Người đăng: MMinh2410
Nguy rồi! Hoàng Hùng Lân thầm giật mình, biết đã trúng quỷ kế của đối phương.
Thực lực bản thân tuy rằng cao hơn sư huynh này ba bậc, nhưng luận về kinh
nghiệm chiến đấu, hắn lại không bằng.
Nhưng dù trúng kế thì đã sao? Hoàng Hùng Lân dồn khí toàn thân, không trốn
tránh nữa, cùng lúc đó lấy lại uy lực của trường quyền.
Hai tiếng xé gió 'xào xạc' vang lên, Trần Lâm bay ra ngoài, thân hình Hoàng
Hùng Lân vụt qua, rồi đứng lại như cũ, sắc mặt có chút ngưng đọng. Vừa rồi nếu
như là một đối thủ cùng đẳng cấp với hắn ra đòn ấy thì người bay ra kia chắc
chắn sẽ là Hoàng Hùng Lân.
Người khác có thể không biết hai quyền huyền bí này nhưng mình đã cảm nhận
được rõ ràng. Đường quyền của sư huynh này không ngờ lại nhanh hơn hắn đôi
chút, nói cách khác là hắn đánh trúng mình trước, mình mới đánh trúng được
hắn.
Chỉ có điều là quyền của hắn, lực thua xa mình, hơn nữa thân thể mình lại
cường tráng, trái lại đối phương gầy gò yếu ớt, sắc mặt xanh xao, rõ ràng ăn
uống không đầy đủ, năng lực kháng đòn vốn cũng không ngang bằng cho nên kết
quả trước mắt mới như vậy.
"Lâm sư huynh, đa tạ!"
Hoàng Hùng Lân tâm lý không mấy thoải mái, bị đối thủ kém mình ba tầng đánh
trúng thật không phải là sự tình đáng kiêu ngạo gì. Tuy rằng trận đấu này mình
đã thắng nhưng lại không có chút hương vị chiến thắng.
Bên cạnh có tiếng xì xào bàn tán truyền đến:
"Người này cho là mình đã thắng rồi sao?"
"Ha ha, chẳng lẽ hắn lại chưa từng nghe qua đại danh Trần Lâm sư huynh mà đã
chạy đến khiêu chiến sao?"
"Đúng là rất thú vị!"
Lông mày Hoàng Hùng Lân nhíu lại, hắn quả thật không hiểu rõ Trần sư huynh,
chỉ có điều thường nghe nhắc tới vị sư huynh này, hôm nay đi ngang qua thấy
rất nhiều người vây quanh liền tiến vào tham dự, không nghĩ rằng vận khí lại
tốt như vậy, được Trần Lâm chọn làm đối thủ.
Nhưng chẳng lẽ như thế này vẫn chưa phải là thắng sao? Một quyền mình đã đánh
bay được sư huynh này, đã có ưu thế áp đảo rồi. Theo quy định tông môn mà xử
lý, đối phương nên nhận thua mới phải, bởi vì đã không còn cần thiết phải đánh
tiếp nữa rồi.
"Lại nữa đi!"
Khi hắn còn đang nghĩ ngợi, Trần Lâm đã ngã nhào trên mặt đất không ngờ lại
đứng lên, trong mắt chẳng những không có chút nổi giận, mà ngược lại ý chí
chiến đấu càng mạnh mẽ hơn, chỉ có điều sau một quyền kia, gương mặt xanh xao
đã tái nhợt đi đôi phần.
Thình thịch! Thình thịch!
Đột nhiên! Trần Lâm cảm thấy một áp lực nặng nề, một tiếng tim đập làm rung
chuyển núi rừng, đất trời; dường như hòa cùng nhịp đập của không gian, tạo
thành sự cộng hưởng nào đó trong cõi u minh.
Thậm chí, chính không gian lúc này cũng có chút ảo giác như đang rung động.
Nhưng điều kỳ lạ là Hoàng Hùng Lân cùng những đệ tử xung quanh lại không cảm
nhận được gì.
"Ha ha!"
Nơi ngực Trần Lâm truyền đến một hồi rung động nóng nảy. Dường như tiếng tim
đập vô hình kia vang lên từ trái tim trong ngực hắn.
Ầm~
Ngay sau chớp mắt đó, Trần Lâm như ngừng thở, trên trán rịn ra mấy giọt mồ
hôi. Dị trạng của hắn không thể nào qua mặt được các đệ tử cùng Hoàng Hùng Lân
nhưng chẳng qua họ đều nghĩ rằng hắn đang chịu áp lực mà thôi.
Lúc này không có ai nhận ra, ở giữa hai lông mày của Trần Lâm đang hiện lên
một tia sáng màu đỏ nhỏ bé đến mức không thể phát giác . . ..
Vù!
Trần Lâm bỗng nhiên tiến vào trong một cái không gian thị giác siêu cường.
Thân thể Hoàng Hùng Lân bị phóng đại trong tầm mắt, từng biến hóa cực nhỏ trên
người, kể cả hô hấp, tim đập, sợi cơ, tĩnh mạch co lại đều bị hắn nhìn thấy.
Trong một giây, tốc độ vận chuyển của thế giới vật chất dường như bị làm chậm
lại rất nhiều lần.
Nhưng mà tốc độ vận chuyển của thế giới thật lại không hề thay đổi.
Thay đổi chính là tốc độ phản ứng thần kinh của Trần Lâm!
Trong không gian siêu cường này, tâm tình của hắn trở nên dị thường tỉnh táo
mà trấn định.
Vù~
Không đợi Hoàng sư đệ kịp phản ứng, Trần Lâm bất ngờ lao tới, lúc cách Hoàng
Hùng Lân chưa đầy ba mét hắn đột nhiên hơi bật ra, hai chân giống như chiếc
roi dài quét qua, đánh úp về phía Hoàng Hùng Lân.
Đá ngang! Cùng là đệ tử bậc thấp của Thanh Vân Môn, mỗi người đều tu luyện qua
công phu cơ sở, chỉ có điều giờ này khi Trần Lâm ra đòn lại đạt được đến trình
độ của những đồng môn cao hơn hắn nhiều, mang chút hơi hướng tàn bạo mà nguyên
thủy.
"Hóa ra đòn đá ngang này còn có thể lợi hại như vậy đấy."
Không đợi mọi người cảm thán, một tiếng 'Oanh!' nhẹ truyền ra, Trần Lâm một
lần nữa lại bay lên.
Ba tầng cảnh giới chênh lệch, thân thể tố chất chênh lệch khiến Trần Lâm căn
bản không thể chống đỡ lại Hoàng Hùng Lân. Quyền này của hắn đánh vào xương
cẳng chân Trần Lâm, khi Trần Lâm lại đứng lên, bước từng bước có chút khập
khễnh, rõ ràng là xương cốt đã bị đả thương.
"Tiếp nữa đi!"
Trần Lâm cắn răng, ánh mắt hừng hực như lửa thiêu.
"Oành…"
Trần Lâm bay ra.
"Tiếp nữa đi!"
"Oanh…"
Trần Lâm lại bay ra.
Đã có người không đành lòng xem nên bỏ đi trước, cũng có người thổn thức không
ngừng:
"Kẻ này đúng là bản tính quá cố chấp, lần nào khiêu chiến mà không đánh hắn
ngất xỉu, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!"
Lời nói này truyền đến tai Hoàng Hùng Lân, làm trong lòng hắn chua xót không
ngừng, không ngờ đối thủ mà mình khiêu chiến lại là kẻ điên cuồng đến như thế
này.
Trần Lâm ước chừng bị đánh bay ra ngoài đến bảy tám lần, hai má sưng to, ngay
cả hốc mắt cũng bị tím đen, bước đi lảo đảo, nhìn như gió cũng thổi ngã, tuy
nhiên vẫn ngoan cố như bàn thạch, ngã xuống ở đâu sẽ đứng lên ở đó, hô một
tiếng rồi lại tiếp tục xông lên về phía trước.
Cứ lặp lại như vậy, Hoàng Hùng Lân rốt cuộc biến sắc:
"Ngươi điên rồi? Nếu còn chưa nhận thua ngươi sẽ chết đấy!"
Các đệ tử trong Thanh Vân Môn chiến đấu, hàng năm cũng không ít người chết,
nhưng Hoàng Hùng Lân nhìn về vị sư huynh dũng cảm không chùn bước này, trong
lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Nếu hắn tự đối phó chưa chắc đã đạt được trình độ như vậy, sợ là biết mình
không địch lại được mà nhận thua.
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, đó là cách xử thế. Không đụng tường
không quay đầu lại, đó gọi là kiên trì.
Thấy bộ dạng thê thảm của Trần Lâm, nhưng ý chí chiến đấu ngày càng hừng hực,
Hoàng Hùng Lân biết không làm cho hắn bất tỉnh thì việc này hôm nay xem như
chưa thể kết thúc.
Nghĩ đến đây, hắn chắp tay thành đao, vung lên kè vào cổ sư huynh. Rồi, khí
thế dũng mãnh của Trần Lâm dường như biến mất, hai mắt thất thần, cả người mềm
nhũn ra, ngã khụy xuống đất.
Thấy cảnh này, một người đứng trên tán cây đại thụ cách đó hơn chục mét lấy ra
quyển sách nhỏ, mở một trang, viết: trận đấu giữa đệ tử thí luyện Trần Lâm và
đệ tử phổ thông Hoàng Hùng Lân, Hoàng Hùng Lân thắng.
Dáng vẻ của người này rất thướt tha, rõ ràng là một thiếu nữ, có điều tấm lụa
đen che mặt khiến người ta không nhìn rõ dung mạo, mà dáng chân mày thanh tú
chứng tỏ người này vẫn còn trẻ. Trên góc áo người này có thêu một ký hiệu nói
lên thân phận của mình: Đệ tử Hình Luật đường của Thanh Vân Môn!
Hình Luật đường của Thanh Vân Môn là cơ cấu đặc biệt, thuộc sự quản lý của ba
vị trưởng lão trong tông. Đệ tử thuộc Hình Luật Đường phụ trách ghi chép lại
những việc lớn nhỏ trong môn, bao gồm cả những trận quyết đấu thắng thua giữa
các đệ tử.
Cho nên khiêu chiến trong Thanh Vân Môn, không cần phải lo lắng mình thắng rồi
mà không được cộng điểm cống hiến, các đệ tử Hình Luật đường sẽ ẩn nấp ở những
nơi kín đáo để ghi chép lại hết những chiến tích, mỗi tháng tổng kết một lần.
Thiếu nữ này của Hình Luật Đường này sau khi ghi chép toàn bộ thắng thua của
trận đấu này, lại lấy ra một quyển sổ nhỏ khác từ bên hông, liếc nhìn một cái,
viết: Ngày 10 tháng 5 năm 723, trận thứ một 147, Trần Lâm bại!
Ngoại trừ dòng chữ vừa viết thêm này, phía trên là chi chít những ghi chép về
kết quả các trận đấu của Trần Lâm, tất cả đều là khi nào, trận thứ bao nhiêu,
thua bao nhiêu trận. Kết quả chỉ có một chữ: bại!
Liên tiếp bị đánh bại một trăm bốn mươi bảy trận, không một trận thắng. Kết
quả này có thể nói từ khi khai tông lập phái đến nay chưa từng có, thành tích
này đủ để kinh thiên động địa, quỷ thần kinh hãi, trước sau chưa từng có ai
như vậy. Mà người tạo ra thành tích này giờ phút này đang nằm bất động trên
mặt đất, chưa biết sinh tử ra sao.
Trần Lâm chưa bao giờ đi khiêu chiến người khác, một trăm bốn mươi bảy trận
này đều do người khác đến khiêu chiến hắn. Nói cách khác, cứ năm ngày bị khiêu
chiến một lần. Những ngày tháng như vậy đã kéo dài suốt hai năm rồi.
Nhìn Trần Lâm nằm phía dưới, đôi mi thanh tú của Trịnh Nhã Uyên nhíu lại, nàng
không hiểu vì sao Trần Lâm lại kiên trì đến vậy. Đã bị cách chức xuống làm đệ
tử thí luyện của Thanh Vân Môn rồi, ngay cả chuyện cơm áo của bản thân cũng là
cả một vấn đề, sao hắn còn ở lại Thanh Vân Môn chứ?
Nếu rời khỏi đây, cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Rốt cuộc trong
lòng cậu thiếu niên thân hình gầy gò yếu ớt này cố chấp như thế nào mà khiến
hắn bị đánh bại liên tiếp một trăm bốn mươi bảy trận vẫn không chút tức giận.
Có thể đây là một kẻ ngu ngốc? Để ý đến Trần Lâm cũng là sự trùng hợp ngẫu
nhiên. Trịnh Nhã Uyên là đệ tử Hình Luật Đường, được giao nhiệm vụ phụ trách
khu vực này. Trần Lâm mỗi lần bị khiêu chiến, mỗi lần bị đánh ngất xỉu nàng
đều chứng kiến.
Lần một lần hai thì không có gì, nhưng nhiều lần rồi, Trịnh Nhã Uyên bắt đầu
chú ý nhiều hơn đến cậu thiếu niên chỉ có Khai Mạch tầng ba này.
Nàng rất muốn biết, với sức lực của hắn, rốt cuộc hắn sẽ kiên trì đến bao giờ
mới rời khỏi Thanh Vân Môn. Tư chất như vậy, tốc độ tu luyện như vậy, về cơ
bản không thích hợp với giới giang hồ, thế giới người thường mới là chỗ của
hắn.
Mọi người tản dần đi, chỉ để lại mình Trần Lâm mê man trên mặt đất. Người qua
kẻ lại, thời gian cứ thế trôi đi.
Thoắt cái Trịnh Nhã Uyên cũng biến mất khỏi tán cây.
Đến khi hắn tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Toàn thân đau ê ẩm, cố gắng tập
tễnh đứng dậy, Trần Lâm đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, nhận ra vị trí hiện
tại của mình không phải chỗ đã bị đánh ngất, mà là phía dưới một tán cây đại
thụ mát mẻ gần đó.
Điều này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hôm nay có vị đệ tử nào tốt bụng đã đưa mình đến
đây? Trước nay chưa từng có chuyện này.
Trần Lâm vò đầu bứt tai, mơ hồ nhớ lại, lúc ý thức còn mông lung có một bóng
người thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn, nhưng ký ức này thực sự rất mơ hồ,
không thể nào nhớ ra là ai.
Nhưng giữa vị trí hiện tại mình đang đứng và chỗ mình đã hôn mê, có một vết
kéo rất rõ rệt, mà dấu vết đó rõ ràng là vết kéo lê người trên mặt đất.
Đột nhiên hắn cảm thấy phía sau lưng mình một cơn đau đớn, bỏng rát như lửa
thiêu truyền tới.
Trần Lâm hơi sửng sốt, chợt giận dữ! Điều này khiến cảm giác biết ơn vị ân
nhân bí ẩn đã làm chuyện tốt chợt biến mất trong nháy mắt.
Người này chắc chắn đã kéo lê mình tới đây, nếu không làm sao lưng mình bị chà
sát đến mức chảy máu được!
Chi bằng cứ mặc kệ mình nằm đó không quan tâm còn hơn. Hắn thầm nghĩ.
Đang lúc buồn bực, đột nhiên Trần Lâm phát hiện dường như tay phải mình đang
nắm chặt một vật gì đó. Trong lúc nghi hoặc liền cúi đầu nhìn xuống thì thấy
trong tay là một lọ sứ nhỏ được chế tác tinh xảo.
"Đây là cái gì? Lọ sứ này chắc chắn không phải của mình. Trên người ta chẳng
có thứ gì, ngoại trừ bộ võ phục đang mặc trên người thì chỉ còn mỗi cái chổi
quét rác, làm gì có vật này?"
Trên lọ có dán nhãn, trên nhãn có chữ, Trần Lâm nhìn vào đó, miệng thầm thì ra
tiếng:
"Thanh Vân Ngưng Huyết Cao!"
Thanh Vân Ngưng Huyết Cao, Trần Lâm cũng có biết, nói đúng hơn là toàn bộ
Thanh Vân Môn đều biết.
Đây là cao dược trị ngoại thương độc quyền của Thanh Vân Môn, mặc dù không
phải loại tuyệt thế dược liệu nhưng có hiệu quả trị liệu rõ rệt. Thông thường
mỗi đệ tử Thanh Vân Môn đều có một lọ giắt lưng đề phòng bất trắc. Mà loại
thuốc tốt như vậy ở khu hậu cần của Thanh Vân Môn lại bán không rẻ.
Mười điểm cống hiến tông môn một lọ!
Trần Lâm quét rác cả tháng trời cũng có được bao nhiêu điểm cống hiến đâu?
Chính xác chỉ vẻn vẹn có mười điểm, nói cách khác, giá trị của lọ cao dược
trên tay bằng một tháng quét rác của hắn.
Là ai? Giờ khắc này, trong lòng Trần Lâm không kìm được cảm động vô cùng, cảm
giác đau đớn sau lưng cũng giảm đi nhiều. Từ khi xuyên qua đã ba năm rồi, thời
gian ba năm qua, Trần Lâm đã quen với việc bạc tình bội nghĩa giữa các đệ tử
trong tông môn, quen với việc lòng người thay đổi.
Nhưng ngày này giờ này lại có người để lại lọ Thanh Vân Ngưng Huyết Cao khi
mình bị thương. Điều này khiến Trần Lâm vô cùng xúc động.
Hóa ra, đệ tử tông môn này cũng không hoàn toàn là kẻ bạc nghĩa.
Có lẽ, một lọ cao dược trị ngoại thương như thế này với người đó mà nói thì
chẳng thấm vào đâu, nhưng với hắn lúc này lại là thứ cần thiết nhất.
Người xưa có câu: "Người đang làm, trời đang nhìn." Sau này thăng tiến chắc
chắn sẽ báo đáp người nọ!
Vừa cảm động vừa cố gắng nhớ lại thân ảnh kia nhưng càng lúc càng mơ hồ. Ngược
lại một mùi thơm thoảng thoảng nhẹ nhàng quanh quẩn ở chóp mũi, rất lâu mãi
không tan.
"Thì ra thuốc này có mùi thơm sao? So với Cao Sao Vàng thì thế nào nhỉ?"
Trần Lâm tức thời phát hiện ra.
Lấy lại quyết tâm, sửa sang lại y phục, cẩn thận cất lọ Cao vào trong người,
Trần Lâm cầm chổi lên tiếp tục công việc quét rác.
Từ trong ra ngoài đều được quét dọn sạch sẽ, bận rộn đến tận trưa công việc
hôm nay mới kết thúc. Hắn gắng sức lê cái thân xác vừa mệt vừa đói về phòng.
Vết thương của trận đánh lúc sáng vẫn chưa được xử lý. Dù chịu đói chịu khát,
Trần Lâm cũng chỉ có thể chịu đựng, xử lý xong vết thương rồi hẵng tính.