Xuyên Qua (hai)


Người đăng: MMinh2410

Trời dần sáng, Trần Lâm đã quét dọn được một hồi, nơi đây đã sạch sẽ, không
còn bụi bẩn nữa.

Quét rác tuy rằng không tiêu hao khí lực gì nhưng sáng sớm chưa ăn gì mà đã
phải làm việc lâu như vậy, Trần Lâm mệt đến toàn thân mồ hôi đầm đìa. Điều này
không phải vì thực lực có vấn đề mà hoàn toàn là vì thể chất quá kém.

Ba bữa cơm thì có hai bữa đói, cho dù ai ở vào trong hoàn cảnh của Trần Lâm
thì thể chất cũng không thể tốt được.

Dần dần có mấy đệ tử Thanh Vân Môn vây quanh hắn, những đệ tử này đều dậy rất
sớm, không đi tu luyện mà lại vây quanh hắn.

Có rất nhiều người còn hăng hái đánh giá Trần Lâm, cũng có những người ánh mắt
tham lam nhìn Trần Lâm như một mỹ nữ đang trần như nhộng, toàn thân tỏa ra
hương thơm như chiếc bánh ngọt đắt tiền.

Nhưng trong số những đệ tử vây quanh Trần Lâm, cũng có một bầu không khí cạnh
tranh căng thẳng đang bao trùm, cảnh giác quan sát các sư huynh đệ bên cạnh,
sắc mặt người nào người nấy đều không tốt.

Trong đám đông có một người lộ rõ vẻ không đành lòng, hạ giọng nói:

"Nhiều người như vậy, không ai thấy quá đáng sao?"

Lập tức liền có người trả lời:

"Nếu ngươi cảm thấy nhiều người thì có thể rời đi, không ai cần ngươi lưu
lại."

Một câu khiến cho tên kia ngượng ngùng không nói. Tất cả mọi người đều biết vì
sao lại tụ tập ở đây, đều biết vì sao lại nhìn chằm chằm vào Trần Lâm. Hiện
tại chính là đang chờ đợi thời khắc đó đến.

Thời khắc đó đã sắp đến rồi, bây giờ mà bỏ đi chẳng phải là rất đáng tiếc sao?
Nếu như có thể đoạt vị trí đứng đầu thì hôm nay đúng là 'bội thu'.

Mọi động tĩnh xung quanh, Trần Lâm tất nhiên đều biết, chỉ là thần sắc hắn vẫn
luôn không thay đổi. Cứ năm ngày hắn lại trải qua một trận chiến như vậy, một
tháng sáu lần. Thực sự bây giờ cũng không có gì đáng kinh ngạc, hơn nữa thấy
những người trước mắt cũng có ít đi, chắc là họ chưa đến đủ.

Cho nên hắn vẫn cứ quét rác, mặc kệ không hỏi han đến những người xung quanh,
vừa đi vừa quét.

Thời gian cứ trôi qua, số lượng người tụ tập bên cạnh Trần Lâm càng ngày càng
nhiều, phỏng chừng ít nhất cũng có trên ba bốn mươi người.

Trần Lâm đột nhiên dừng lại, cứ ngồi giữa đường như vậy, chậm rãi hít một hơi,
khôi phục thể lực hắn đã tiêu hao từ sáng sớm tinh mơ đến giờ.

Vừa thấy động tĩnh này, những kẻ vây quanh hắn liền tản ra, bao vây hắn vào
giữa. Bầu không khí cạnh tranh căng thẳng bỗng nhiên vụt đến một cảnh giới
mới, dường như ngay cả không khí cũng trở nên đông cứng lại.

Mọi người ai cũng thấy không vừa mắt, tuy nhiên đều nhìn Trần Lâm với ánh mắt
vô cùng trông đợi.

Nếu để cho người không rõ chân tướng chứng kiến cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ nghĩ
rằng người đang bị vây bủa trong đám đông kia chính là một tuyệt đại cao thủ,
bằng không tại sao lại điều động nhiều người như vậy để đối phó với hắn?

Nhưng trên thực tế, Trần Lâm chỉ là đệ tử thí luyện tu vi Khai Mạch tầng ba mà
thôi, mọi người ở đây đều lợi hại hơn hắn.

"Lâm huynh, ngươi đừng phí tâm sức vô ích nữa, đợi lát nữa ngoan ngoãn để sư
đệ đánh gục, mọi người cũng tiết kiệm thời gian đúng không nào?"

Có người nhìn thấy bộ dạng Trần Lâm như vậy lập tức có chút khinh thường, trêu
chọc nói.

Chỉ có ba mạch khai thông thôi thì khôi phục làm gì nữa? Dù sao cũng phải
thua, chi bằng rõ ràng một chút, hà tất phải kéo dài hơi tàn đó nữa?

"Đúng vậy, đúng vậy. Lâm sư huynh, ngươi cũng nên thông cảm một chút với các
chư vị sư huynh đệ, ngươi không giống với chúng ta, đánh xong trận này chúng
ta còn phải đi tu luyện nữa."

Lời nói này giống như là Trần Lâm nên nhanh chóng bại dưới tay chúng. Như vậy,
việc hắn đang khôi phục thể lực cũng tức là một hành động bất kính với họ rồi.

Trần Lâm làm lơ, giống như lão tăng ngồi thiền.

Thời gian tiếp tục trôi qua, bỗng nhiên một tiếng chuông du dương mênh mông
vang lên, đó là tiếng chuông buổi sáng của Thanh Vân Môn.

Du dương, trầm lắng~

Tiếng chuông truyền đến tai mọi người, khiến các đệ tử đang vây quanh Trần Lâm
đều chấn động tinh thần.

Chín tiếng chuông vang lên, mặt trời đã mọc, một ngày mới lại đến!

Hơi thở của mọi người đột nhiên chùng xuống, đôi mắt trông mong nhìn vào 'Lâm
sư huynh' đang bị vây ở giữa. Hắn chậm rãi đứng dậy, cầm theo cái chổi trên
tay, thản nhiên nhìn lướt qua một lượt những người đang vây quanh mình.

"Chọn ta đi Lâm sư huynh!"

Có người cao giọng nói.

"Ta xuống tay rất nhẹ thôi, cam đoan sẽ không làm sư huynh đau!"

"Ngươi nói láo! Chọn ta đi, ta sẽ xử lý nhanh thôi, một quyền là xong, tuyệt
đối sẽ không lãng phí thời gian của mọi người."

"Chọn ta!"

"Chọn ta!"

Trong sân ồn ào hẳn lên, giống như các lái thương đang tích cực mời chào rau
quả được trồng trong chính vườn nhà mình, lại còn liều mạng so sánh xem của ai
tươi ngon hơn.

"Lâm sư huynh, ngươi đừng vì bọn họ mà phá vỡ quy định mà mình đã đặt ra!"

Lại có người lên tiếng nhắc nhở.

Trần Lâm khẽ cười, tiện tay ném chổi lên trời. Ánh mắt mọi người đồng loạt
hướng lên nhìn, tràn đầy mong chờ, đợi thời điểm cái chổi rơi xuống đất, mọi
người trong lòng đều đang cầu nguyện: "Chọn ta, chọn ta đi!"

Thời gian dường như chậm lại, cái chổi xoay vài vòng trên không trung rồi chợt
rơi xuống, nảy lên trên mặt đất rồi bất động.

Lạch cạch . ..

Cán chổi chỉ vào một thiếu niên thân hình khôi ngô cường tráng.
Một loạt những âm thanh oán hận vang lên, tràn đầy u oán và không cam lòng.
Ngược lại thiếu niên khôi ngô kia cười ha hả từ trong đám đông kia đi ra, chắp
tay làm lễ với mọi người cười nói:

"Chư vị sư huynh đệ, trận đấu ngày hôm nay tiểu đệ đã nắm được rồi, mong rằng
các vị sư huynh đệ chớ trách mắng."

"Chết tiệt, chó ngáp phải ruồi!"

Có người đố kỵ không ngớt.

"Tại sao lại không chọn ta chứ, cứ năm ngày ta đều tới một lần, đến đây đã
tròn một tháng rồi, là Trần Lâm ngươi cố ý đúng không?"

"Đừng nói nữa, ta đến đây ba tháng rồi, còn chưa được chọn lấy một lần!"

"Sư huynh, huynh còn thảm hơn đệ nữa."

"Không thảm không thảm, là xem kịch vui mới đúng."

Hai sư huynh đệ liếc nhau, ngầm hiểu rồi cười.

Giữa sân, những người khác đã tản ra, chỉ để lại Trần Lâm và thiếu niên khôi
ngô đang nhìn nhau.

"Đệ tử thí luyện Trần Lâm, Dịch Cốt Kỳ - Khai Mạch tầng ba!"

Trần Lâm nhìn đối phương, vững chãi nói.

"Đệ tử phổ thông Hoàng Hùng Lân, Dịch Cốt Kỳ - Khai Mạch tầng sáu!"

Thiếu niên khôi ngô tự giới thiệu.

Các đệ tử Thanh Vân Môn cũng được phân cấp theo trình tự, từ dưới lên trên đó
là năm cấp bậc: đệ tử thí luyện, đệ tử phổ thông, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội
môn, đệ tử hạch tâm.

Mà Hoàng Hùng Lân nói hắn là đệ tử phổ thông, đó là do hắn vẫn chưa bái nhập
cao thủ môn hạ trong tông môn, tức là chưa được lương sư chỉ dạy. Nếu là phá
được Dịch Cốt kỳ, bái nhập cao thủ môn hạ trong tông môn, tức là một đệ tử
ngoại môn. Cao thêm một cấp nữa đó là đệ tử nội môn, đều là những người xuất
chúng, được tuyển chọn từ đệ tử ngoại môn tinh anh, ưu tú nhất lên.

Còn đệ tử hạch tâm là hy vọng đời sau của Thanh Vân Môn. Trong tông môn, những
người này được bồi dưỡng để trở thành người kế nghiệp tương lai, chấp chưởng
toàn bộ tông phái.

Chế độ nhiều cấp bậc đệ tử, dường như là không hợp tình hợp lý nhưng lại có
thể phát huy tâm huyết và ý chí cạnh tranh của người trẻ tuổi, đây cũng là căn
cơ của chế độ tàn khốc trong Thanh Vân Môn.

Còn nguyên nhân cơ bản khiến cho Trần Lâm bị vô số người tranh giành lại là
một quy tắc khác của Thanh Vân Môn, 'quy tắc khiêu chiến'.

Theo như quy tắc số 42 : Các đệ tử Thanh Vân Môn mỗi ngày có cơ hội đi khiêu
chiến một lần, cứ năm ngày có cơ hội bị khiêu chiến một lần! Thực lực chiến
đấu tay đôi không được phép cao hơn ba tầng, không được trốn tránh chiến đấu,
không được e sợ chiến đấu.

Những người vi phạm sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn. Bên thắng sẽ căn cứ vào cấp
bậc của đối thủ để được thưởng điểm số tương ứng, bên thua sẽ dựa vào cấp bậc
đệ tử của bản thân mà bị khấu trừ số điểm cống hiến tương ứng.

Điểm cống hiến cũng được gọi là điểm cống hiến tông môn!

Đây chính là điểm đặc sắc của Thanh Vân Môn. Nói đơn giản hơn một chút, điểm
cống hiến ở Thanh Vân Môn tương đương với tiền vàng. Chỉ cần có đủ điểm cống
hiến thì có thể đổi được bất cứ thứ gì ở phòng Hậu cần. Đan dược, bí tịch,
binh khí, bảo giáp, hễ là đồ có liên quan đến việc tu luyện thì tất cả đều có
thể đổi.

Đương nhiên cũng có thể đổi lấy vàng hay bạc trắng. Nhưng thông thường, điểm
cống hiến tông môn không phải dễ mà có, thường thì các đệ tử không nỡ đổi lấy
tiền bạc.

Cách thức để đạt được điểm cống hiến tông môn cũng rất nhiều, nộp cho tông môn
bảo vật mình có được, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ của tông môn giao cho...,
đều có thể đạt được điểm cống hiến của tông môn.

Một trong những cách thức bình thường nhất, đơn giản nhất để đạt được điểm
cống hiến đó là khiêu chiến! Khiêu chiến với đệ tử đồng môn kém mình không quá
ba tầng, nếu thắng sẽ đạt được điểm cống hiến.

Cho nên sáng sớm như thế này mới có nhiều người như vậy đến vây quanh Trần
Lâm. Tất cả đều nhìn chăm chăm vào quả hồng mềm nhũn này.

Tên tuổi của hắn có thể nói là khắp xa gần Thanh Vân Môn này đều biết, không
chỉ bởi hắn là một trong số rất ít những kẻ mang thân phận đệ tử thí luyện,
cũng là bởi vì từ khi hắn vào Thanh Vân Môn đến nay chưa thắng được trận nào!
Lần nào bị khiêu chiến cũng đều thua cuộc.

Những kẻ để ý nhất định sẽ nhớ rõ lần trước Trần Lâm bị khiêu chiến là lúc
nào. Hôm nay cách lần trước năm ngày, theo quy định tông môn lại có thể tiếp
tục khiêu chiến hắn. Có ai lại không thèm cái điểm cống hiến tùy tiện cũng có
thể lấy được này chứ. Tuy rằng đánh thắng Trần Lâm cũng không có nhiều điểm
cống hiến nhưng “thịt muỗi cũng là thịt”.

Huống chi, những đệ tử có thể khiêu chiến Trần Lâm cũng không phải là hạng
người giàu sang cao quý gì, bọn họ tất nhiên sẽ không chê số điểm cống hiến ít
ỏi ấy.

Lúc này, Trần Lâm và Hoàng Hùng Lân đã vào thế, cùng kêu lên:

"Xin chỉ giáo!"

Tuy là nói như vậy nhưng ai cũng đều biết rằng Trần Lâm hôm nay lại không
tránh khỏi một trận no đòn!

Lời nói vừa dứt, hắn liền vượt lên tấn công trước, thân hình gầy gò ốm yếu bộc
phát ra sức chiến đấu kinh người, nắm đấm hướng về phía ngực Hoàng Hùng Lân.
Công kích đơn giản trực tiếp, nắm quyền mạnh mẽ sinh gió, dường như khí lực
toàn thân đều dồn cả vào đó.

Quyền này là trường quyền mà tất cả các đệ tử Tàng Thư Các đều đã được luyện
qua, bộ quyền pháp này cũng không quá sâu sắc, huyền bí, chỉ dùng để các đệ tử
luyện tập thân thể, chiêu thức tự nhiên, đơn giản.

Hoàng sư đệ cũng không hoảng hốt, khuôn mặt ẩn chứa nụ cười, thật sự là cảnh
giới của gã cao hơn Trần Lâm đúng 3 tầng, trận chiến này vốn không còn gì phải
hoài nghi.

Lúc đường quyền của 'Lâm sư huynh' sắp lao đến, hắn mới nhàn nhã uốn người,
thân thể khôi ngô cường tráng giờ phút này lại có vẻ có chút linh động.

Đường quyền chạm vào y phục, Hoàng Hùng Lân không mảy may bị tổn thương. Không
đợi Trần Lâm thu quyền, khuỷu tay gã lập tức thục xuống cánh tay Trần Lâm,
đồng thời đầu gối khẽ nhấc lên, nhằm trúng vào bụng.

Trần Lâm kêu rên, cố nén sự đau đớn trong toàn thân, bước chân xê dịch, vội
vàng lui về phía sau, trong gang tấc tránh được đòn thứ ba của Hoàng Hùng Lân.

"Hả?"

Hoàng Hùng Lân kinh ngạc, hắn không ngờ sư huynh mới chỉ có Khai Mạch tầng ba
này lại có thể liệu địch tiên cơ, biết tiếp theo mình sẽ đối phó như thế nào
với hắn, rồi làm loạn kế hoạch của bản thân.

Nhưng sai lầm nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến đại cục, một suy nghĩ vụt
qua trong đầu Hoàng Hùng Lân, hắn muốn thừa dịp sư huynh còn đang thở hổn hển
để dốc toàn lực chấm dứt trận đấu này.

Nào biết chân trước vừa mới cử động, Trần Lâm đã từ phía sau lại mạnh mẽ lao
tới, hình bóng hai người nhanh chóng áp sát nhau.

Hoàng Hùng Lân thấy được ý chí chiến đấu mạnh mẽ và tinh thần bất khuất trong
mắt Trần Lâm, thấy hắn nắm chặt tay lại, vung ra một trường quyền.


Ma Tâm - Chương #2