Người đăng: MMinh2410
Phù… phành phành…
Nắm đấm mang theo tiếng rít gào, chấn động mãnh liệt, uy lực kinh người.
Trần Lâm vừa mới vung ra mấy quyền liền cảm thấy không đúng.
Trong lúc hô hấp, khí huyết trong cơ thể dâng trào, mạnh mẽ không thôi, vừa
xuất ra một quyền, ít nhất phải đến bốn năm trăm cân lực lượng.
"Ồ!"
Trần Lâm hơi giật mình, hai nắm quyền trên tay giống như hai đoàn ánh lửa
cương liệt, gào thét kinh người.
Phành rắc rắc…
Một quyền nện trúng đại thụ trước mặt, cành cây thô bằng nắm đấm lập tức bị
gãy thành vài đoạn.
"Không đúng! Đây không phải là lực lượng của Khai Mạch tầng ba, chẳng lẽ…"
Trái tim Trần Lâm nhảy lên.
Để nghiệm chứng phỏng đoán của mình, hắn hít sâu một hơi, vận đủ khí lực, thúc
dục khí huyết, hung hăng giẫm mạnh lên mặt đất một cái.
Phành oành…
Mặt đất chấn động, lớp đất nứt vỡ ra từng mảng, khiến cho chân của Trần Lâm
lún xuống nửa tấc.
Vẻ mặt hắn tràn đầy vui sướng, lại một chưởng bổ trúng tảng đá lớn nặng hơn
mười cân trước người, tảng đá lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Loại lực lượng này, tuyệt đối không phải Khai Mạch tầng 3 có thể sánh được.
"Dịch Cốt trung kỳ… Ta đã đột phá Khai Mạch tầng bốn!"
Trần Lâm cuồng hỉ, nhắm mắt lại, cảm nhận khí huyết cường đại trong cơ thể.
Hắn vốn cho rằng, muốn đột phá Khai Mạch tầng bốn, còn phải mất một hai năm
nữa, chẳng ngờ ngủ một đêm thì đã nước chảy thành sông, thăng cấp.
Khí cảm! Không ngờ mình đã sinh ra khí cảm.
Tin vui trọng đại này làm Trần Lâm vô cùng phấn khởi. Từ lúc vào Thanh Vân Môn
cho đến nay, mất ba năm để luyện tới Khai Mạch tầng ba, nhưng hôm nay chưa tới
nửa canh giờ khai triển võ thuật quyền cước lại đột phá được.
Dịch Cốt Kỳ tổng cộng có chín tầng, dùng để luyện thân thể, ba tầng đầu chỉ là
luyện cho cơ thể cường tráng, không có gì đặc biệt cả, nhưng sau khi luyện đến
tầng thứ tư, bên trong kinh mạch sẽ tạo ra khí cảm.
Chỉ khi tạo ra khí cảm, mới có thể luyện bước kế tiếp.
Tuy rằng lúc này đã có khí cảm, nhưng trong cơ thể vẫn chưa có chân khí, chỉ
khi nào đạt đến Dịch Cốt tầng bảy, hay còn gọi là Khai Mạch tầng bảy, trong cơ
thể mới tạo ra chút ít chân khí, mãi đến khi kết thúc Dịch Cốt tầng chín (Cửu
Mạch Thành Hình), nguyên khí sơ khai đả thông trời đất, đột phá đến Uẩn Khí
cảnh, thì mới thực sự có được chân khí của chính mình.
Uẩn Khí Cảnh mới chỉ là bước khởi đầu của người luyện võ. Là cảnh giới của nội
công thượng thừa, tùy ý mà dẫn khí tới mọi nơi trong cơ thể mà cũng được vô
bệnh, trường thọ.
*Uẩn Khí : Chứa Khí.
Mọi thứ trong Dịch Cốt Kỳ đều là bước cơ bản ban đầu giúp ích cho sau này.
Bước cơ bản này không hề cố định theo khuôn mẫu, sẽ được tăng cường theo thực
lực của mỗi cá nhân, gân cốt da dẻ sẽ được tôi luyện liên tục, mãi cho đến khi
đạt tới đỉnh điểm.
Mà cho đến giờ phút này chẳng qua Trần Lâm cũng chỉ mới đạt tới Dịch Cốt Kỳ
tầng bốn mà thôi. Vừa có được khí cảm, đối với người khác thì chẳng đáng là
gì, nhưng đối với Trần Lâm mà nói, thì đây quả là một tin tuyệt vời.
"Khụ . . . khụ!"
Tâm trạng kích động, Trần Lâm không kìm được hơi, liên tục bị sặc.
Một cỗ khói đen bẩn thỉu và hôi thối bị đẩy ra ngoài theo hơi thở từ trong
miệng Trần Lâm, bay thẳng xuống đất, cuộn một lớp bụi. Sau khi phun ra, hắn
cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngũ quan và lục cảm trở nên nhạy bén hơn rất
nhiều.
"Đây là tạp chất từ khi sinh ra đến nay sao?" Trần Lâm kinh ngạc vô cùng.
Khi vừa bước vào một tầng thứ mới, cơ thể sẽ tự động đẩy tạp chất ra khỏi cơ
thể sau mỗi lần tấn thăng. Trước đây Trần Lâm cũng đã trải qua chuyện như vậy,
nhưng đều không bằng lần này.
. ..
Ăn qua loa chút gì đó, Trần Lâm mới cầm chổi lên làm công việc của một tiểu tư
quét dọn.
Mặc dù hắn là tiểu tư quét dọn của Thanh Vân Môn, nhưng cũng không cần phải
quét dọn hết toàn bộ nơi này. Khu vực hắn phụ trách chẳng qua cũng chỉ bằng
một phần mười của Thanh Vân Môn mà thôi. Cho nên việc quét dọn cũng không đến
nỗi mệt nhọc, về cơ bản trong vòng khoảng một canh giờ là có thể hoàn thành.
Trịnh Nhã Uyên đứng ở ngọn cây giám sát mọi hoạt động của các đệ tử Thanh Vân
Môn ngày hôm nay, vô tình nhìn thấy Trần Lâm đang quét dọn, không thể không
cảm thấy kỳ quặc. Hôm nay rõ ràng hồn vía của Trần Lâm để ở đâu, cũng không
biết đang nghĩ gì, mà quét mỗi một chỗ hơn nửa canh giờ không chịu rời bước,
làm khoảnh đất đó sạch sẽ láng bóng, e là một con muỗi có lỡ rơi xuống đất
cũng bị trẹo chân.
"Người này…"
Trịnh Nhã Uyên có chút dở khóc dở cười.
Đúng thật là Trần Lâm đang suy nghĩ. Hôm qua có được cơ duyên lớn như vậy, hắn
phải suy nghĩ thật kỹ cho tương lai của mình.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không phải là cách hay, chỉ có một buổi sáng để
quét sân, còn lại thời gian mình nên làm gì đây.
Trong lúc đang suy nghĩ, phía sau lưng có tiếng bước chân vội vã chạy tới.
Trần Lâm vội vàng tránh ra, nào biết đối phương cũng tránh qua, thế là đụng
vào nhau.
Riêng hắn chẳng hề hấn gì, người chỉ hơi chao đảo một chút, nhưng người bị hắn
đụng phải, lại cảm thấy như đụng vào một tấm thép, la 'oái' một tiếng rồi ngã
nhào xuống đất, da thịt đã tê rần lên.
Trần Lâm như hoàn hồn lại, áy náy nhìn đối phương:
"Vị sư đệ này, ngươi không sao chứ?"
Người đó vẫn đang tức giận, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Trần Lâm, cái tên cứ
năm ngày lại bị mọi người đem ra bắt nạt cho hả giận, lập tức cơn giận cũng
tiêu tan. Nổi giận với hạng người này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa chuyện
này cũng có phần lỗi của mình.
Vội vàng xua tay nói:
"Không sao, không sao!"
Vừa nói vừa đứng lên, vội vàng chạy đi.
Trần Lâm hỏi:
"Sư đệ vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu thế?"
Người đó cũng không quay đầu lại, tiếng nói từ xa vọng lại:
"Thì đi tới Khu Hậu Cần chứ còn đi đâu được nữa?"
Nghe y nói vậy, Trần Lâm mới chợt nhớ ra, hôm nay đã là mùng tám rồi. Mùng tám
hàng tháng là ngày tông môn phát cống hiến của tháng trước!
Cho nên hàng tháng, cứ vào ngày này, phòng hậu cần của tông môn vô cùng náo
nhiệt. Mọi người đổ xô đến đây, để xem tháng trước đã được bao nhiêu cống
hiến, cống hiến nhiều thì tự nhiên sẽ được đổi lấy linh đan diệu dược, thần
binh bảo giáp, võ điển bí tịch để nâng cao thực lực của mình. Cho nên cứ đến
ngày này, các đệ tử Thanh Vân Môn đều rất háo hức.
Có người vui mừng, thì cũng có kẻ buồn rầu. Và Trần Lâm chính là kẻ buồn rầu
này.
Giật mình đứng yên tại chỗ, Trần Lâm bấm ngón tay đếm, mặt mày thì ủ rủ. Điểm
cống hiến có được của tháng trước thì cũng thảm thương như mọi khi thôi.
Quét dọn có thể kiếm được mười điểm cống hiến, nhưng mà tháng trước bị khiêu
chiến sáu lần, cả sáu lần đều bị thua! Mỗi trận thua thì bị trừ một điểm cống
hiến. Bây giờ tính ra mình chỉ thu được bốn điểm cống hiến mà thôi.
Thật là…thật là khiến cho người ta không biết phải làm sao.
May mà bây giờ mình chỉ là đệ tử thí luyện, thân phận thấp nhất trong Thanh
Vân Môn, bị đánh bại thì cũng chỉ trừ một điểm cống hiến mà thôi. Nếu là đệ tử
phổ thông, bị đánh bại một lần thì bị trừ hai điểm, há chẳng phải là phải tự
bù tiền vô đó sao!
Nghĩ đến đây, Trần Lâm lại thấy mình thật may mắn.
Tuy con muỗi có nhỏ đến mấy thì nó vẫn có thịt. Bây giờ mình đang thiếu thốn,
chỉ mong sao số điểm cống hiến đó có thể đủ sống hết tháng này.
Không chần chờ gì nữa, hắn vội vàng quét nhanh quét tháo.
Đến giữa trưa, cuối cùng Trần Lâm cũng đã làm xong, hắn xách theo cây chổi đi
thẳng về hướng phòng Hậu Cần.
Đợi cho hết buổi sáng, bây giờ khu Hậu Cần im ắng vô cùng, có thể giăng lưới
bắt chim ấy chứ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Lâm không đến vào buổi
sáng. Buổi sáng đến đây phải xếp hàng, thật là phiền toái.
Thản nhiên đi vào quầy tiếp thị. Bên trong quả thật thanh tĩnh, chỉ có một lão
đầu đang ngủ gật ở phía sau quầy.
Lão đầu chính là chưởng quầy của Khu Hậu Cần này, khoảng năm mươi sáu mươi
tuổi, tóc chưa bạc lắm, có khuôn mặt hiền hòa, xem ra là người không sát hại
sinh linh vô tội, nhưng Trần Lâm biết ông ta là một cao thủ thật sự.
Đã từng có một đệ tử ưu tú của Thanh Vân Môn hỗn láo trong quầy của lão, liền
bị vị chưởng quầy này đánh cho văng ra hàng chục mét, suýt nữa là mất mạng.
Lúc đó Trần Lâm cũng có mặt, từ đó về sau, hắn mới biết thực lực của lão đầu
này thật khó lường.
Hắn bước về phía trước, thấy lão đầu này đang ngủ say, tiếng ngáy khò khò,
miệng thì không ngừng chậc chậc, chốc chốc nở một nụ cười dâm đãng.
Cái lão này! Không biết đang mơ đến cái gì đây!
Trần Lâm không lấy làm ngạc nhiên, cầm cây chổi gõ vào quầy bàn mấy tiếng, gọi
khẽ:
"Đặng chưởng quầy!"
Ông lão họ Đặng, tên gì thì Trần Lâm không biết, từ trước đến giờ đều gọi lão
ta như vậy.
Vài tiếng soạt soạt vang lên, quấy rầy giấc mơ đẹp của ông lão. Mở mắt dậy,
đợi sau khi nhìn rõ là Trần Lâm, mặt lão ta lập tức cau lại, như gặp phải đống
phân.
"Đệ tử thí luyện . . . Lâm tiểu tử?"
Đặng chưởng quầy trợn mắt nhìn:
"Tại sao buổi sáng không đến?"
Trần Lâm điềm đạm, từ tốn nói:
"Buổi sáng người nhiều, bây giờ đúng lúc yên tĩnh!"
"Quấy rầy giấc mơ đẹp của ta, thằng nhóc nhà ngươi có biết thế nào là kính già
yêu trẻ không?"
Trần Lâm cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng nói :
"Như mọi lần!"
"Được."
Đặng chưởng quầy cũng không bắt bẻ Trần Lâm, từ quầy lấy ra mười lượng bạc đặt
ra trước mặt hắn, sau đó lấy sổ sách ra ghi lại.
Trần Lâm đem bạc cất kỹ, mở miệng hỏi:
"Hiện tại ta có bao nhiêu điểm cống hiến?"
Đặng chưởng quầy trợn mắt:
"Mỗi tháng ngươi tiết kiệm được bốn điểm cống hiến, mỗi tháng tốn một điểm đổi
lấy mười lượng bạc, chỉ còn ba điểm. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới tích lũy
được mười hai điểm cống hiến. Thế nào, muốn mua một lọ Cao à?"
"À không, ta chỉ hỏi vậy thôi."
Trần Lâm xua tay, lẩm bẩm nói: mới được mười hai điểm à.
Điểm cống hiến như vậy, ngay cả việc đổi lấy một cây thảo dược có giá trị cũng
không đủ.
Sắc mặt của Đặng chưởng quầy trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
"Lâm tiểu tử, ta biết ngươi muốn Tẩy Tủy đan đó để nâng cao tư chất, nhưng
ngươi cứ tích lũy như vậy thì tích lũy đến lúc nào chứ?"
"Miễn sao có thể tích lũy đủ không phải sao?"
Trần Lâm khẽ cười một tiếng.
"À. . ."
Đặng chưởng quầy không có gì để nói, thầm nghĩ cứ theo tốc độ tích lũy của
ngươi như vậy, đợi ngươi tích lũy đủ, lão phu cũng chết được trăm năm rồi.
"Tuy nhiên, Đặng chưởng quầy, ta có một việc khó hiểu."
Trần Lâm nhíu mày.
"Nói!"
Lão làm bộ như số ngươi gặp may, hôm nay tâm tình của ta tốt.
"Đan dược quý như Tẩy Tủy đan sao lại xuất hiện ở phòng Hậu Cần? Hơn nữa lại
không bị người khác đổi đi?"
"Ha ha…"
Đặng chưởng quầy cười khẩy:
"Bởi vì đan dược này là bảo bối của lão phu, những người khác không hề biết."
"À, là của lão sao?"
Trần Lâm ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ Tẩy Tủy đan là đan dược của Thanh Vân Môn,
hóa ra là của lão ta, không trách lão lại ra giá trên trời thế.