Tiến Triển Cực Nhanh (một)


Người đăng: MMinh2410

"Chất liệu của hình xăm này chẳng lẽ lại… là Trấn Hồn thạch!"

Trần Lâm vừa dứt lời, thiếu chút nữa dọa chết mình.

Trấn Hồn thạch à! Nhưng đó chính là nghịch bảo trong truyền thuyết.

Chỉ có nơi có hàng tỉ âm hồn tụ tập, cửu âm vực sâu không thấy mặt trời, hấp
thụ vô số tinh linh mới có cơ hội hình thành kỳ dị thạch.

Lời đồn đại xưa nhắc đến chính là thứ này.

Một khối hắc thạch cỡ một tấc vuông, vùi trong lớp lớp bùn lầy, sinh linh
không thể đến gần, cỏ cây cũng không thể sống nổi!

Lời này có chút hơi hướng khuếch đại, một khối Trấn Hồn thạch lớn cỡ một tấc
vuông làm sao có thể chôn vùi dưới hàng vạn hàng vạn dặm đất đai? Nhưng quá
trình hình thành của loại đá kỳ dị này quả thật tàn nhẫn tanh mùi máu. Bất cứ
sinh mạng nào tới gần chung quanh, đều sẽ chết ngay lập tức.

Mà thời gian hình thành của nó cũng vô cùng dài, nhanh thì mấy ngàn năm, lâu
thì trên vạn năm.

Quá trình hình thành tạm thời không truy cứu đến, nhưng một khi Trấn Hồn thạch
được hình thành, đó chính là báu vật không gì bằng.

Bởi vật này có sức mạnh rất kỳ lạ, nó có thể dung nhập được vào cơ thể người,
còn có thể mở ra một không gian đặc biệt từ bên trong, không gian này có thể
to có thể nhỏ, dùng để cất giữ đồ đạc thì không gì tốt hơn.

Mặc dù Trần Lâm chỉ là đệ tử thí luyện của Thanh Vân Môn, thân phận hèn mọn,
nhưng kiến thức cũng không hề kém, huống hồ truyền thuyết Trấn Hồn thạch lại
được lưu truyền nhiều năm như vậy, bất cứ ai cũng từng được nghe qua.

Lúc vừa nhìn thấy một viên đá trong không gian đen, Trần Lâm vẫn không ngờ tới
điều này. Nhưng bây giờ thấy mình có thể triệu hồi nó ra khỏi cơ thể, lại liên
tưởng đến bộ Khô Lâu Kim Thân thoát ra từ trong vòng xoáy, làm sao có thể
không nhận ra chất liệu của Hoa Văn?

Không phải chu sa như trên trán Võ Tắc Thiên mà chính là Trấn Hồn Thạch!!

Trần Lâm mồ hôi đầm đìa.

Trấn Hồn thạch này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sớm đã tuyệt tích hậu thế.
Nhưng không ngờ mình lại có thể gặp được một khối!

Giá trị này… không thể lường được!

Việc này nếu lan truyền ra ngoài, đừng nói một cái Thanh Vân Môn hèn mọn, ngay
cả Chấn Võ Vương Triều, e rằng cũng bị người ta san bằng trong một đêm.

Trần Lâm không kìm được cảm giác nóng bỏng trên tay, trong lòng kinh hãi hết
sức, cũng không quên lau mồ hôi. May là vật này có thể thu vào trong cơ thể,
bằng không phiền toái to rồi.

Thân mang nghịch bảo như thế, Trần Lâm cũng không dám không cẩn thận. Hắn vội
vàng như ăn trộm đóng cửa lại, trốn trong nhà mà tim đập thình thịch.

Trần Lâm vô cùng hưng phấn, rồi lại lo sợ bất an.

Hiện tại thực lực của mình thấp như vậy, làm sao giữ được trọng bảo như thế
này bên mình đây? Tuy nói Trấn Hồn Thạch có thể thu vào trong cơ thể, không lo
nguy cơ bị bại lộ, nhưng dù sao Trần Lâm cũng cảm thấy không tự tin.

Chỉ có tu luyện, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể giữ được thứ thuộc về
mình! Nhớ tới cảnh ngộ ba năm trước đây, ánh mắt sợ hãi của Trần Lâm dần dần
tỉnh táo trở lại.

Mình vượt ngàn dặm xa xôi, lang thang vất vưởng đi tới Thanh Vân Môn này,
không phải là để tu luyện sao?

Mình đã có được Trấn Hồn Thạch, khám phá nó không chút trở ngại.

Hoa Văn thứ nhất cho mình Ngạo Cốt Kim Thân, tuy không biết rốt cuộc nó có ích
lợi gì, nhưng xem ra tuyệt đối sẽ không thấp kém. Mà bên trong không gian đen
đó, còn có nhiều hoa văn như vậy, chẳng lẽ lại chỉ có mỗi một bộ Kim Thân?

. ..

Trần Lâm đã lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng. Hắn ngồi ở mép giường, hai
ngón tay chạm vào giữa trán, xem xét tỉ mỉ từng đường nét bên trên hoa văn.

Sau khi xác định hoa văn không còn bất cứ tác dụng gì, Trần Lâm mới chậm rãi
đứng dậy. Thừa dịp đang là đêm tối hắn dứt khoát đi luyện quyền.

"Cơ Sở Quyền Pháp!"

Hai đấm của Trần Lâm như hai quả cầu sắt, vù vù xé gió, tốc độ ngày càng
nhanh. Trong bóng đêm động tác của hắn mạnh mẽ có lực, lại vô cùng trôi chảy,
thông thuận.

Chẳng qua mới luyện vài quyền, Trần Lâm cảm thấy không đúng!

"Cơ Sở Quyền Pháp" là võ học khi hắn mới gia nhập tông môn, uy lực của nó
trong võ học cấp thấp cũng có chút danh tiếng. Nhưng mà, trong hàng võ học thì
quyền này thuộc dạng dễ học khó tinh. Môn quyền pháp này nhập môn thì đơn giản
nhưng lại không có nhiều tinh diệu. Nếu muốn luyện nó có chút thành tựu thì
cần yêu cầu rất cao với thân thể, tố chất, thậm chí là nghị lực của người
luyện.

Mà khi nãy, hắn phát hiện mình diễn luyện "Cơ Sở Quyền Pháp" lại trôi chảy hơn
xưa rất nhiều, uy lực cũng tăng rõ rệt!

"Tiếp tục."

Trần Lâm tập trung tinh thần, triển khai quyền pháp, toàn bộ quá trình như mây
trôi nước chảy, liên tục không ngừng. Những chỗ khó trong chiêu thức mà hay
gặp thường ngày lại dễ dàng thực hiện.

Hô! Ầm ầm! Ầm ầm…

Trong bóng đêm, quyền pháp của thiếu niên như hoa lê đái vũ, mỗi quyền như quả
cầu sắt bay đi, vô cùng kinh người. Quanh thân hắn bốc lên nhiều lớp bụi, ẩn
trong đó là từng hồi gào rít.

"Làm sao có thể chứ !? Không những Cơ Sở Quyền Pháp đột phá tới tiểu thành, mà
hỏa hầu còn rất ổn định nữa . . ."

Chợt Trần Lâm đứng nguyên tại chỗ, khó tin mà nói. Trước giờ, hắn tập "Cơ Sở
Quyền Pháp" chỉ nhập môn mà thôi, muốn đạt tới tiểu thành cũng cần mấy tháng
nữa.

Không chỉ như thế!

Sau một lúc hắn diễn luyện quyền pháp thì cảm thấy khí huyết toàn thân càng
ngày càng mạnh mẽ, cảm giác tràn đầy sức sống.

Thường ngày, Trần Lâm diễn luyện quyền pháp nửa canh giờ thì thân thể sẽ cực
kỳ mỏi mệt, mồ hôi nhễ nhại; ấy vậy mà bây giờ diễn luyện cả canh giờ lại cảm
thấy cả người vẫn nhẹ nhàng. Sau khi thân thể dị biến thì dường như hắn không
biết mệt mỏi là gì, phương diện khôi phục thể lực vô cùng kinh người.

Một canh giờ… Hai canh giờ… ba canh giờ.

Hô! Ầm ầm! Ầm ầm ầm…

Quyền pháp của Trần Lâm ngày càng rộng mở, uy thế vô song, bản thân hắn cũng
vui vẻ không thôi.

Bất giác đã qua hết buổi tối. Nguyên buổi tối, Trần Lâm chỉ khổ luyện Cơ Sở
Quyền Pháp, khi nào đói bụng mới nghỉ ngơi một chút để kiếm đồ ăn.

Một đêm lại qua đi.

Hắn luyện Cơ Sở Quyền Pháp có cảm giác tùy tâm, đã gần đạt tới cảnh giới đại
thành rồi. Nhưng điều kinh hỉ hơn là sau một đêm khổ luyện, cảnh giới Dịch Cốt
Kỳ mà hắn kẹt đã lâu lại có dấu hiệu viên mãn rồi.

"Thật không thể ngờ ah…"

Trần Lâm hít một hơi sâu, hai tay run rẩy mở ra. Lúc này đây, hắn cảm giác
được sự tiến bộ của bản thân, nơi trái tim vang lên từng nhịp mạnh mẽ mang đến
cho đến cho hắn một niềm tin kiên định.

"Kéo dài thần lực tối cường trong huyết mạch ta, chúa tể thiên thu, khống chế
vạn cổ vĩnh hằng -- tiểu bối may mắn, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng . . .
"

Hắn nhớ lúc hôn mê, trong không gian đen kịt đã vang lên thanh âm này.

Trần Lâm lúc này đã có phỏng đoán: Trấn Hồn Ấn này, rất có thể đến từ một thần
linh nào đó thời Viễn Cổ, dưới cơ duyên xảo hợp đã dung hợp với trái tim của
mình…

Mặc dù là buổi tối, nhưng nếu hắn mở to mắt vẫn có thể chứng kiến vật thể bên
ngoài một cách rõ ràng.

Đêm đen như mực, đối với thị giác của Trần Lâm, hầu như không tạo thành bất kỳ
ảnh hưởng nào. Mắt của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ chim đang bay trên
bầu trời, cách xa vài dặm…

Buổi tối nằm trên giường, Trần Lâm cảm thấy trái tim liên tiếp nhảy lên, phát
ra từng tia ấm áp, dung nhập vào máu của mình, lan đến chỗ sâu trong thân thể.

Đắm mình trong cảm giác kỳ diệu đó, Trần Lâm dần dần chìm vào giấc ngủ.

. ..

Trước khi bình minh ló dạng là lúc màn đêm âm u nhất, mọi vật tĩnh lặng. Toàn
bộ Thanh Vân Môn đều yên tĩnh, chợt có tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót
truyền đến, đó là tiếng chim chóc muông thú thức dậy đi kiếm ăn.

Vì đã dự định từ trước nên Trần Lâm vội vàng bò dậy ra khỏi giường, ra đứng
trước căn nhà nhỏ, hai tay thả lỏng, hít sâu vài hơi rồi từ từ thả lỏng toàn
thân.

Ù ù . ..

Từng đường nét sắc sảo, đỏ rực lại hiện ra, quấn lấy hai đầu lông mày của Trần
Lâm rồi nở rộ.

Ánh bình minh bắt đầu ló dạng ở phía đông, Trần Lâm mở mắt ra, bộ võ thuật 'Cơ
Sở Quyền Pháp' đã luyện vô số lần trong đầu nên hắn lập tức vào tư thế một
cách thuần thục.

Song thủ thành chưởng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, lần lượt tay trái rồi tới
tay phải đẩy về phía trước rồi lại thu về như kéo trời đất về phía mình, chà
xát vạn vật giữa hai tay, hai chân đứng giữa trời đất vũ trụ, hít thở nhật
nguyệt cùng các vì tinh tú.

Chân trái bước ra, khoảng cách như chân trời, chân phải nhẹ nhàng di chuyển,
một bước đến nơi hoàng tuyền U Minh.

Trong lúc hít thở, sức sống tràn trề, giống như mùa xuân đến trăm hoa đua nở,
sắc xuân dạt dào, xuân qua hạ đến, mặt trời chói chang, hương sen ngào ngạt.

Gió thu hiu quạnh, trĩu quả vàng tươi, đi vào lòng người. Gió đông rét mướt,
rít lên âm ỉ, màu tuyết trắng xóa, khoác lớp áo trắng bao trùm lên vạn vật.

Sắc mặt Trần Lâm chùng xuống, chậm rãi thi triển quyền cước, cơ hồ như đang bị
tảng đá có trọng lượng hàng nghìn cân đè lên, bất luận thế nào cũng không thi
triển được.

Sau một hồi có tiếng răng rắc, da mặt Trần Lâm nhợt nhạt hẳn đi, cả người chợt
lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Tuy đã luyện trong đầu vô số lần, cũng biết bộ võ thuật quyền cước này cực kỳ
không đơn giản, nhưng hắn tuyệt nhiên không nghĩ rằng Cơ Sở Quyền Pháp này lại
huyền diệu đến mức độ này.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy, Trần Lâm cảm thấy như trời đất đang đè
lên người hắn, nhưng dưới áp lực khổng lồ này, hắn lại có thể cảm nhận được
tất cả cảm giác trong nhân gian.

Quyển 'Cơ Sở Quyền Pháp' này không phải luyện quyền cước, mà là luyện thế sự
xoay vần, sinh lão bệnh tử; luyện về chua ngọt đắng cay, hỷ nộ ái ố; luyện về
vui buồn ly hợp, âm tình viên khuyết. Trong mỗi quyền cước chậm rãi, đều chịu
ảnh hưởng từ sức mạnh của trời đất, ẩn chứa trong đó những quy tắc kỳ diệu.

Chẳng qua vừa rồi Trần Lâm cũng chỉ mới đẩy được sáu chưởng, bước được ba bước
mà thôi, vẫn chưa đạt đến một phần trăm tiến độ của 'Cơ Sở Quyền Pháp' thực sự
này thì đã thấy khó mà tiếp tục được. Tiếng răng rắc đó vang lên, thậm chí còn
phát ra từ chỗ xương cột sống, khiến cho Trần Lâm lầm tưởng xương cốt của mình
đã gãy hết rồi.

Vội vàng cảm nhận một chút, hắn phát hiện sau lưng chỉ hơi đau một chút, không
có gì lo ngại.

Trấn tĩnh lại tinh thần, hắn lại tiếp tục vào tư thế, thi triển những động tác
võ thuật quen thuộc.

Lúc nãy chưa chuẩn bị tâm lý, tinh thần hoảng hốt nên Trần Lâm vẫn chưa cảm
nhận rõ ràng lắm. Lần này đã rút ra bài học, hắn tự nhiên nín thở, tập trung
tâm trí, dồn vào đóa hoa trên trán. Nương theo những động tác chậm rãi của
quyền cước, một lần nữa Trần Lâm lại cảm nhận được ý cảnh lúc nãy, hơn nữa còn
rõ ràng hơn lúc nãy rất nhiều.

Trong lòng có một cảm giác phức tạp, không thể diễn tả được là tư vị gì. Không
những vậy, tiếp tục khai triển thì quyền cước của hắn càng ngày càng nặng nề,
dường như cả người đang chìm sâu dưới nước, vô cùng gian nan, khó mà khai
triển được.

Tiếng ken két văng vẳng bên tai, mỗi động tác đều khiến cho xương cốt trên
khắp cơ thể của Trần Lâm vang lên, âm thanh như nổ pháo, toàn thân đau buốt,
nhưng hắn lại không mảy may gì cả, kiên trì đến thời khắc này dùng hết sức
mình khai triển bài võ thuật.

Trong nháy mắt, mồ hôi nhễ nhại khắp người, tay chân Trần Lâm không ngừng run
rẩy, giống như trọng lượng của trời đất đều đang đè lên người, nặng vô cùng.

Trong lòng mách bảo hãy kiên trì lên.

Bỗng nhiên trong cơ thể có một cỗ khí nóng thoát ra, từ từ phát tán.

Lúc này cơn đau buốt khắp người đã giảm đi nhiều, tinh thần Trần Lâm phấn chấn
hẳn lên, càng giúp hắn tập trung ý chí, khai triển quyền cước.

Hắn biết cỗ khí nóng này nhất định là do Ngạo Cốt Kim Thân trong cơ thể đã
dung hòa với cơ thể rồi phát tán ra. Suy cho cùng Hoa Văn trên trán (Trấn Hồn
Ấn) và Kim Thân là bộ đôi phối hợp.

. ..

Mặt trời lên, trước căn nhà nhỏ ở nơi hẻo lánh nhất Thanh Vân Môn, một thiếu
niên mồ hôi ướt đẫm chậm rãi thi triển quyền cước luyện võ. Từ hôm nay hắn bắt
đầu khám phá con đường võ học mênh mông.

Thức thứ nhất… thức thứ hai… thức thứ ba…

Cơ Sở Quyền Pháp ở trên người Trần Lâm thi triển ra như nước chảy mây trôi, so
với lúc trước còn trôi chảy hơn.

Phù…

Hắn thu quyền thổ khí, trên mặt mang theo sự vui mừng, Cơ Sở Quyền Pháp này có
tổng cộng ba mươi hai thức, mình một hơi đánh xong, tốc độ so với lúc trước
nhanh hơn nửa phần, lực đạo cũng lớn hơn vài phần.

Sau khi đánh xong trọn vẹn bộ quyền pháp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể
càng thông suốt hơn, càng lúc càng tràn đầy, giống như muốn bốc cháy vậy.

Thịch thịch thịch thịch…

Cùng lúc đó, thanh âm nhảy lên đến từ trái tim càng ngày càng mãnh liệt.

"Lần nữa!"

Ánh mắt Trần Lâm bỗng nhiên trở nên sắc bén, lại diễn luyện Cơ Sở Quyền Pháp.

Phù…. Phành phành…

Tốc độ ra quyền và động tác tứ chi của Trần Lâm càng lúc càng nhanh, quyền
pháp như thủy triều táp vào bờ đê, liên tục không ngừng nghỉ.

Lúc diễn luyện đến lần thứ ba, tốc độ của hắn so với lúc trước đã nhanh gấp
đôi, uy lực ít nhất phải tăng vài lần.

Trong lúc hô hấp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, vốn
những bộ vị trên thân thể, ngày thường không cách nào tu luyện được, hôm nay
lại có thể chịu đựng, tẩy luyện.

"Dựa theo tốc độ này, ta thấy chỉ vài ngày nữa là có thể đột phá cảnh giới đại
thành rồi."


Ma Tâm - Chương #6