Nghiễm Nguyệt (ba)


Người đăng: MMinh2410

"Dược sư, xin hỏi một chút, ngài trước kia là mấy phẩm luyện dược sư?" Trần
Lâm liếm liếm môi, thanh âm non nớt thêm một phần khách khí.

Chấn Võ Vương Triều, luyện dược sư tuy rất ít, bất quá vì thân phận tôn quý,
nên cũng có cấp bậc chế độ rõ ràng, từ thấp đến cao, chia làm chín phẩm, cha
đẻ của Thanh Vân Ngưng Huyết Cao chính là dược sư Nguyễn Minh, được mọi người
gọi là Minh lão, là một tứ phẩm luyện dược sư, tại luyện dược giới ở Phía Nam
Chân Võ Vương Triều có thể nói là đứng hàng đệ tam.

"Mấy phẩm? hì hì, nhớ không rõ nữa… Ai, tiểu tử, cuối cùng ngươi có học hay
không ah?" Lắc lắc đầu, bỗng nhiên cô gái có điểm không kiên nhẫn hỏi.

"Học, học!"

Trần Lâm không hề do dự, vội vàng gật đầu, luyện dược sư, cho dù là tại thế
lực lớn như Hoàng Cung cũng phải cung phụng trân quý cấp bậc đại nhân vật ah.

"Hì hì, nguyện ý? Nguyện ý thì mau bái sư đi." Cô nàng khoanh chân ngồi trên
một tảng đá, vũ mị cười nói.

"Còn phải bái sư sao?"

"Lời thừa, ngươi không bái sư còn muốn ta 'dốc túi đưa người', nằm mơ sao?" Cô
gái bĩu môi, trừng mắt Trần Lâm, hiển nhiên, tính tình cổ hủ, rất để ý đến
quan hệ thầy trò.

Bất đắc dĩ, liếm liếm miệng, vì trở thành một luyện dược sư tôn quý, Trần Lâm
cũng đành phải cung kính tiến hành lễ bái sư với cô nàng.

Nghiêm mặt tiếp nhận lễ số của Trần Lâm, cô gái mới hài lòng gật gật đầu,
trong thanh âm cũng thêm vài phần thân thiết: "Ta tên Nghiễm Nguyệt, lai lịch
của ta bây giờ còn chưa nên nói cho ngươi, tránh làm ngươi phân tâm, ngươi chỉ
cần biết, đối với ta thì cái tên xưng là đan vương kia… thật ra cũng chỉ là
một cái rắm."

Khóe miệng một trận run rẩy, Trần Lâm nhìn bộ dáng tùy ý của cô, lời vừa muốn
nói ra lại nuốt xuống: "Nghiễm Nguyệt này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Danh chấn cả một Vương Triều đan vương Trần Thế Quân, là cái rắm…? Nếu nói lời
này ra, chỉ sợ sẽ bị cả Chấn Võ Vương Triều cười nhạo thành người bị thần kinh
đi?"

Hít nhẹ một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng, Trần Lâm di chuyển ánh mắt, cười
hắc hắc nói: "Không biết lão sư định dùng biện pháp gì giúp ta một năm đạt đến
Dịch Cốt đỉnh phong?"

"Tuy ba năm nay khí huyết của ngươi một mực lui lại, nhưng cũng vì vậy mới đem
đến căn cơ vững chắc hơn người bình thường, tu luyện nguyên lực, căn cơ là
quan trọng nhất! Sau này ngươi sẽ cảm nhận được, ba năm thực yếu đi đem rất
nhiều chỗ tốt đến cho ngươi!" Nụ cười của Nghiễm Nguyệt chậm rãi thu liễm,
nghiêm mặt nói.

Trần Lâm có chút ngạc nhiên, hắn quả thật không biết thực lực lui lại có thể
mang đến chỗ tốt.

"Vậy khi nào mới dạy ta luyện dược thuật ?" Trần Lâm chuyển động con ngươi,
đem chú ý chuyển đến việc trọng yếu nhất.

"Muốn trở thành luyện dược sư, cần phải có nguyên lực thuộc tính hỏa chống đỡ,
cho nên trước khi học tập luyện dược thuật, ngươi ít nhất phải trở thành một
cái Uẩn Khí Cảnh cùng với tu luyện một môn hỏa thuộc tính công pháp!".

"Hỏa thuộc tính công pháp? Hắc hắc, lão sư, một khi ta đã là đệ tử của ngươi,
vậy ngươi lấy vài quyển thiên giai hỏa thuộc tính công pháp cho ta tu luyện
chứ?" Trần Lâm giơ tay ra, cười nói.

"Đồ đệ hư, ngươi cho rằng Thiên giai công pháp là cỏ dại trên đất à? Miệng
ngươi sinh ra để làm gì!" Nghe vậy, khuôn mặt Nghiễm Nguyệt run lên, dở khóc
dở cười mắng.

"Sư phò, một khi đã gia nhập môn hạ của ngươi, chẳng nhẽ vẫn bắt ta phải đi
tìm công pháp trong Thanh Vân Môn chắc? Công pháp đứng đầu hỏa thuộc tính của
tông môn, theo ta nhớ cũng chỉ là Huyền giai hạ phẩm, việc này cũng quá keo
kiệt ah?" Khuôn mặt của Trần Lâm, rất là buồn bực

"Đồ đệ hư, là sư phụ, không phải sư phò!"

Bị cách xưng hô của Trần Lâm làm tức giận đến mở to mắt, Nghiễm Nguyệt không
nghĩ đến kẻ này này vừa bái sư xong đã xưng hô như vậy.

"Hừ, một khi đã gia nhập môn hạ của ta, tự nhiên sẽ không keo kiệt với ngươi,
Thiên giai công pháp, ta không có! Bất quá ta có công pháp so với thiên giai
công pháp còn quỷ dị hơn, ngươi muốn học hay không?" Hừ nhẹ một tiếng, trong
mắt Nghiễm Nguyệt bỗng nhiên tràn đầy mưu mô.

"So với Thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn?"

Trong lòng nhảy dựng lên, Trần Lâm nuốt một ngụm nước miếng, con ngươi màu đen
lặng lẽ nóng cháy: "Đó là công pháp cấp bậc nào?"

"Hoàng giai hạ phẩm." Nghiễm Nguyệt mỉm cười, làm khuôn mặt Trần Lâm nhất thời
cứng ngắc lại.

"Cmn, ngươi lừa ta?"

Một lát sau, phía bên trên dung nham nóng bỏng vang lên tiếng thiếu niên phẫn
nộ rít gào.

Nhìn Trần Lâm trước mặt tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, Nghiễm Nguyệt đắc ý
cười, có thể đem một kẻ bình tĩnh như một tiểu yêu quái tức thành bộ dáng này,
nàng thật sự rất có cảm giác thành tựu.

"Công pháp kia có gì quỷ dị?" Trừng mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Nghiễm
Nguyệt, Trần Lâm bỗng nhiên im lặng, nhíu mày hỏi.

"Nó có thể tiến hóa!" Thoáng trầm mặc, Nghiễm Nguyệt nháy nháy lông mi, mỉm
cười nói.

Đồng tử co rụt lại, hai mắt Trần Lâm chớp cũng không chớp nhìn cô nàng trước
mặt, một lúc sau, mới lắc lắc đầu: "Không có khả năng! Ta chưa nghe nói qua
công pháp nào có khả năng tiến hóa!"

"Hây, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, đại lục này vốn vô cùng rộng lớn, kỳ nhân
dị sự số bất thắng số. Trong mắt một cái tiểu gia hỏa chưa từng đi khỏi Chấn
Võ Vương Triều như ngươi, việc không thể xảy ra, nhiều như biển." Nghiễm
Nguyệt khinh thường châm chọc.

Trần Lâm bị kìm hãm, lại lập tức không phục nói: "Chẳng lẽ ngươi đã nghe nói
qua có công pháp có thể tiến hóa?"

Nghiễm Nguyệt nụ cười cứng lại, một lát sau mới cười lắc đầu, nói: "Bời vì
không có, nên mới có thể biểu hiện ra cái độc đáo của nó a!"

"Thực sự có thể tiến hóa?" Nhìn sư phụ, Trần Lâm nhịn không được lại mở miệng
hỏi.

"Thực sự có thể tiến hóa!" Nghiễm Nguyệt phi thường khẳng định gật đầu.

"Ngươi từng tu luyện?" Trần Lâm lại hỏi.

"Ách… Chưa từng." Nghiễm Nguyệt lắc đầu.

"Vậy đã có ai từng tu luyện?"

"Ách… không có."

Trên trán, gân xanh hiện ra, ngón tay Trần Lâm gắt gao nắm vào nhau, cố nén
xúc động muốn đấm một phát, thanh âm áp lực tức giận: "Chưa ai tu luyện qua,
vậy vì sao ngươi biết nó có thể tiến hóa?"

"Vì trên công pháp giới thiệu như vậy." Nghiễm Nguyệt cười mỉm.

"Thực sự có loại công pháp như vậy?" Lông mày gắt gao nhíu lại, Trần Lâm trù
trừ một lát, sau đó mới chuyển đen nhánh con ngươi, nói: "Có thể để ta xem
không?"

"Hì hì…" Cười quái dị nhìn lướt qua Trần Lâm sắc mặt tò mò, Nghiễm Nguyệt khóe
miệng nhếch lên, bỗng nhiên lại chuyển lời nói: "Tính toán một chút, ngươi bây
giờ xem cũng không có tác dụng, vẫn nên chờ đến khi ngươi đột phá Uẩn Khí
Cảnh, ta sẽ đưa nó cho ngươi."

Bàn tay đưa ra có chút cứng ngắc, khóe miệng Trần Lâm hung hăng giật giật một
lúc, thanh âm từ bên trong hàm răng bức ra hai chữ: "Ta chờ . . ."

Sảng khoái cười to vài tiếng, Nghiễm Nguyệt không màng ánh mắt tràn ngập lửa
giận của Trần Lâm, cười nói: "Nhiệm vụ hiện nay. Chính là trong một năm đem tu
vi của ngươi nâng đến tầng thứ 9."

"Ngươi có biện pháp gì?" Trần Lâm mạnh mẽ áp chế lòng hiếu kì với thần bí công
pháp kia, cắn răng hỏi.

"Tu luyện Dịch Cốt Kỳ, chủ yếu là mở rộng kinh mạch, đoán tạo thân thể, cường
hóa mạch lạc, tạo ra căn cơ để ngưng tụ nguyên lực sau này, vì thân thể trong
độ tuổi này yếu ớt cùng dễ dàng tố tạo nhất, cho nên trình tự tu luyện này
phải tuần tự mà tiến, không thể nhờ ngoại lực nâng đỡ, nếu không khí cảm sau
này trở nên cường đại thì kinh mạch sẽ không chịu nổi cường đại đấu khí trùng
kích mà đoạn mạch nhân vong!" Nghiễm Nguyệt thần sắc ngưng trọng nói.

Đối với việc này, Trần Lâm tương đối rõ ràng.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Trần Lâm, Nghiễm Nguyệt vừa lòng gật gật
đầu, cười nói: "Đối với những người khác thì như vậy, nhưng ngươi thì bất
đồng, trụ cột của cơ thể ngươi đã từ ba năm trước đã vô cùng kiên cố, hơn nữa
trong ba năm này ngươi cũng cực kỳ chăm chỉ, chưa bao giờ bỏ một ngày tu
luyện, cho nên, trụ cột hiện tại của ngươi, vi sư có thể không khách khí nói,
phi thường tốt!"

"Ngươi chẳng lẽ muốn dùng ngoại lực đề cao thực lực của ta? Ví dụ như ăn đan
dược?" Trần Lâm con mắt chuyển động.

"Không sai biệt lắm, bất quá, lấy trình độ cứng cỏi của ngươi, cũng không thể
chịu nổi bất kì loại đan dược nào trùng kích, cho dù là cấp thấp nhất Tụ Khí
Đan cũng không thể!" Nghiễm Nguyệt nhàn nhạt cười nói.

"Cấp thấp nhất là Tụ Khí Đan…" Ngón tay run rẩy, Trần Lâm có chút trắng dã
mắt, kì dược tại Chấn Võ Vương Triều có thể bán tới ngàn vạn, đến trong miệng
lão sư của mình lại trở thành thứ thấp cấp nhất, hai loại khác biệt này làm
Trần Lâm thực sự kinh ngạc.

"Vậy ngài có biện pháp gì?" Thầm hít một hơi, hắn khôi phục bình tĩnh, nhíu
mày thấp giọng nói.

"A a, hiệu lực của đan dược rất lớn, dễ làm tổn thương kinh mạch, cho nên
chúng ta phải dùng một phương thức khác!" Nghiễm Nguyệt mỉm cười nói: "Đến
đây, để ta nhìn kỹ ngươi một chút đi."

Trần Lâm chỉ cảm thấy mắt hắn hoa lên, màn hào quang màu đỏ xung quanh thân
thể hắn đột nhiên đậm lên vài phần. Nghiễm Nguyệt khi nãy còn đứng trên cột
nham thạch nóng chảy, bây giờ đã hiện ra trước mặt hắn, một cặp mắt to đen
cách hắn nửa thước đang nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Trần Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp của Nghiễm Nguyệt, hô hấp
của nàng mang theo một mùi hương đặc thù, vừa có hương vị ngọn lửa nóng cháy,
vừa có vài phần hương vị của chén rượu khi nãy, mà nhiều nhất vẫn là một hương
vị không khí tươi mát thuần khiết, thậm chí còn có vài phần thơm mát, ướt át
nữa.

Tại trong thế giới nóng rực như thế này, đột nhiên lại ngửi thấy một cỗ hơi
thở mang theo hương vị làm người khác không thể quên được như vậy, đã làm cho
Trần Lâm hoàn toàn say mê trong đó. Cặp mắt đen lay láy kia, giống như hai
luồng lốc xoáy thâm thúy, hấp thu chặt chẽ ánh mắt và tâm trí hắn vào đó.

Nghiễm Nguyệt nâng tay lên, vuốt ve đầu Trần Lâm, kêu nhẹ một tiếng:

"Trấn Hồn Ấn. Thật là kỳ quái, Trấn Hồn Thạch lại dung hợp với thân thể ngươi
làm một, lấy tiểu tử ngươi làm chủ thể, ngưng tụ Trấn Hồn Ấn!"

Thanh âm của Nghiễm Nguyệt vốn là rất êm tai, nghe nàng nói chuyện gần sát bên
như vậy, cảm nhận được hơi thở của nàng, Trần Lâm lại càng thêm say mê, thậm
chí còn không có nghe thấy nàng vừa nói cái gì nữa.

"Ủa, đồ đệ hư, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Bàn tay Nghiễm Nguyệt đặt trên đầu Trần Lâm xoa nhẹ một chút, một cỗ nhiệt lưu
nhất thời từ trên Trấn Hồn Ấn trên trán hắn tràn vào cơ thể. Trần Lâm chỉ cảm
thấy toàn thân chợt nóng lên, phảng phất như có một tầng hơi nước từ trong cơ
thể bốc ra, thoải mái không nói nên lời.

Năm điểm sáng trong lồng ngực hắn cũng đồng thời lóe sáng lên một chút. Ý niệm
hắn cũng trở nên vô cùng thanh minh hơn. Tựa hồ như một cái xoa đầu này của
Nghiễm Nguyệt, đã xua tan hết tất cả các tạp niệm trong lòng hắn vậy.

"Ngày mai, ngươi chuẩn bị ba cây Diệp Lan Thảo tuổi càng lớn càng tốt, còn có,
hai gốc Tẩy Cốt Hoa, độ tuổi tùy ý. À, đúng rồi, còn phải có một viên Yêu Hạch
cấp một. Mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, ngươi có thể kiếm được… Mặt
khác, đừng để bất cứ ai biết sự tồn tại của ta, kể cả người mà ngươi thân cận
nhất."

Nói xong, Nghiễm Nguyệt cũng bất kể Trần Lâm miệng càng ngày càng mở lớn, lập
tức đưa bàn tay dài và nhỏ của mình đặt lên trán Trần Lâm, hắn chỉ cảm thấy
đồng tử mình kịch liệt co rút lại, một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt trong khoảnh
khắc tràn vào. Hết thảy mọi thứ chung quanh nhất thời trở nên hư ảo. Dung nhan
tuyệt mỹ của Nghiễm Nguyệt dần dần biến thành một ảo ảnh màu đỏ.

Hồng quang nở rộ, từ dưới chân Trần Lâm, một đóa Hỏa Liên thật lớn màu đỏ tươi
lặng lẽ nở rộ, ngay khi đóa hoa đó nở ra hết mức, nó bắt đầu khép dần lại, đem
cơ thể Trần Lâm hoàn toàn bao phủ bên trong. Khi nó hoàn toàn biến lại thành
một nụ hoa, dần dần hóa nhạt lại trong không trung, sau đó lặng yên biến mất.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hồng quang trên người Nghiễm Nguyệt lóe lên, một
cột lửa từ trong dung nham bay lên, lặng lẽ bao phủ thân thể nàng, mang theo
vài phần thương cảm.

Hồng quang khinh động, Trần Lâm chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên lạnh hẳn, đóa
Hỏa Liên thật lớn kia đã lặng lẽ mở ra, hiện ra bản thể của hắn. Thân mình đóa
Hỏa Liên cũng không có phát ra quang mang hỏa diễm, mà lặng yên trong đêm đen,
phóng thích hắn ra ngoài.

Nơi này là đâu? Hít thở nhẹ nhàng vài phần không khí khoan khoái.

Nhìn đóa Hỏa Liên lặng lẽ biến mất dưới chân, nhìn nhìn lại hết thảy chung
quanh, Trần Lâm ngạc nhiên, chính mình đã trở về đến Thanh Vân Môn rồi. Chỗ
hắn đang đứng, chính là một góc khuất bên cạnh tòa nhà của bản thân.

Ta thật sự đã trở về? Trần Lâm sờ sờ quần áo trên người mình, mùi khen khét
nhàn nhạt không biết khi nào đã hoàn toàn biến mất, hết thảy khôi phục lại
bình thường. Cảm giác phảng phất như vừa trải qua một kiếp người vậy, làm cho
Trần Lâm không khỏi có chút mơ màng, chẳng lẽ vừa rồi là ta nằm mơ hay sao?
Nghiễm Nguyệt chính là mộng tiên của ta ư?


Ma Tâm - Chương #11