Hoa Văn Kỳ Lạ (hai)


Người đăng: MMinh2410

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Lâm mới cầm lọ Thanh Vân Ngưng Huyết Cao lên,
đưa sát mũi hít nhẹ, phát hiện loại thuốc này quả nhiên có mùi thơm. Mùi hương
này khiến tinh thần sảng khoái, hắn ngồi gật gù đắc ý.

Mở nắp lọ, lấy ra một ít, định bôi lên những chỗ bị thương thì động tác của
hắn đột nhiên dừng lại. Hắn vội vàng bưng chén nước tới, nhúng ngón tay dính
thuốc vào, cẩn thận quấy đều rồi mới dùng thứ nước thuốc đã pha loãng này xử
lý vết thương.

Mặc dù hiệu quả trị liệu ngoại thương của Thanh Vân Ngưng Huyết Cao rất tốt
nhưng sợ khi pha loãng như vậy, công dụng sẽ giảm đi nhiều. Mà trong tay Trần
Lâm chỉ có một lọ, đương nhiên phải dùng tiết kiệm một chút.

Dùng hết một chén thuốc, cuối cùng Trần Lâm cũng hoàn tất việc xử lý vết
thương. Tuy nhiên, có một điều hắn nghi ngờ là mùi thơm của Thanh Vân Ngưng
Huyết Cao không giống với mùi thơm lúc trước hắn ngửi được, chẳng những không
thơm mà ngược lại còn rất nồng.

Mặc quần áo chỉnh tề, Trần Lâm lấy củ khoai nướng đen sì từ trên bếp xuống ăn,
rồi ngả xuống giường ngủ ngon lành.

Mặt trời chiếu qua từng lỗ thủng trên nóc nhà làm cho căn phòng sáng hơn. Đồ
đạc trong phòng đơn giản đến mức tối thiểu, chỉ vẻn vẹn có một cái giường,
ngay cả bàn cũng không có. Thậm chí trên giường cũng chỉ có một tấm da thú nhỏ
bằng cái bàn làm chăn và một khối đá vuông vắn để gối đầu. Đó là toàn bộ tài
sản của Trần Lâm.

Trong khi ngủ mơ, hắn thấy trận chiến hôm nay, lần lượt bị Hoàng sư đệ, Hoàng
Hùng Lân đánh bay ra ngoài, rồi lại lần lượt đứng dậy, nhưng trong lòng lại
nhen nhóm ý chí bất khuất kiên cường, khí thế hừng hực trong lồng ngực.

Giấc mơ lại tiếp tục, nhiệt huyết trong lồng ngực cũng càng lúc càng mãnh
liệt. Trong mơ, sắc mặt của hắn đau khổ nhưng thần sắc kiên nghị vô cùng,
trong lòng có một cỗ chấp nhất, dù là chân bước núi đao, thân chìm biển lửa
cũng vui mừng mà không hề sợ hãi.

Trong giấc mơ, Trần Lâm cũng không hề để ý đến vầng trán mình bỗng nhiên phát
ra thứ ánh sáng rực rỡ sâu thẳm, hắn càng vui thì ánh sáng đó càng rực rỡ.

Trong mơ, cuộc gặp gỡ của Trần Lâm diễn ra lúc sáng sớm, bị Hoàng Hùng Lân
đánh nằm sõng soài trên mặt đất. Cho đến lúc đứng dậy lần thứ trăm ngàn thì ý
chí bất khuất và kiên trì nhen nhóm trong lòng lập tức bùng nổ mãnh liệt từ
trước đến nay chưa từng có, hung hăng quật ngã Hoàng Hùng Lân. Khiến hắn nằm
sõng soài dưới đất.

Giờ khắc này, Trần Lâm vui vẻ bình tĩnh trở lại, không phải vì đánh bại đối
thủ trong mơ mà vì chiến thắng chính mình, chiến thắng chính sự hèn nhát và
khuất phục trong chính con người mình.

Cảm giác thản nhiên lan tỏa, dường như trong thiên hạ không còn sự gì, không
còn kẻ nào có thể làm cho mình khuất phục được nữa.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức hoang dã xưa cũ tỏa ra, giống như sóng biển thủy
triều, giận dữ như tuyết lở. Bất cứ người nào khi đứng trước cỗ khí tức này
đều trở nên nhỏ bé yếu ớt.

Ầm~

Trần Lâm mở trừng mắt, mồ hôi vã ra khắp người, trong lòng còn đầy sợ hãi.

Hắn bị cỗ khí tức kia làm thức giấc.

Định thần lại, Trần Lâm cười khan một tiếng. Tự mơ rồi lại tự hù dọa mình,
thật sự có chút vô lý. Xoa xoa mặt, nhìn thứ ánh sáng xuyên qua trên nóc nhà
để đoán định thời gian, hắn liền cảm thấy chút phiền não. Mình đã ngủ hơn hai
giờ đồng hồ, trời sắp tối rồi.

Vội vàng đứng dậy, hất tấm da thú ra, xếp lại cẩn thận, chỉnh lại chiếc gối đá
cho ngay ngắn. Đang định xuống giường, Trần Lâm bỗng nhíu mày, quay đầu kinh
ngạc nhìn khoảng không mù tịt xung quanh.

Cảm thấy hình như… có gì đó khác lạ.

"Đúng rồi!"

Chợt Trần Lâm nghĩ tới điều gì đó, vội đóng cửa lại. Hắn chạy ra ngoài nhìn về
phía ao nước; hắn vẫn nhớ rõ mình thường tắm ở nơi này. Chẳng qua khi nhìn vào
đã dọa cho hắn nhảy dựng. Chỉ thấy giữa hai lông mày hắn chợt xuất hiện một
cái hoa văn sắc bén hình thoi đỏ như máu.

Chi, chi~~~

Hoa văn kia còn chớp động một tia sáng óng ánh, từ đó truyền ra chút cảm giác
tê dại như điện giật. Quỷ dị hơn là, dường như Trần Lâm đang thấy một hình
thoi tinh xảo bằng thủy tinh, trong suốt như nước đang từ từ dung nhập vào mi
tâm của bản thân.

"Chuyện này…"

Trần Lâm sợ tới mất hồn mất vía, loại hiện tượng này đúng là mới nghe qua lần
đầu!

Cẩn thận hồi tưởng lại. Hình dạng của khối thủy tinh hình thoi kia giống như
một trái tim vậy, một trái tim đỏ rực.

Thình thịch! Thình thịch!

Trần Lâm cảm giác nhịp tim của mình trở nên trầm ổn, có lực hơn, mỗi lần nhảy
lên đều mang đến một niềm tin vô cùng cường đại. Sau mấy hơi thở, hoa văn trên
trán hắn dần biến mất.

Haizz~~

Trần Lâm thở dài một hơi, có cảm giác như bản thân vừa trải qua một giấc mộng.
Nhưng rõ ràng mọi thứ đều là thực. Dường như trong đó, có một tia khí tức
thuần khiết đang chảy qua xương cốt toàn thân, thậm chí là đại não nữa; mà tất
cả đều bắt nguồn từ hoa văn trên trán mình. Quá trình này xảy ra mất hết nửa
giờ đồng hồ.

"Oanh!"

Đột nhiên, Trầm Lâm cảm thấy tâm thần trong suốt, máu huyết toàn thân đang sôi
trào. Một cỗ lực lượng kì dị không rõ đang từ tim chảy ra, toàn thân hắn cảm
thấy phấn chấn, tràn đầy sức sống.

"Aaa..."

Đột nhiên, Trần Lâm cảm thấy một cơn đau đầu kịch liệt tràn tới, tâm tính cứng
cỏi như hắn cũng chịu không nổi phải bật ra tiếng rên rỉ, sau đó trời đất như
chao đảo xoay vần . ..

Cảnh vật xung quanh quay cuồng trước mắt, bóng đêm vô tận biến thành con quái
vật hung hãn nuốt chửng lấy hắn, mọi thứ ngày càng trở nên hư ảo . ..

Hô hấp khó nhọc, hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, mí mắt như muốn rách toạc
ra nhưng hắn vẫn cố chịu đựng mà không phát ra thêm âm thanh nào nữa.

Một thân một mình trong thế giới này, hắn phải cứng cỏi tự vượt qua mọi đau
khổ. Ở nơi xa lạ này, hắn không có ai để nương tựa, và cũng quyết không ỷ vào
bất cứ kẻ nào!

Thình thịch! Thình thịch!....

Tiếng tim đập như có như không mang theo cảm giác thân thiết khó nói truyền
đến từ não hải.

Trần Lâm thần trí mơ hồ, cảm thấy trong não hải bỗng xuất hiện đốm sáng xa
xăm, càng lúc càng gần, càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng
rõ, cuối cùng hóa thành một dấu ấn màu đỏ hồng lung linh, tỏa sáng rực rỡ.

Dấu ấn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt đâm tới, không ngừng
xoay tròn trong đầu hắn, sau mỗi vòng xoay lại phun ra một quầng sáng thánh
khiết mênh mông, đồng thời cũng đem đến cho hắn cảm giác đau đớn muốn chết đi
sống lại như trải qua mười tám tầng địa ngục!

Thân thể hắn hoàn toàn tê dại, chân tay mất hết mọi cảm giác, ý thức dần trở
lên mơ hồ, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn thế giới xung quanh, đôi mắt
đó càng ngày càng biến thành đỏ sậm, đỏ như máu vậy...

Vù!

Tâm thần khẽ động, ý thức của hắn không ngờ lại dung nhập vào dấu ấn hoa văn
giữa hai lông mày.

Oanh!

Trong đầu rung động dữ dội, ý thức của Trần Lâm chợt tiến vào một không gian
trống trải đen kịt.

"Nơi này là..."

Trần Lâm tràn ngập sợ hãi với thứ không biết, chuyện quỷ dị như vậy hoàn toàn
thoát khỏi phạm vi nhận thức của hắn.

Tinh thần của hắn bị viên đá kỳ dị ở giữa không gian hấp dẫn.

Nó phát ra tia sáng màu đỏ âm u thần bí, thâm thúy vô ngân, chậm rãi xoay
tròn, phảng phất đã chuyển động từ Thái Cổ đến nay, tạo cho người ta một loại
cảm giác sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không ngừng từ thời hằng cổ.

Tâm thần Trần Lâm bị nó chấn nhiếp, gần như hoàn toàn sa vào trạng thái không
thể kiềm chế, cho đến khi trời hoang đất già, thời không tan biến.

"Hằng cổ vụn nát, thái cổ thần vong, hóa thành hàng triệu tỉ cát bụi..."

Tiếng thở dài trống trải thê lương vọng lại trong không gian đen kịt, phảng
phất xuyên qua thời gian và không gian từ hằng cổ đến hôm nay.

Người nào!

Tâm thần Trần Lâm chấn động, nhìn quanh không gian đen kịt mà lại không thấy
ai, đột nhiên thấy lạnh buốt cả người.

Ầm . . . chíu~

Trong không gian đen kịt bỗng nhiên tuôn ra ý chí bễ nghễ thiên hạ, dần dần
theo thanh âm kia đi về nơi xa xôi rồi nhạt nhòa đi.

Đột nhiên, viên đá kỳ dị lại bắt đầu xoay tròn, một làn sương mù dày đặc từ đó
phun ra, trong nháy mắt đã tràn ngập ý thức của hắn, làn sương dày tới mức
muốn hóa thành thực chất. Trần Lâm hít sâu một hơi, khắp người đều cực kì sáng
khoái, thậm chí linh hồn cũng lâng lâng muốn hát.

Trần Lâm nhìn quanh, mới phát hiện đã đi tới bên cạnh viên đá tự bao giờ!

Sương khói lưu động càng lúc càng nhanh, một câu khẩu quyết mơ hồ bỗng xuất
hiện trong ý thức Trần Lâm khiến hắn ngẩn người. Sau đó một luồng thông tin
khổng lồ đột nhiên xông thẳng vào đầu hắn, chẳng khác nào cả đoàn tàu đang lao
hết tốc độ vào túp lều tồi tàn khiến hắn chịu không nổi, đầu óc muốn nổ tung,
đôi mắt hoa lên, hắn té nhào ra mặt đất!

Hết thảy lại trở về yên lặng.

Còn Trần Lâm chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang giống như một bức tường cản trở bị
một lực lượng vô hình phá vỡ. Hắn run rẩy, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng
lạ lẫm.

Đó là một vùng đất bao la, hắn như đang đứng giữa không trung nhìn xuống nơi
này. Trong tầm mắt hắn, trên mặt đất xuất hiện một đám người lên tới gần trăm
vạn, dõi mắt nhìn không thấy cuối, dường như không có giới hạn.

"Đây là. . . nơi nào. . . " Trần Lâm lẩm bẩm. Cảnh tượng này khiến tâm thần
hắn rung động, đầu óc trống rỗng.

Những người kia chia làm hai phe, toàn bộ quỳ rạp trên đất, hướng lên bầu trời
tế bái. Ngoài ra còn có từng đợt tiếng trống thê lương vang vọng trong trời
đất. Tất cả tạo thành một luồng sóng âm rất khó tả, dường như có thể chạm đến
linh hồn, khiến ai nghe thấy đều chấn động tâm thần.

Giữa không trung, quanh Trần Lâm, hắn thấy gần trăm 'bức tượng khổng lồ' đang
tản ra vẻ nguyên thủy và bạo ngược, thân thể dường như có máu thịt, như có
sinh mạng của mình vậy.

Lúc này bọn chúng cũng đang quỳ gối, hướng lên tế bái bầu trời!

Trần Lâm theo bản năng ngẩng đầu lên. Hắn thấy...

Tại nơi cao nhất của bầu trời có hai người đội trời đạp đất. Trần Lâm không
thấy rõ bộ dạng hai người kia, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã khiến hắn có cảm
giác như thấy được thiên uy, còn mình chỉ là một con kiến hôi.

Bọn họ, giống như thần linh chân chính!

Trong đó có một người, Trần Lâm chỉ có thể thấy được mái tóc tím. Người này
bỗng vung tay về phía bầu trời khiến thiên địa chợt biến sắc, bầu trời đang
trong xanh lập tức trở thành bóng tối, vô số ngôi sao sáng lên. Dưới một cái
phất tay của người này, những ngôi sao kia dường như bị dẫn dắt, thậm chí lại
từ trên cao hạ xuống tụ tập lại xung quanh người tóc tím này, thình lình tạo
thành một tinh thần ngân hà.

Ngân hà đó phát ra tiếng nổ ngập trời dưới một ngón tay phải của người này,
lao thẳng tới kẻ địch ở phía đối diện. Xa xa nhìn lại, cảnh tượng này giống
như trời đất sụp đổ, dường như lực lượng của cả trời đất đè thẳng xuống một
người.

Trong tiếng nổ vang, người tóc tím kia chợt cúi đầu. Ánh mắt hắn quét ngang,
bỗng nhiên nhìn thẳng vào Trần Lâm!

Trong đầu Trần Lâm nổ "ầm" một tiếng. Hắn như bị một lực lượng mạnh mẽ thúc
đẩy, bị mạnh mẽ đẩy ra khỏi thế giới dường như hư ảo này.

Im ắng~

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, khiến cả
người Trần Lâm chợt rùng mình ớn lạnh.

Thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn cố gắng lấy tay sờ lên hoa văn
giữa hai lông mày. Nó như là một bộ phận cơ thể của hắn vậy, trừ cảm giác hơi
ấm áp thì không có điểm gì khác thường cả.

"Ta cảm thấy lạnh, ta còn có cảm giác, ta hóa ra không. . . "

Hắn đứng bật dậy, mồ hôi sớm làm ướt đẫm quần áo từ bao giờ.

Một lát sau, Trần Lâm phát hiện rõ ràng ký ức trong đầu có chút thay đổi.
Ngừng một lát, cỗ khí tức hoang dã trong giấc mơ vừa rồi lại một lần nữa xuất
hiện, một hàng chữ to thiếp vàng chậm chậm hiện lên trong đầu Trần Lâm.

"Dĩ huyết vi dẫn, Kim Thân hàng lâm, thần công bất thành, kim thân bất diệt!"

Cỗ khí tức này hướng thẳng vào trong tim, Trần Lâm đóng chặt lại đôi mắt, tay
chân không ngừng run rẩy. Hít mấy hơi thật sâu, lúc này hắn mới bình tĩnh lại
được.

Rốt cuộc trong đầu ta chứa đựng bí mật gì, Trần Lâm cũng không biết. Hắn chỉ
rõ là viên đá bí ẩn kia, chắc chắn là có lai lịch quan trọng gì đó.

Suy nghĩ một lúc lâu Trần Lâm mới hồi tưởng lại lần nữa. Lúc này chỉ cần trầm
tư một cái đã thấy hàng chữ thiếp vàng đó trong não hải.

Thì ra… không phải là mơ!

Rồi những dòng chữ khác cũng lần lượt hiện ra.

"Ngạo Cốt Kim Thân, bá giả hoành hành, bất khuất chi hồn, đại năng bất phục!"

Tám hàng ba mươi hai chữ trong một trang sách, làm cho người ta có cảm giác
như trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, giống như những dòng chữ kia cũng
tràn đầy khí phách!!!


Ma Tâm - Chương #4