Quật Cường


Người đăng: MMinh2410

Ý nghĩa của ba mươi hai chữ này rất dễ lí giải, Trần Lâm đương nhiên hiểu.

Nhưng nguồn gốc của Hoa Văn không rõ ràng, cũng làm cho Trần Lâm có chút kiêng
dè, ngộ nhỡ đây là cạm bẫy gì đó thì sao? Nghĩ đến đây, hắn lại cười mỉa một
hồi. Hiện tại mình chẳng qua chỉ là một đệ tử thí luyện của Thanh Vân Môn, ai
lại lãng phí tâm tư đối phó với mình chứ?

Nhưng dựa vào ý nghĩa mặt chữ ẩn đằng sau mấy hàng chữ thì thấy sở dĩ hoa văn
kỳ lạ xuất hiện, e rằng có liên quan đến giấc mơ đó của mình hôm nay.

Mình đã xuyên qua được 3 năm, cái trán cũng không hề có thay đổi gì, hôm nay
lại xuất hiện một cái hoa văn, hẳn là có liên quan đến việc chuyển biến với
tâm cảnh trong giấc mơ của mình.

Chính vì sự chuyển biến của mình mới dẫn đến sự thay đổi của cái trán.

Nếu mình đã thúc đẩy sự xuất hiện của nó, vậy hình xăm này chính là ứng với
mình mà xuất hiện! Mình chính là chủ nhân của cuốn hình xăm này!

Vừa nghĩ đến đây, Trần Lâm không chần chừ nữa. Hắn nhớ rõ ràng là muốn mình
lấy máu làm dẫn. Trong lòng muốn thử xem sao nên Trần Lâm đưa tay vào miệng,
hung hăng cắn, sau đó đưa ngón tay đến giữa mi tâm.

Máu tươi nhỏ giọt rơi xuống. Lúc đầu vẫn không có động tĩnh gì. Thời gian trôi
đi, ở giữa lông mày, từng tầng từng tầng hào quang màu đỏ ma mị bắt đầu tỏa
ra. Cơ thể của Trần Lâm vốn không tốt, hôm nay lại bị thương, sau một phen
giày vò thì hơi có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, máu tươi vẫn đang chảy, hào quang trên hoa
văn cũng càng ngày càng sáng.

Thời gian kéo dài chừng mười năm phút, Trần Lâm suýt chút nữa thì xỉu ra đất,
hoa văn mới có sự thay đổi rõ ràng. Hào quang màu đỏ au dâng lên lay động một
hồi rồi lại thu lại, nhưng ở vị trí chính giữa mi tâm lại xuất hiện một vòng
xoáy nhỏ.

Ngay sau đó, trong vòng xoáy hiện ra một chút hào quang. Trần Lâm cố gắng giữ
cho đầu óc tỉnh táo, nhìn chăm chăm vào động tĩnh trước mắt.

Trong vòng xoáy, một vật tròn sáng bóng, kim quang lập lòe từ từ nhô lên.

Trần Lâm kinh hãi, trong đầu ta quả thật là có thứ gì đó. Tuy lúc quyết định
lấy máu, Trần Lâm cũng có chút kì vọng, nhưng không ngờ là có thể thành công
thật.

Nhưng lúc này, tất cả trước mắt đều nói rõ ba mươi hai chữ trên trang sách
không phải là giả.

Tích huyết vi dẫn, Kim Thân hàng lâm!

Rốt cuộc Kim Thân là cái gì? Gương mặt tái nhợt của Trần Lâm tràn đầy kì vọng.

Lát sau, khi vật tròn sáng bóng kia hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, Trần Lâm
không khỏi nuốt nước bọt. Dù hắn có tưởng tượng phong phú thế nào đi chăng
nữa, cũng không ngờ Kim Thân lại có hình dạng như vậy.

Đây là một bộ xương khô màu bạch kim bóng loáng cao chỉ chừng nửa mét, mà vật
tròn sáng bóng xuất hiện lúc trước là cái đầu của bộ xương này. Bộ xương khô
màu bạch kim cứ như vậy lơ lửng ở trước mặt Trần Lâm, khoanh chân mà ngồi, rõ
ràng là tư thế ngồi thiền. Mỗi giây xương của nó đều tỏa ra ánh sáng màu bạc,
chiếu vào căn phòng nhỏ của Trần khiến nó trở nên bừng sáng rực rỡ.

Vòng xoáy màu đỏ au trên trán dần dần biến mất, hết thảy quay về bình thường.

Trần Lâm thấy sự xuất hiện ly kỳ của bộ xương khô màu bạc, nhất thời cũng
không biết phải làm thế nào mới đúng. Dòng chữ trong đầu chỉ nói làm thế nào
để Kim Thân xuất hiện, chứ không nói sau khi xuất hiện nên xử lý như thế nào.

Nhìn rồi lại nhìn, Trần Lâm lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng là
bộ xương khô trước mặt không có mắt nhưng hắn lại cảm thấy nó dường như đang
đánh giá mình, rõ ràng nó cũng không có mồm, nhưng lại như đang cười nhạo mình
yếu đuối.

Nhận ra điều này, Trần Lâm giận dữ hướng về bộ xương khô mà tóm lấy.

Một bộ xương khô hèn mọn, lại dám lớn lối như vậy!

Nào ngờ hắn vừa mới động thủ, bộ xương khô liền chính diện bay tới, trực tiếp
xuyên qua tay của Trần Lâm, lún sâu vào bộ ngực hắn.

Đây là một cảnh tượng cực kì kinh hãi, một bộ xương khô đâm vào người Trần
Lâm. Ngay sau đó bạch quang mạnh lên, bộ xương khô trực tiếp hóa thành từng
điểm sáng, xâm nhập vào các lỗ chân lông trên toàn bộ tứ chi bách hài (bốn chi
trăm xương) của Trần Lâm.

Trong chốc lát, toàn thân đau đớn. Cảm giác đau đớn này không phải là đau đớn
bình thường, mà là cơn đau đến từ sâu trong xương tủy! Làm hắn kêu lên thảm
thiết rồi ngã thẳng xuống đất, cả thân co quắp như con tôm, co rút từng đợt.

Trong khoảnh khắc này, xương cốt toàn thân đều như vỡ vụn. Trần Lâm ngay đến
sức lực cử động một ngón tay cũng không có. Đây không phải là ảo giác, nếu như
hắn có thể nhìn thấy bên trong, thì có thể nhìn thấy xương cốt của mình đã
hoàn toàn bị vỡ vụn.

Nhưng bên cạnh mỗi phần xương vỡ vụn ấy, đều có một tầng ánh sáng màu bạch kim
bao bọc, không ngừng tu bổ cho mỗi phần xương đã vụn. Nhưng tốc độ tu bổ kém
xa tốc độ phá hủy, vừa hoàn thành tu bổ, lại liền bị đập phá.

Xương cốt của con người bao lấy tủy bên trong, trong xương tủy có dây thần
kinh, bất kể sự đụng chạm nào dù rất nhỏ đều có thể mang đến tổn thương nghiêm
trọng. Có thể tưởng tượng được, giờ phút này, Trần Lâm cảm thấy đau đớn biết
bao.

Không phải trên người hắn không một khúc xương nào đứt gãy, mà toàn thân từ
trên xuống dưới không một khúc xương nào là nguyên vẹn cả.

Nếu là người khác, cho dù thực lực có cao hơn hắn gấp trăm lần, giờ phút này e
rằng cũng đã hôn mê, nhưng Trần Lâm không vậy. Ngược lại, đau đớn mãnh liệt
lại làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn. Cái giá phải trả đó là phải chịu sự đau đớn
lớn hơn gấp trăm lần.

Tiếng kêu cực kì bi thảm từ trong phòng nhỏ truyền ra, làm các đệ tử Thanh Vân
Môn đang đi lại cách đó không xa hoảng sợ hết hồn, vội vàng chạy tán loạn.

Bên trong tối om, Trần Lâm dường như cảm ứng được một điều, một điều do Kim
Thân mang đến: Tiêu diệt ý thức của Trần Lâm, chiếm lấy thân xác này!

Hắn nào chịu đồng ý? Dù cho không cách nào nhúc nhích, cũng cố gắng duy trì ý
thức tỉnh táo, tuyệt không để Kim Thân chiếm lĩnh thân thể. Kim Thân cũng
không hề sợ hãi, lần lượt phá nát xương cốt của Trần Lâm, tra tấn thần kinh
của hắn, làm cho hắn ngất đi.

Một là Ngạo Cốt Kim Thân, một là linh hồn không chịu khuất phục, ai thắng ai
thua, chưa đến giây phút cuối cùng thì căn bản không cách nào nhìn ra.

Trần Lâm biết, thời khắc này liên quan đến sự sống chết thật sự, không giống
với những lần tỷ thí khiêu chiến với các sư huynh đệ trong tông môn. Nếu không
vượt qua được thì trên đời này cũng không còn sự tồn tại của hắn nữa. Cho nên
nhất định phải vượt qua, cho dù đau đớn như thế nào cũng phải cố gắng chịu
đựng.

Ý thức của Trần Lâm và sức phá hoại của Kim Thân, giữa hai bên diễn ra một
trận chiến đấu gian khổ, mà chiến trường chính là thân thể của hắn. Kẻ tới
người qua, đôi bên hoàn toàn không lui bước, tuyệt không nhượng bộ.

Thời gian trôi qua, Trần Lâm bất ngờ phát hiện cơn đau không thể nào chịu được
đó lại từ từ giảm bớt, thần kinh không khỏi chấn động, hăng hái hẳn lên.

Điều này cũng khó trách, sau khi Kim Thân phá hủy xương cốt của Trần Lâm lại
từ từ tu bổ. Trong quá trình phá đi rồi tu bổ lại đã khiến cho thân thể của
hắn có đầy đủ nhân tố của Kim Thân. Xương cốt của Trần Lâm càng ngày càng mạnh
mẽ, mà năng lượng của Kim Thân lại càng ngày càng yếu. So sánh đôi bên, đau
đớn tự nhiên giảm đi rất nhiều. Một khi Kim Thân hoàn toàn dung nhập vào cơ
thể Trần Lâm, trận chiến kia sẽ kết thúc.

Cán cân chiến thắng dần dần cũng nghiêng về phía linh hồn quật cường, cơn đau
không cách nào chịu đựng được từ từ chuyển thành có thể chịu được, lại chuyển
thành cơn ngứa ngáy khó chịu, rồi lại chuyển thành sung sướng vô cùng.

Loại cảm giác đó như là đột nhiên đi WC sau một quãng thời gian nhịn khá lâu,
khiến cho hàng tỉ lỗ chân lông khắp người đều như không kìm được mà nở ra thư
giãn.

Nhận thấy được trong cơ thể, Kim Thân còn có một tia chống đối, Trần Lâm tức
giận mắng một tiếng. Tinh thần hăng hái trong ý thức đã dồn ép nó xuống.

"Kéo dài thần lực tối cường trong huyết mạch ta, chúa tể thiên thu, khống chế
vạn cổ vĩnh hằng -- tiểu bối may mắn, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng . . .
"

Trong không gian đen kịt bỗng nhiên tuôn ra ý chí bễ nghễ thiên hạ, dần dần
theo thanh âm kia đi về nơi xa xôi rồi nhạt nhòa đi.

Hết thảy lại trở về yên lặng.

Phù!

Cơ thể cuối cùng bình thường lại.

Bên tai dường như vang lên tiếng thở dài. Trong tiếng cảm thán này chứa đựng
một sự thanh thản, còn có một chút như trọng trách.

Cứ nằm im trên mặt đất đã hơn một canh giờ, Trần Lâm mới đứng dậy. Cơn giày vò
vừa nãy đã rút hết tất cả khí lực của hắn.

Hồi tưởng lại một giờ trước từng ly từng tý một, Trần Lâm giống như đưa mình
vào cõi mộng. Quả thật không dám tin đây là sự thật.

Khẽ véo mình một cái, cảm thấy hơi đau.

"Rốt cuộc sao lại thế này, lai lịch của hoa văn kia là gì?"

Trần Lâm lầm bầm tự hỏi, có chút mơ hồ không rõ.

Đợi tới lúc tinh thần bình ổn trở lại, Trần Lâm lập tức phát hiện trong người
có chút gì đó khang khác. Bản thân mình vốn dĩ ba bữa không đủ no, cứ năm ngày
lại bị ăn đủ các đòn hiểm, thân hình thì gầy gò ốm yếu.

Thế nhưng hiện tại hắn lại cảm giác rõ ràng trong cơ thể của mình ẩn chứa một
sức sống mãnh liệt, một cỗ năng lượng ấm áp tỏa ra từ bên trong. Một cảm giác
khoan khoái, dễ chịu không thể nói ra.

Khẽ cử động một chút, không ngờ xương cốt trong cơ thể lại lại phát ra những
âm thanh lách tách vui tai, dường như có thể tấu thành một khúc tuyệt âm. Hơn
nữa trên người cũng không còn đau nhức nữa, chỗ bị Hoàng Hùng Lân đả thương
hôm nay dường như cũng đã khỏi hẳn.

Cảm nhận được điểm này, Trần Lâm vội vàng xắn tay áo, vén y phục lên xem xét
tỉ mỉ một lượt thì phát hiện ra, những vết thương chỗ xanh chỗ tím trên người
hoàn toàn biến mất, thậm chí những vết thương cũ trước kia cũng có dấu hiệu
khỏi hẳn.

Chỉ là vẫn gầy như củi khô như thế!

Đưa tay khẽ chà vào mấy vết thương cũ, da chết rơi xuống, lộ ra phần da non
bên trong. Mặc dù không giống trẻ con mới sinh, nhưng so với trước kia thì
trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Híz-khà-zzz …

Trần Lâm hít một hơi khí lạnh, hoàn toàn không nghĩ rằng sau khi Khô Lâu Kim
Thân dung nhập vào cơ thể mình lại có sức mạnh hồi phục lớn như vậy!

Cho dù thân thể người tu hành có mạnh mẽ đi nữa thì chiếu theo tốc độ hồi phục
bình thường cũng phải mất nửa tháng mới có thể lành được. Trong điển tịch có
ghi, chỉ có những thể chất đặc biệt trong truyền thuyết hay những chủ tộc Thần
thoại đã ấn tích mới có năng lực tự lành nhanh như thế này.

"Rốt cuộc thì hình xăm này là vật gì đây?"

Trần Lâm đưa tay chạm đến giữa mi tâm, hơi ấm tỏa ra, trầm ổn làm cho hắn có
thêm một niềm tin mạnh mẽ. Trong nhất thời, hắn vừa vui lại vừa buồn.

Vui vì Hoa Văn mang đến cho mình sự cường đại, lo chính là dù sao đó cũng là
ngoại vật, ai biết được là họa hay phúc đây? Có trời mới biết thứ này là loại
đồ chơi gì, có làm cho mình không còn là con người hay không đây?

Xoạt!

Chân hắn nhẹ đạp một bước thì thân thể nảy lên cao nửa người, so với ngày
trước càng nhẹ nhàng hơn.

"Oanh!"

Hắn liền đánh ra một quyền, chợt tạo ra tiếng gió rít vô hình, cực kì khí thế.

Oanh, rắc…!

Trên vách tường chợt nứt ra một cái khe hẹp, lực lượng cỡ này tăng gấp bốn năm
lần so với ngày thường!

"Tốc độ, lực lượng… đều tăng lên rõ rệt!" Trần Lâm khó tin nói ra.

Không chỉ vậy!

Ánh mắt hắn có thể xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ, nhìn rõ từng bóng người,
cỏ cây, phòng ốc trong đêm tối ở ngoài.

Ban đêm như ban ngày!

Hắn nín thở tập trung tư tưởng, rồi chợt nghe từng lời xì xào bàn tán của mấy
đệ tử phổ thông khác ở các phòng xá gần bên về một âm thanh la hét kỳ lạ.
Không chỉ tố chất thân thể tăng lên mà tất cả các giác quan đều được cường
hóa.

"Thân thể của mình…"

Trần Lâm giơ tay, trong lòng ngập tràn nghi vấn, đây là thể chất mà con người
có thể đạt được hay sao chứ?

Thình thịch! Thình thịch...

Trần Lâm chợt cảm giác mi tâm như nhảy lên không ngừng, có một loại hưng phấn
ngo ngoe muốn thử.

Trần Lâm không khỏi toàn lực thúc dục chân khí toàn thân, ngưng tụ vào giữa
hai đầu lông mày.

Lúc này, từ sâu trong cõi u minh, đột nhiên nở rộ một đóa hoa nhỏ bé, đỏ rực
đến mức chói lọi . ..

Vù!

Dần dần, dường như trong cơ thể mơ hồ có chút động tĩnh gì đó.

Ngay sau đó, từng đường nét màu đỏ rực, ánh lên hào quang hiện ra, tạo thành
hình một nụ hoa sắc sảo, khắc sâu trên trán Trần Lâm. Làm cho hắn toát lên một
vẻ đẹp cao sang như một vị quý tộc hào hoa, phong nhã.

"Hoa mẫu đơn?"

Trần Lâm ngạc nhiên, đưa tay sờ lên, chau mày suy tư một lát. Tâm niệm vừa
động, nụ hoa liền biến mất. Khẽ động lần nữa, đóa hoa đỏ rực lại xuất hiện.

Cảnh tượng này giống như đang chơi trò ảo thuật, nhưng sắc mặt của Trần Lâm
lại nghiêm trọng vô cùng, vì hắn thực sự đã cảm nhận được, nụ hoa kia là một
vật thể và nó có thể dựa theo ý niệm của mình mà thu vào trong cơ thể.


Ma Tâm - Chương #5