canh giờ, một cây thảo dược nấp trong bụi gai đã được thu vào trong
túi một cách dễ dàng. Khi đã có được khởi đầu tốt, những kí ức tràn lan trong
đầu Trần Lâm càng trở nên rõ nét, sau đó vừa đi vừa hái giống như một cái máy.
Đến lúc gần tối hắn đã hái được bốn cây thảo dược khác nhau.
Nơi đây dù sao cũng là bên ngoài bìa rừng, thường xuyên có người đi lại, nên
thảo dược cũng khó sinh trưởng, đa số vừa lớn lên liền bị người ta hái mất, vì
thế cho dù chỉ hái được bốn cây nhưng Trần Lâm cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Bốn cây thảo dược này đều không phải thứ mình cần, phẩm hạng cũng không cao,
chỉ là loại Phàm cấp hạ phẩm, nhưng dù sao lấy về cũng có thể đổi được ít điểm
cống hiến.
. ..
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Một đường nhảy lên, Trần Lâm cảm thấy bản thân trở nên nhẹ nhàng, thế giới
trong mắt cũng ngày càng rộng mở hơn.
Sau khi trải qua kinh nghiệm đau đớn ngắn ngủi kia, lòng hắn đã vén hết mây
đen, chỉ còn lại trăng rằm sáng ngời, rộng mở.
"Ta nhất định phải đứng vững trong tông môn và bước vào ngoại môn. Ta muốn trở
lên mạnh mẽ. . ."
"Say - nằm trên gối mỹ nhân,
Tỉnh - nắm quyền thiên hạ.
Đây mới là cuộc sống đáng mơ ước. "
Trần Lâm nhảy lên cao rồi thét lên một tiếng thật dài.
Tại thời khắc này, tinh thần và lực lượng của thiếu niên trở nên mạnh mẽ, phấn
chấn hơn rất nhiều khi xác định được mục tiêu của đời mình.
Chỉ là hắn không hề biết rằng. Một bước tới này của hắn đã đưa bản thân mình
đi xa và đứng ở chỗ cao đến mức nào đâu.
Trong rừng hoang núi thẳm.
"Cơ sở quyền pháp - Một."
Thân ảnh thiếu niên chớp động, quyền pháp gào thét truyền ra âm thanh nặng nề
của một vật bị đánh nát, vô cùng kinh tâm.
Thời gian trôi qua.
Uy lực của quyền pháp ngày càng mạnh, thậm chí có một loại ảo giác như gió lớn
vượt sóng, mưa giông sấm sét vậy. Trần Lâm luyện không ngừng, không chỉ là cố
gắng tăng hỏa hầu võ học cùng tu vi mà là tập luyện để thích ứng với sự thay
đổi mạnh mẽ của thân thể.
Sau khi thức tỉnh Trấn Hồn thì sự khôi phục của Trần Lâm cực kỳ nhanh chóng,
luyện quyền mấy canh giờ đều không thấy mệt. Chỉ là khi nào quá đói hắn mới
bắt thú rừng làm món ăn.
Nói rõ ra thì thời gian và hiệu quả trong tu hành của hắn vượt xa người
thường.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Hỏa hầu quyền pháp, tu vi, tất cả đều được tăng lên. Nhất là sau sự việc kia
thì mọi thứ đều chuyển biến rất nhanh.
Chạng vạng tối mười ngày sau.
Ầm… tạch!
Thiết quyền rít gào chấn vào một gốc cây to bằng chén cơm làm cho nó vỡ nát,
mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Nhất thời bụi đất tung bay, mấy con thú hoảng sợ bỏ chạy.
"Chỉ một quyền đã đánh nát cây gỗ to bằng chén cơm, ‘Cơ Sở Quyền Pháp’ đã đạt
tới đại thành rồi."
Ở giữa đám bụi gỗ, thiếu niên nhắm mắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Trải qua
mười ngày khổ tu không ngừng, ‘Cơ Sở Quyền Pháp’ của hắn cũng đạt đến cảnh
giới đại thành!
Bình thường thì quyền pháp võ học, chia thành bốn cảnh giới: Nhập Môn, tiểu
thành, đại thành, và đỉnh phong.
Mỗi một môn võ học, dù là võ học cấp thấp mà nếu tu luyện đến cảnh giới đại
thành đều có uy lực không tầm thường.
Huống chi ‘Cơ Sở Quyền Pháp’ được xem là loại dễ học khó tinh, càng về sau uy
lực càng lớn. Đối với môn quyền pháp này, lúc nhập môn và tiểu thành thì uy
lực có chút không bằng nhưng võ học đồng cấp khác nhưng khi đạt đến đại thành
thì uy năng sẽ tăng vọt!
"Thực lực của ta hiện nay thì cho dù chiến một trận với ‘Dịch Cốt tầng sáu’
cũng chưa chắc đã bại."
Trần Lâm nhắm mắt, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ trong thân thể. Lúc này, không
chỉ Cơ Sở Quyền Pháp đột phá mà ngay cả tu vi cũng đạt đến Dịch Cốt tầng bốn
đỉnh phong rồi.
Hôm nay nắm đấm và lực chân của mình dường như lớn hơn trước kia rất nhiều. Từ
biên độ đong đưa của người và âm thanh truyền ra có thể so sánh một cách rõ
ràng. Hơn nữa, theo thời gian, máu thịt của mình, xương cốt của mình cũng có
cảm giác tê dại, nóng rần.
Cảm giác này rõ ràng là từ trong kinh mạch truyền đến. Khí cảm mới được sinh
ra từ sáng sớm đã dần trở nên rõ ràng, không ngừng chuyển động trong cơ thể.
Dịch Cốt tầng bốn bắt đầu, sinh ra khí cảm, có thể rèn luyện kinh mạch trong
cơ thể. Cảm giác ấm áp tê dại đó là do kinh mạch được khai thông.
Tu luyện mãi cho tới giờ lên đèn, Trần Lâm mới thỏa mãn dừng lại.
Thi triển quyền cước lâu như vậy nhưng lại không thấy mệt mỏi, ngược lại tinh
thần phấn chấn, hứng khởi vô cùng. Sau khi có được Ngạo Cốt Kim Thân, dường
như thể lực của mình tăng lên không ít.
Hôm nay đi bộ hai mươi dặm cũng không mệt, đấm thân cây như thế mà thấy nhẹ
như không.
E là chỉ khi nào tu luyện bằng Trấn Hồn Ấn mới có thể khiến cho mình thực sự
có cảm giác áp lực. Nghĩ tới cảm giác khi tôi luyện quyền pháp sáng nay, Trần
Lâm bất giác cảm thấy run run. Cái cảm giác như trời đất đè lên người thật là
vô cùng khó chịu.
Nhưng có áp lực mới có tiến bộ, hiện tại ngay cả áp lực cũng không có thì làm
sao có thể tu luyện được.
Tiềm lực của con người đều do bức mà ra, người luyện võ muốn trưởng thành càng
phải như thế. Từng bước bức bách tiềm lực của bản thân, từ từ vượt qua giới
hạn của chính mình, như thế thực lực của mình mới có thể tăng lên.
Nhưng hiện tại mình đã đánh nhiều quyền như vậy, tung cước nhiều như vậy, cảm
giác mệt mỏi đều không có, vậy thì làm sao có thể đạt tới cực hạn của mình, và
làm sao để bức bách tiềm lực?
Vừa lơ đãng nhóm lửa nấu cơm, Trần Lâm vừa suy tư làm thế nào để mình cảm thấy
áp lực. Việc này nếu để người khác biết chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười.
Trên con đường tu luyện, các võ giả đều ước được nhẹ nhàng thoải mái một chút,
nhưng hiện tại Trần Lâm chỉ muốn bản thân mình bị ngược đãi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách gì hay. Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ
điều kiện kinh tế của bản thân theo không kịp. Có rất nhiều đan dược có thể
phụ trợ việc tu luyện ở Khai Mạch cảnh, ngoài đan dược ra còn có một vài
phương pháp ngoại lực khác. Nhưng căn nguyên của tất cả những thứ này đều nằm
trong một chữ - tiền.
Ở Thanh Vân Môn, tiền có nghĩa là điểm cống hiến, Trần Lâm đáng thương chỉ có
mười hai điểm cống hiến. Thật là lực bất tòng tâm mà.
. ..
Thời gian trôi qua, Trần Lâm cảm thấy trong cơ thể của mình bắt đầu có sự biến
hóa.
"Chuẩn bị đột phá rồi."
Trong lòng hắn hiểu rõ, lại sau 10 ngày tu luyện, Trần Lâm đã muốn đột phá.
Trong lòng hắn có tư tưởng, mình phải trở thành một Võ giả, thì mới có thể
giải quyết được hết được tất cả mọi chuyện.
Giả sử như bây giờ mình có đủ thực lực, thì không ai có thể làm khó mình cùng
với mẫu thân của mình. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, thực lực đều quan
trọng, chỉ là kiếp trước với kiếp này, quan niệm thực lực không giống nhau mà
thôi.
Ở kiếp trước quyền lực, tiền tài được coi là thực lực. Còn ở kiếp này, Võ giả
là thực lực tuyệt đối.
Đối với việc 20 ngày có thể đột phá Dịch Cốt tầng năm, Trần Lâm tựa như có cảm
giác mình luyện rất nhanh, trong khi đó thì người bình thường mất năm năm,
cũng khó có thể trở thành một võ giả Khai Mạch tầng năm. Nếu bây giờ biết Trần
Lâm sắp bước vào cảnh giới này, nhất định là sẽ khiến nhiều người tức giận.
Thời gian tiếp tục trôi qua, quanh thân Trần Lâm đột nhiên xuất hiện năm cỗ
khí tức huyền ảo đồng thời tuôn ra đột ngột, phân ra làm hai dòng, một dòng
chảy vào bốn Mạch, một dòng ở giữa chân mày, mà xung quanh người Trần Lâm còn
xuất hiện thêm một quầng sáng màu vàng nhẹ nữa, hai dòng khí chuyển động ẩn
hiện quanh thân thể như là thái cực Âm Dương.
Bây giờ Trần Lâm tựa như đắm chìm tại vào một trạng thái huyền diệu.
Vù vù...
Hai dòng khí dừng lại, sau đó tiêu tán thu hồi vào trong cơ thể, đồng thời,
quanh thân Trần Lâm xuất hiện một cỗ khí thế, toàn bộ cơ thể của hắn có vẻ
mạnh hơn rất nhiều.
Trong cơ thể, Trần Lâm có thể cảm nhận được, khí trong toàn thân đột nhiên
tăng thêm, sau đó tựa như là có sức lực đè ép lên cơ thể rất lớn, đồng thời
trong đầu tại tựa như là có một năng lượng nào đó đang bay ra. Sau đó Trần Lâm
cảm thấy mình thật yên tĩnh, loại cảm giác này thật là kỳ diệu.
Mạch thứ năm - Mở!
"U u. . . "
Trần Lâm nương theo Ngũ Mạch dồn khí thật sâu, sau đó thở ra một ngụm trọc
khí, nhìn chăm chú vào mặt ao, thì thầm nói:
"Ta đột phá rồi."
Trần Lâm vô cùng vui sướng, trong lòng càng ngày càng mong đợi với tương lai.
Tính ra có được Ngạo Cốt Kim Thân chẳng qua chỉ mới vài ngày, nhưng đã đột phá
hai lần, tốc độ tu luyện này quả thực là không gì sánh bằng. Đó là vẫn còn có
sự hạn chế về thời gian tu luyện, chứ nếu như thường xuyên tu luyện thì tốc độ
sẽ nhanh đến mức nào?
Trần Lâm tự mình nghĩ cũng thấy có chút líu lưỡi không ra lời.
Nhưng dù sao Khai Mạch Cảnh - Dịch Cốt Kỳ cũng chỉ là giai đoạn căn bản của
người luyện võ, đương nhiên là tu luyện khá nhanh, sau này cùng với sự tăng
lên về cảnh giới thì việc nâng cao tốc độ e là sẽ chậm lại.